Mười Hai Năm, Định Sơn Hà

Chương 5




“Chính sử – Ghi chép cuộc sống thường ngày của Nguyên Văn Đế: Mùa xuân năm Quảng Bình thứ chín, Tả thừa tướng Trần Cối dâng tấu, Trấn Bắc hầu quanh năm ở kinh thành, Quân Trấn Bắc không có tướng lĩnh quản thúc nên kỷ luật nhà binh trở nên rời rạc, đề nghị con trai của Binh bộ thượng thư – Tư Mã Phi chỉ huy quân Trấn Bắc, chỉnh đốn lại kỷ luật quân đội, bảo đảm Bắc Cương thái bình. Khi đó Nguyên Văn Đế mười lăm tuổi, ngài vô cùng không hài lòng.”

“Sao Trần Cối dám!” Nguyên Tiềm đuổi cung nhân ra ngoài, trong điện Duyệt Chính chỉ còn Nguyên Tung cùng khởi cư lang. Nguyên Tiềm nổi nóng ngay tại chỗ, lại không nỡ đổ cơn giận lên người Nguyên Tung, thế là quát với khởi cư lang đang cẩn thận làm việc bên cạnh: “Còn viết! Viết cái gì mà viết! Trẫm vừa mới nói tất cả biến ra ngoài, không có tai hay sao?”

Khởi cư lang không dám giận cũng không dám nói, vội vã đứng dậy cáo lui.

Nguyên Tung lại cảm thấy rất mới mẻ – Hóa ra thỏ con cũng sẽ cắn người.

Y dứt khoát hành lễ cùng khởi cư lang, chuẩn bị cáo lui. Nguyên Tiềm thấy y cũng muốn đi bèn không màng chuyện quân thần phân biệt, bước nhanh về trước kéo lại ống tay áo Nguyên Tung: “Hoàng thúc?”

“Chẳng phải bệ hạ vừa mới nói “Tất cả biến ra ngoài” hay sao,” Nguyên Tung cười nhạt, “Thần không dám chống lại thánh chỉ, đang chuẩn bị biến ra ngoài đây.”

Nguyên Tiềm bất đắc dĩ thở dài, khoát tay áo với khởi cư lang không đi được mà cũng không dám ở đứng bên.

Chỉ còn hắn cùng Nguyên Tung trong đại điện, Nguyên Tiềm mới buông tay ra, hết cách nói: “Hoàng thúc, người đừng bắt ta làm trò cười.”

Nguyên Tung khẽ giật mình, chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà y lại thấy được vài phần cưng chiều trong lời oán trách ấy.

Trong chớp mắt, y chợt cảm giác mình giống như “yêu phi” khiến quân vương trễ buổi ngự triều sớm.

Sau lưng Nguyên Tung nổi lên một tầng da gà, y vô thức rùng mình.

Cử động nhỏ ấy cũng không tránh được tầm mắt Nguyên Tiềm, hắn vội hỏi: “Hoàng thúc sao vậy? Người khó chịu ở chỗ nào sao?”

“Không sao,” Nguyên Tung chẳng nghĩ gì mà phủ nhận ngay, sau mới nhận ra mình lỡ lời, “Thần không sao.”

“Trẫm thì có,” Nguyên Tiềm thở dài, “Bản sớ sáng nay Trần Cối dâng lên có thể nói là “dã tâm của Tư Mã Chiêu”, rõ là có ý muốn tước quyền của hoàng thúc.”

Nguyên Tung nhìn vẻ mặt ủ rũ của Nguyên Tiềm, cười nói: “Tước quyền của thần có gì không ổn sao ạ?”

Nguyên Tiềm ngẩng đầu, Nguyên Tung tiếp tục nói: “Thần là đại thần phụ chính, dưới một người, trên vạn người, mà trong tay lại có bảy mươi vạn quân Trấn Bắc.” Nguyên Tiềm khẽ nhíu mày, Nguyên Tung vẫn nở nụ cười, “Nếu thần muốn ngôi vị của hoàng thượng, thì đó là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.”

Cả điện chầu im phăng phắc.

Hồi lâu sau, Nguyên Tiềm ngước mắt nhìn Nguyên Tung, hắn bất ngờ nhận ra khóe mắt Nguyên Tung đã xuất hiện nếp nhăn mờ.

Chín năm đã trôi qua. Chín năm trước, hắn vẫn là đứa trẻ sáu tuổi, Nguyên Tung vừa mới nhược quán. Giờ hắn đã có vẻ uy nghiêm đế vương, mà Nguyên Tung đã sớm đến tuổi nhi lập.

*Nhi lập trong “Tam thập nhi lập” – 30 tuổi có thể tự lập (lập thân, lập gia, lập nghiệp) theo Khổng Tử.

“Hoàng thúc.” Cõi lòng Nguyên Tiềm ê ẩm, chẳng nhận ra giọng mình hơi run lên khi cất tiếng gọi y.

Nguyên Tung khẽ nhíu mày, muốn ngắt lời Nguyên Tiềm nhưng không ngờ Nguyên Tiềm lại vượt trước y, nói thẳng: “Ta ngồi trên đỉnh vạn người đã được chín năm. Chín năm qua, tất cả mọi người đều một mực cung kính với ta, nhưng ta biết họ không sợ ta, mà sợ ngươi – người đứng sau lưng ta. Điều thực sự khiến họ sợ hãi chính là bảy mươi vạn quân Trấn Bắc trong tay ngươi.”

