Mười Lăm Ngày Cuối Cùng Của Cuộc Đời

Chương 1




Dịch: Duật Lam

1.

Lúc đứng dậy, hai chân đã tê rần rồi, gió có chút lạnh, cuộn tròn giấy khám bệnh lại rồi nhét vào túi, Thiếu Ninh xoa đầu ngón tay, sắc mặt ngày càng trắng bệch.

Trên xe buýt chen chúc chật chội, có người nhăn mày không vừa lòng, có kẻ cất lời mắng nhiếc, có người thì lại lạnh nhạt nhìn ra phía ngoài cửa sổ…

Cho đến tận lúc xe buýt đỗ trước trạm, sự ngột ngạt bị cuốn theo dòng người đi xuống, không khí mới dịu đi.

Sự đè nén trong cõi lòng có lẽ khóc ra được thì mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn, sau cùng Thiếu Ninh sờ gương mặt khô cong của mình, khóe miệng vương ý tự diễu, lộ ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.

Bật đèn lên, trong phòng vẫn còn gần nửa chỗ đồ dùng chưa thu dọn xong, trên đất vẫn còn chiếc điện thoại bị ném thành mấy phần, Thiếu Ninh cởi giày đi qua, ngoại trừ nắp máy, pin cùng bản lề máy* thì những chỗ khác cũng không hư tổn nhiều.

*bản lề: tớ nghĩ là điện thoại này là kiểu điện thoại nắp gập hồi xưa ấy ạ

Để điện thoại gọn vào một chỗ, Thiếu Ninh kéo hòm mật mã qua, lôi hết những đồ dùng nằm trong đó ra ngoài, quần áo, album ảnh đều để từng cái về chỗ cũ, sau đó đặt cả chiếc hòm mật mã vào đáy dưới cùng của tủ đồ, quét dọn lại nhà một lần nữa, sạch sẽ ngăn nắp, không có chút dấu vết lộn xộn nào.

Làm xong tất cả mọi việc, Thiếu Ninh mới yên tâm thở ra một hơi.

Đến tận lúc kim đồng hồ chỉ đến số mười một, Thiếu Ninh mới không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà cuộn mình trên ghế sofa, chìm dần vào giấc ngủ.

Trong mơ, vang đến tiếng người đàn ông thân thuộc thì thầm bên tai.

Anh biết em luôn rất kiên cường, nhưng cậu ấy không thể, bây giờ cậu ấy yếu đến nỗi không chịu nổi một đả kích nào, anh không thể bỏ lại cậu ấy ngay lúc này được.

Anh mua cho em một căn nhà ở trung tâm thành phố, em tạm thời chuyển qua đó ở đi.



Nửa đêm tỉnh giấc, bên cạnh Thiếu Ninh vẫn trống không, ánh mắt cũng trống rỗng, trong đó như chẳng thể chứa được thứ gì, đưa tay lên mặt, ươt ướt toàn là nước mắt.

2.

“Thiếu Ninh?” Giọng nói của người đàn ông hơi xa, dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Thiếu Ninh chẳng còn sức để mở mắt, gương mặt trong giấc mơ xuất hiện trước mắt mình.

Giây phút ấy Thiếu Ninh cảm thấy có chút vui sướng, nhưng ngay tiếp đó lại bị một câu nói đánh rơi vào địa ngục.

“Em còn chưa đi à?”

Thiếu Ninh có chút khó xử, tay sờ vạt áo: “Em…”

“Xin lỗi, không phải là anh đuổi em, nhưng anh mong em sớm ngày đối mặt với chuyện này.” Giọng điệu của người đàn ông vẫn luôn dịu dàng như trước.

Đôi môi trắng bệch của Thiếu Ninh hơi run: “Cảnh Dung…”

Hà Cảnh Dung đưa tay nâng mặt Thiếu Ninh lên: “Sắc mặt sao kém thế, có phải ốm rồi không?”

Thiếu Ninh nghe vào lời này lại như vớ được một cọng rơm cứu mạng, trong mắt cũng phát ra ánh sáng: “Nếu như em mắc một căn bệnh rất nặng, liệu anh có…”

Đáp lại Thiếu Ninh là cái nhăn mày của Hà Cảnh Dung, hình như còn có chút tức giận: “Đừng nói vớ vẩn nữa.”

Thiếu Ninh nản lòng, cười nói: “Đúng thế, sức khỏe em tốt như vậy, trước giờ chưa từng đau ốm, nào có thể so được với Tiêu Duyên…”

Dường như Hà Cảnh Dung cũng không biết phải làm sao: “Không phải chuyện liên quan đến Tiểu Duyên, nói đến cùng, là anh có lỗi với em, em không cần ghi thù cậu ấy.”

Thiếu Ninh thở hắt ra, Hà Cảnh Dung đúng là đủ dịu dàng, năm xưa cũng là tự cậu bò lên, chỉ là Hà Cảnh Dung không đẩy cậu ra mà thôi.

“Em đăng kí một tháng sau đi du học nước ngoài, có lẽ, sẽ không trở về nữa đâu.” Thiếu Ninh gắng giữ bình tĩnh nói dối, nhìn vào mắt Hà Cảnh Dung: “Một tháng cuối cùng… em không muốn phải tách nhau ra, một tháng sau, em cũng không đeo bám nữa.”

Hà Cảnh Dung lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt ấy vẫn thật đẹp, dịu dàng nhưng lại chẳng thấy đáy, “Anh cho rằng em là một người kiêu ngạo.”

