Mười Năm Yêu Thầm Người

Mười Năm Yêu Thầm Người - Chương 33: 33: Chương 32




Vương bảo bảo ủy khuất bị phụ thân đại nhân giáo huấn một buổi trưa, uể oải ỉu xỉu tan ca, ôm Mao Tiểu Vũ bắt đầu than khóc.

Mao Tiểu Vũ bị hắn dọa sợ, vội vàng an ủi, "Sao thế? Ai bắt nạt anh?"

Vương Tử Văn khóc chít chít nói, "Đọc truyện người lớn bị ba bắt quả tang hu hu hu."

Mao Tiểu Vũ, "......"

Có thể đừng hủy hoại hình tượng nam thần trong lòng em nữa được không!

Mao Tiểu Vũ không muốn để ý tới hắn nữa, quyết đoán tránh khỏi vòng ôm bỏ chạy lấy người, Vương Tử Văn đuổi theo không rời, dọc đường không ngừng tả lại cho cậu kỹ thuật lái xe đỉnh cấp của mấy tài xế già trong truyện, Mao Tiểu Vũ thiếu chút nữa bị hắn nói ướt, vừa thẹn vừa giận, nước mắt cũng muốn rớt luôn rồi.

"Aizz, chỉ nói thôi mà em đã có cảm giác như vậy rồi à?" Vương Tử Văn kinh ngạc không thôi cảm thán, "Vậy lần sau chúng ta chơi điện thoại play đi, anh quả thật chưa từng thử nói cho người ta đến cao trào bao giờ, nhất định rất kích thích."

Mao Tiểu Vũ muốn điên luôn rồi, chịu đựng phản ứng sinh lý nhấc chân đạp vào đầu gối hắn một cái, vẻ mặt sụp đổ bỏ chạy.

Vương Tử Văn tiện hề hề đuổi theo cậu tới cửa nhà trẻ, Mao Tiểu Vũ tức đến đỏ bừng mặt, cảnh cáo, "Lát nữa Văn Văn ra, anh đừng có mà nói hươu nói vượn đấy!"

Vương Tử Văn tỏ vẻ không phục, "Anh có nói hươu nói vượn đâu, anh đang thảo luận với em cách để tạo sự mới mẻ giữa hai ta mà."

Mao Tiểu Vũ vội vàng bịt miệng hắn lại, khóc không ra nước mắt nói, "Xem như em xin anh đó, học trưởng, anh có thể yên lặng một phút được không?"

Vương Tử Văn chớp chớp mắt, đột nhiên cười, vươn đầu lưỡi tràn đầy tình sắc liếm lòng bàn tay cậu một cái. Mao Tiểu Vũ vốn đã bị hắn nói đến choáng váng đầu óc, đầu lưỡi kia còn như cố tình quyến rũ lướt qua lòng bàn tay cậu, cậu lập tức như bị điện giật, rốt cuộc không nhịn được rên lên một tiếng, thiếu chút nữa đổ ập lên người Vương Tử Văn. Vương Tử Văn bật cười ha ha, ôm cậu lắc lư, hạ thấp giọng nói bên tai cậu, "Cục cưng, em dâm thật đấy ~"

Mao Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, vươn tay nhéo thật mạnh vào eo Vương Tử Văn, hai mắt đỏ lên vì tức.

Lần đầu tiên chờ con gái tan học mà phải chịu dày vò như vậy, Mao Tiểu Vũ cả người cứng đờ dựa trên người Vương Tử Văn một lát, chờ cảm xúc thật vất vả dịu xuống mới thẳng người dậy được. Vương Tử Văn cũng không chọc cậu thêm nữa, một bộ đứng đắn nhìn cậu, cười nói, "Mao Mao, em gầy đi trông đẹp thật đấy."

Mao Tiểu Vũ giận dữ trừng hắn một cái, cả người tê rần không thể động đậy, Vương Tử Văn vội vàng xoa bóp eo cho cậu, để cơ thể căng cứng của cậu thả lỏng một chút, tay kia vẫn nhịn không được chạm lên khóe mắt cậu, nói, "Aizz, ngoan thế này, nhìn muốn hôn thật ấy."

Mao Tiểu Vũ dần tiêu hết hờn dỗi, nâng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, đừng động tay động chân nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa."

"Nhìn thì sao chứ, chúng ta cũng có làm gì phạm pháp đâu." Vương Tử Văn thu tay lại, nói tiếp, "Minh tinh còn come out đầy ra đó kìa, anh có bị công khai cũng không sợ."

Mao Tiểu Vũ vẫn hơi thấp thỏm, nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên thấy có người hướng mắt về phía này, về thế bất an mím môi, nói, "Này...... Không tốt cho Văn Văn......"