“Nếu hoàng thúc thực sự muốn ngôi vua này, chín năm trước ngươi đã có thể giành lấy, nhưng mà ngươi đã không làm vậy.”

Nguyên Tiềm tiến tới, đứng trước mặt y, vóc người đã cao đến bả vai y.

Nguyên Tung thất thần không đúng lúc: Tên nhóc này đã cao như vậy từ bao giờ thế?

“Nếu như chín năm trước, ngươi không chiếm được ngôi vua, rồi bịa ra lý do mà mọi người sẽ nghĩ đến, rằng Hoàng thúc kiêng kị phép tắc, sợ để tiếng xấu muôn đời nên mới làm đại thần phụ chính, rồi dưỡng ta thành ông vua bù nhìn, học theo Võ Hoàng đế Bắc Ngụy, “lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu”.”

Dứt lời, Nguyên Tiềm cười nhẹ, điềm đạm nhìn Nguyên Tung, nhìn đến mức khiến đáy lòng Nguyên Tung tê dại, “Nhưng giờ ta đứng ở vị trí này, vẫn sống được mà nói những lời vừa rồi, đã đủ chứng minh suy đoán của bọn họ là chuyện vô căn cứ.”

Nguyên Tung lấy lại tinh thần, lui về sau một bước, cung kính thi lễ rồi vui mừng nói: “Bệ hạ quả thực đã lớn rồi.”

“Đều nhờ phương pháp giáo dục của hoàng thúc.” Nguyên Tiềm tiến lên đỡ cánh tay Nguyên Tung.

Tay Nguyên Tung run rẩy, ánh mắt Nguyên Tiềm hơi ngừng lại, nhẹ cười thả tay ra, giả vờ không có chuyện gì mà nói: “Hoàng thúc, lần này người dự định đối phó với Trần Cối như thế nào?”

“Mấy năm nay, nhà họ Trần cũng gây ra đủ chuyện sóng gió, giờ là lúc trả giá một chút.” Nguyên Tung đáp, “Hắn tiến cử Tư Mã Phi – con trai Binh bộ Thượng thư. Thần đã tự điều tra, người này là một tướng soái tài ba, từng đảm nhiệm chức phó tướng ở quân Tây Nam, kinh qua một vài trận chiến lớn, là một tài năng có thể dùng. Nhưng Tây Nam không thể so với Bắc Cương, gần đây mười nước phương Bắc đang đà rục rịch, nếu giờ đổi tướng lĩnh, tương đương với chuyện không đánh mà hàng.”

“Binh bộ Thượng thư Tư Mã Thận, con người hắn chính trực, Cẩm Y Vệ cũng không dò xét được vấn đề gì.”

Nguyên Tiềm suy tư chốc lát rồi nói: “Đầu năm nay Cẩm Y Vệ báo lại, nghi ngờ Hộ bộ thượng thư Lý Liên Quý tham ô khoản tiền dùng cho cứu trợ thiên tai, hay là bắt đầu từ bộ Hộ trước.”

Nguyên Tung khẽ cười – không hẹn mà cùng chung một ý.

“Về chuyện quân Trấn Bắc lơ là kỷ luật nhà binh vì thần đang ở kinh thành mà Trần Cối nhắc đến,” Nguyên Tung nuốt lại lời thật lòng “Cái thằng nói láo” vào bụng, rồi nói, “Sao bệ hạ không tự mình đến Bắc Cương để tìm hiểu thực hư?”

“Trẫm tự mình đến Bắc Cương ư?” Nguyên Tiềm giật mình, hắn không ngờ Nguyên Tung sẽ để mình đến Bắc Cương.

“Tháng sáu hàng năm bệ hạ đều xuôi Nam tuần tra, năm nay chuyển sang thăm thú nơi khác thì có gì lạ,” Nguyên Tung không nhận ra nét vui sướng khó kìm nén nơi đáy mắt Nguyên Tiềm, còn tưởng vị vua nhỏ được nuôi nấng nơi thâm cung này không muốn đến Bắc Cương bèn vội vàng thuyết phục, “Tuy Bắc Cương có hơi lạnh, nhưng quanh cảnh trên thảo nguyên lại là điều tuyệt vời nhất, không hề kém cạnh so với Giang Nam…”

“Được,” Không đợi Nguyên Tung nói xong, Nguyên Tiềm đã đáp ứng. Nguyên Tung sững sờ, cũng không nghĩ rằng vị vua nhỏ này lại dễ thuyết phục đến vậy.

Nguyên Tiềm cười: “Trẫm tin vào mọi lời hoàng thúc nói. Quả thực trẫm cũng ngắm chán phong cảnh Giang Nam, từ khi đọc thơ hồi nhỏ đã thầm khao khát, mong mỏi khung cảnh nơi Bắc Cương.”

Nguyên Tiềm cất giấu nửa câu sau vào tận đáy lòng, rồi nở nụ cười tươi tắn.

– “Ta cũng thầm khao khát ngươi đã nhiều năm nay.”

_______________

Sau chương này còn một chương nữa, nhưng mà bị Tấn Giang khóa rùi