Thiếu Ngôn mở miệng, lại chẳng nói lời nào.

Đúng vậy, cậu cũng cho rằng mình là một người kiêu ngạo, vào giây phút Hà Cảnh Dung nói lời chia tay có thể không lưu luyến gì mà trực tiếp quay người.

Nhưng, cậu hối hận rồi.

Vì sao chung sống bốn năm đến cuối bản thân lại mắc phải bệnh nan y, mà lúc đó lại phải rời khỏi người mình đã yêu thương nhiều năm đến thế?

Dựa vào đâu chỉ có mình cậu là chẳng có thứ gì.

Cậu chỉ muốn ích kỉ một lần, chẳng sợ một tháng cuối cùng để Hà Cảnh Dung chán ghét mình, cậu cũng không muốn âm thầm đứng sau lưng, uổng công phí sức để rồi chúc người ta hạnh phúc.

Một tháng thôi, Hà Cảnh Dung cũng được, Tiêu Duyên cũng vậy, đều không còn quan hệ gì với cậu.

Cậu sẽ không ghen nữa, lòng sẽ không đau nữa, cũng sẽ không khó chịu vô bờ.

“Em đừng có hối hận.” Giọng Hà Cảnh Dung nhàn nhạt, nghe không ra vui buồn.

Thiếu Ninh hơi giương khóe môi đã cứng ngắc: “Ừ.”

Cố Thiếu Ninh, đây là do chính mày chọn, cố gắng trân trọng, đừng có hối hận.

Thiếu Ninh hết lần này đến lần khác nói với chính mình.

3.

“Cảnh Dung, buổi tối nhớ về sớm nhé.” Thiếu Ninh cười cười, sắc mặt hồng hào, vẫn là dáng vẻ khỏe mạnh như trước.

Hà Cảnh Dung lạnh nhạt trả lời: “Anh sẽ giữ lời hứa.”

Nụ cười trên mặt Thiếu Ninh cứng đờ: “Ừ, được.”

Cửa bị đóng lại, Thiếu Ninh quỳ trên sofa nhìn xe của Hà Cảnh Dung rời đi, hơi thất thần, dạ dày đau từng cơn.

Thiếu Ninh che bụng, cậu đã quên rốt cuộc là chỗ nào ung thư rồi, chỉ nhớ rằng có rất nhiều cơ quan xảy ra vấn đề, lời bác sĩ nói cậu chẳng mấy liền quên mất, lúc đấy bên tai chỉ toàn tiếng ù ù.

Huống chi, cậu cũng không muốn điều trị.

Nghe nói tình trạng của mỗi người bị ung thư giai đoạn cuối đều không quá giống nhau, nhưng ít nhất thì cậu cũng gầy đi một chút, sắc mặt trắng đi một chút, xoa mặt một lúc, mặt đồ ngủ rộng thì không nhìn kĩ căn bản cũng không nhận ra được.

Thật ra, chỉ cần Hà Canh Dung chăm chú nhìn một lát, hắn sẽ phát hiện sắc mặt cậu vốn chẳng hề tốt đến thế.

Thiếu Ninh thay đồ, quấn khăn lên, khóa cửa.

Cậu cần mua vài bộ tài liệu ôn tập, có giả vờ cũng phải giả cho giống chút.

À, còn phải đi siêu thị một chuyến, mua ít đồ ăn.

“Cố Thiếu Ninh?” Giọng một người đàn ông vang lên từ phía sau.

Thiếu Ninh quay đầu, nhận ra là bạn của Hà Cảnh Dung, Ngũ Quyết.

Ngũ Quyết trước giờ luôn là một người mang cảm giác chính nghĩa.

Vậy nên cậu ta có chút ghét Cố Thiếu Ninh, trong mắt cậu ta, Cố Thiếu Ninh chính là người tranh thủ kẽ hở lúc Hà Cảnh Dung và Tiêu Duyên cách xa để chen vào.

“Tiểu Duyên đã trở về rồi, cậu đã chiếm Cảnh Dung bốn năm, trả cho cậu ấy đi.”

Lời lẽ chính đáng.

Là bản thân chiếm mất Hà Cảnh Dung của Tiêu Duyên, sớm muộn cũng phải trả lại.

“Chuyện của chúng tôi, cậu làm bạn có phải quản nhiều rồi không?” Thiếu Ninh cười nhạt nhìn Ngũ Quyết nói.

Thấy người trước giờ luôn khép nép bắt đầu phản kháng mình, Ngũ Quyết kinh ngạc không biết nói gì.

Qua một lúc, Ngũ Quyết vẫn không chịu thua: “Thế bao giờ thì cậu rời đi?”

Thiếu Ninh nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Tiêu Duyên nói buông tay là buông tay, bây giờ, tôi chiếm thêm một tháng nữa là để cho cậu ta biết Hà Cảnh Dung không phải muốn là có thể có, không được à?”

Ngũ Quyết thật sự im lặng rồi.

Thiếu Ninh cười nhạo chính bản thân mình, đúng là giả vờ giả vịt, chỉ là đơn thuần muốn chiếm hữu, làm gì có lí do vĩ đại đến thế chứ, may mà người này lại tin là thật.

E rằng tất cả bạn bè của Cảnh Dung đều cho rằng cậu là chim khách chiếm tổ nhỉ, Thiếu Ninh nghĩ.