Vương Tử Văn cười nói, "Thế thì em không biết rồi, bây giờ tụi nhỏ sinh sau 2000 còn coi đó là trào lưu ấy chứ, như Văn Văn có hai người ba, còn đều đẹp trai thế này, chưa biết chừng lại càng được hoan nghênh trong lớp đó."

Mao Tiểu Vũ, "......Nói linh tinh gì thế."

Vương Tử Văn nhìn ra vẻ đề phòng trên mặt cậu, cơ thể cậu hình như cũng càng cứng ngắc hơn, nghĩ nghĩ, đột nhiên nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói, "Bây giờ đã không còn như hồi chúng ta còn nhỏ nữa, xã hội đã tiến bộ hơn nhiều, cũng bắt kịp chúng ta rồi, em không cần phải sợ đâu." Vương Tử Văn chầm chậm đan tay vào tay cậu, "Cho dù sau này hướng gió thay đổi, mọi người lại không tiếp nhận chúng ta nữa cũng không sao, em còn có anh, anh cũng có em mà, người khác thích nói gì thì nói, có liên quan gì tới chúng ta đâu."

Mao Tiểu Vũ trầm mặc một lát, tay vẫn rụt về phía sau, "Nhưng mà......chưa chắc bọn họ đã có thể chấp nhận em, em không chỉ là đồng tính, mà còn là......còn là quái vật trong mắt người khác nữa, nếu thật sự bị phanh phui, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh......"

Vương Tử Văn túm lấy tay cậu, Mao Tiểu Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy trong mắt người kia lộ ra ánh mắt phức tạp chưa từng có, "Mao Mao."

Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận dạ một tiếng.

"Thật ra......Anh vẫn luôn muốn nói với em." Vương Tử Văn như là đang nghĩ xem nên tìm từ thế nào, do dự một lát mới dịu dàng nói, "Anh là người yêu của em, là người cùng ngồi cùng ăn với em, anh không muốn trở thành cái ô che chắn cho em, hay là người để em vĩnh viễn ngước nhìn, ỷ lại, em có hiểu ý của anh không?"

Mao Tiểu Vũ thoáng ngây người, bản năng cảm thấy hốt hoảng trong lòng, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

Vương Tử Văn cảm thấy lời này của mình không đúng lắm, vội vàng đổi cách nói, "Anh muốn nói là......người có thể bảo vệ được em, để em thẳng lưng mà sống, chỉ có chính em mà thôi." Hắn nắm chặt bàn tay run rẩy của người kia, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp mà hắn yêu vô cùng, "Đừng phủ nhận chính mình, cũng đừng sợ nhìn thẳng vào bản thân, em không thua kém gì người khác hết, cũng không phải quái vật, em cũng là người giống như anh, không phải đàn ông cũng không phải phụ nữ thì sao chứ? Giống như anh thích đàn ông hay phụ nữ thì có thể thế nào? Đều là ông trời ban cho, làm gì có ai cao quý hơn ai chứ, em chính là em, nhân phẩm, tính cách, học thức, những gì em cống hiến cho thế giới này, sẽ không vì mấy thứ đó mà thay đổi, em có hiểu..... hiểu được ý của anh không?"

Mao Tiểu Vũ bỗng nhiên không còn run rẩy nữa, chỉ mở to mắt ngơ ngác nhìn hắn, bàn tay bị hắn nắm lấy cũng hơi hơi nóng lên.

"Lúc anh thích em, có biết cơ thể em như thế này đâu, anh thích chính là ánh mắt em nhìn anh, là trái tim chân thành, nghiêm túc đối tốt với anh, những thứ mà anh thích, là những thứ chỉ mình Mao Tiểu Vũ em mới có, không phải bởi vì em là đàn ông hay phụ nữ, cũng không phải bởi vì em béo hay đẹp, người anh thích là 'Tiểu Mao Mao' ngoan ngoãn gọi anh là học trưởng, là 'Tiểu Mao Mao' mỗi lần làm được việc gì cho anh đều sẽ vui vẻ, là em, không liên quan gì tới cơ thể em hết, chỉ là em thôi, em có hiểu không?"

"Tiểu Vũ." Vương Tử Văn gọi tên cậu, nắm tay cậu đặt lên trái tim mình, "Em rất tốt, không có chỗ nào kém cỏi hết, những người nói xấu em, bắt nạt em kia, đều là do họ quá bẩn thỉu. Em xem, em dựa vào chính bản lĩnh của mình đứng vững gót chân ở thành phố nhịp sống nhanh nhiều áp lực này, dựa vào chính sức mình nuôi lớn một đứa nhỏ, có được người bạn tốt sẽ không bao giờ bỏ rơi em, còn khiến anh yêu em nữa, so với đám người cười nhạo em kia, em đã xuất sắc hơn rất nhiều, rất nhiều rồi. Bao nhiêu người không trụ lại được ở thành phố này, bao nhiêu người cả đời cũng không có được một người anh em thân thiết, bao nhiêu người đến dũng khí để yêu một người cũng không có, nhưng những thứ này em đều làm được, em tốt như thế, khiến anh thích như thế, sao lại muốn phủ nhận chính mình, sao lại muốn co vào trong lớp vỏ của bản thân chứ?"

Vương Tử Văn nói rất chậm, nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười, từng chữ từng chữ như dòng nước lẳng lặng chảy bên tai Mao Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, anh muốn em nhìn nhận lại bản thân mình, không chỉ anh yêu em, anh hy vọng em cũng có thể yêu chính mình, tán thưởng chính mình, bởi vì em thật sự rất tốt, mới có thể khiến anh thích như vậy."

Mao Tiểu Vũ ngơ ngác nghe, bỗng nhiên không rõ thanh âm không ngừng quanh quẩn trong đầu mình là gì, cậu như là trông thấy được hình bóng từng khiến mình yêu từ cái nhìn đầu tiên thật lâu trước kia, người kia ngược sáng, nhảy lên cắt ngang ánh nắng, như con chim ưng oai hùng vẽ một đường cong xinh đẹp, huyễn hoặc giữa không trung, xung quanh có nhiều người hô hào, kích động vì hắn như thế, mà mình lại nhỏ bé giữa biển người mênh mông ấy, bị người thiếu niên cả người được ánh mặt trời bao phủ kia ghi lại dấu ấn sâu đậm trong lòng.

Cậu vẫn luôn cho rằng hình bóng ấy đã bị chôn vui trong dòng ký ức từ lâu, người cậu yêu càng ngày càng thay đổi, càng ngày càng ít thoải mái cười to giống như lúc trước, dần dần cũng biết hư tình giả ý, ổn trọng, ưu nhã đến tưởng như sẽ không bao giờ đùa giỡn nghịch ngợm nữa. Người thiếu niên sang sảng, nhiệt tình mà cậu yêu đã bị năm tháng mài giũa, dần dần biến thành một bộ dạng khác, nhưng giờ phút này, có trong nháy mắt cậu như là lại thấy được hình bóng ngày nào, hình bóng ấy dần dần hợp lại làm một với người đàn ông dịu dàng trước mặt, cũng vẫn đứng ngược sáng, được ánh nắng nhu hòa bao phủ như thế, cũng vẫn sáng ngời như muốn thiêu đốt linh hồn cậu như vậy, cũng vẫn lẳng lặng nhìn cậu, nói những điều cậu nghĩ còn không dám nghĩ đến.

Mao Tiểu Vũ cảm thấy đáy lòng hơi hơi chua xót, như là chỉ không cẩn thận chút thôi nước mắt cũng có thể trào ra vậy, hai mắt cậu rưng rưng nhìn Vương Tử Văn, nhìn thật lâu, sau đó nhắm mắt lại, chầm chậm vươn tay vòng quanh eo hắn, từng chút siết chặt cái ôm.

"Em......Đời này chuyện đúng đắn nhất em từng làm, chính là thích anh......" Mao Tiểu Vũ nhắm hai mắt, chầm chậm, lại run run nói, "Em một lòng một dạ thích anh, thích mười năm trời, chưa từng nhìn đến người nào khác. Nhưng mà Vương Tử Văn, anh có biết không? Nếu như không thích anh, bây giờ em đã không được như thế này rồi, chính bởi vì anh nên mới có em hiện tại, em là vì anh nên mới bước từng bước từ quái vật xấu xí bị người người ghét bỏ, lột xác thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng giờ em lại cảm thấy, những khó khăn, khổ sở mình từng phải chịu đều đáng giá. Đời này có thể gặp được anh, là bù đắp lớn nhất ông trời dành cho em, em......em sẽ cố gắng làm như anh nói, cố gắng trở nên kiêu ngạo, không còn tự ti nữa, thế nên......" Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh như chứa đựng muôn ngàn vì sao của người đàn ông trước mặt, khẽ cười nói, "Thế nên anh cũng phải làm như lời anh nói, cả đời yêu em, vĩnh viễn không rời bỏ em, được chứ?"

Vương Tử Văn vươn tay, xoa xoa tóc cậu, lại nâng bàn tay đeo nhẫn của cậu lên ngang đầu, nhẹ nhàng lắc lắc, "Ý nghĩa của chiếc nhẫn này, chính là hứa hẹn cả đời, sống chết có nhau, em có hiểu không?"

Mao Tiểu Vũ mím mím môi, vùi đầu trong lồng ngực hắn cười một cái, "Vậy......nếu anh thay lòng đổi dạ, em sẽ đánh anh đó."

Vương Tử Văn cười nói, "Không tồi, có tiến bộ, biết nổi giận rồi." Hắn nhéo nhẹ mặt cậu, nói, "Anh chính là muốn em như vậy đấy, sẽ ghen vì anh, tức giận sẽ đánh anh, mắng anh, dạy bảo anh, chứ không phải im lặng chịu đựng một mình, đến khi không chịu nổi nữa thì trốn tránh. Sau này không được rụt rè nữa, muốn làm gì thì cứ làm cái đó, em xứng đáng được như vậy mà, hiểu không?"

Mao Tiểu Vũ nhìn hắn, cũng học theo nhéo nhẹ mặt hắn một cái, híp mắt cười cười, đáp, "Hiểu rồi."

Vương Tử Văn cười hắc hắc, cuối cùng cũng buông cậu ra. Hai người tách ra, Mao Tiểu Vũ nói, "Ờm, Văn Văn chắc là tan học rồi đó, chúng ta vào thôi......"

Đang nói bất chợt khựng lại, hai người đều khẽ rùng mình.

Cách đó hơn hai mét, bạn nhỏ Mao Văn Văn ôm một lọ sữa chua, chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm bọn họ.

Hai bên trái phải là một bé trai và một bé gái, đều ôm sữa chua miệng ngậm ống hút, ba đôi mắt cực kỳ đều nhịp chớp a chớp.

Bé trai thấy họ nhìn qua, ah một tiếng, nói, "Úi chà, xong rồi kìa."

Bé gái còn lại tiếp lời, "Văn Văn, mặt ba cậu đỏ ghê chưa."

Mao Văn Văn nghiêng đầu, rộng lượng xua xua tay với hai người họ, "Ba, chú, hai người cứ tiếp tục đi, không cần lo cho tụi con đâu." Nói xong xoay người, nắm tay bé gái, lại nói với bé trai bên cạnh, "Anh Tiểu Minh, Kiều Kiều, cô Điền nói rồi, chúng ta không cần làm bóng đèn, đi thôi."

Tiểu Minh gật đầu, Kiều Kiều cũng gật đầu, ba bạn nhỏ tay trong tay vui vẻ chạy mất.

Lưu lại hai người ba hỗn độn trong gió, nhìn nhau nửa phút, một người trong đó thẹn quá hóa giận nói, "Đều...đều tại anh đó!"

Bảo bảo ủy khuất phản bác, "Là tự em ôm anh mà, đừng ném nồi thế chứ."

Mao Tiểu Vũ tức tối giậm chân, vị phụ huynh còn lại không nhịn được bật cười ha ha, Mao Tiểu Vũ đỏ bừng mặt, không quan tâm được nhiều như vậy nữa, hất tay Vương Tử Văn ra, vội vàng đuổi theo con gái.

Vương Tử Văn nhún vai, thấy có một vị phụ huynh nữ đang chụp ảnh, đột nhiên cười hì hì nói với cô, "Nhớ che mặt nha, thân."

Cô gái kia vẫy vẫy tay với hắn, sảng khoái đáp, "Yên tâm đi anh đẹp trai, em là hủ có tố chất, sẽ dán sticker cho anh, moa moa ta ~"

Vương Tử Văn quay người đuổi theo Mao Tiểu Vũ, giọng nói theo gió truyền tới, "Muốn Doraemon cơ! Không thích Hello Kitty đâu! Thượng đế ban phúc cho cô ~ cô gái xinh đẹp lương thiện ~ la la ~ ~ trong thôn có cô nương kia...... ai nha Tiểu Phương của anh*, từ từ đã nào!"

*Trích từ bài hát 'Tiểu Phương' của Lý Vinh Hạo, mấy câu đầu là: "Trong thôn có cô nương kia, tên là Tiểu Phương, người xinh đẹp lại thiện lương"

Mao Tiểu Vũ chạy phía trước hơi loạng choạng, lông tơ cả người đều dựng lên, chạy càng nhanh hơn.

Vì thế tối đó Vương Tử Văn mang theo một lớn một nhỏ về nhà, trước khi ngủ dùng acc clone lướt weibo, tìm một hồi cũng không tìm được gì, lại gõ tag Doraemon, quả nhiên thấy một bài đăng có hơn trăm lượt share. Hắn đang bừng bừng hứng thú muốn nhấn like, lại đột nhiên đen mặt, khó chịu, hậm hực report.

Chỉ thấy chủ weibo kia viết: "Đón con tan học, không ngờ gặp được một đôi ba ba siêu cấp đẹp trai, chỉ là công hình như hơi ngố, có chút tiếc nuối nho nhỏ!" Đính kèm một bức ảnh dùng sticker Doraemon trợn mắt che mặt.

=================================================

Phong: Chương này cảm động ghê, hôm nay Vương Nhị Ngốc cao tám mét!!!