Nguyệt Minh đọc xong dòng cuối trên tài liệu, nhận thấy không có sai sót nào liền đặt bút ký tên, tiện mắt nhìn sang đồng đồ trên bàn, nhận ra kim ngắn đã điểm số 10, kim dài cũng vừa lúc chạm mốc 12.
Cô đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào, sau đó đẩy cửa bước ra.
Thư ký trực ban liền đứng dậy chào.
-Gọi tài xế chưa?- Cô không mặn không nhạt hỏi.
-Dạ rồi ạ.- Thư ký rất thức thời rời khỏi bàn làm việc, cung kính bấm thang máy,
Cứ như vậy, Nguyệt Minh bước vào thang máy, mang theo chút căng thẳng mà rời khỏi công ty.
Cuộc hẹn riêng với Gia Minh...
Dù biết trước nhưng vẫn sợ.
Sợ Gia Minh ư?
Cũng không hẳn, chỉ là sợ Gia Minh đánh giá cô không tốt... dù việc này có đôi phần là sự thật.
Nguyệt Minh không phủ nhận được rằng bản thân bị rối trí, lúng túng trong việc giải quyết tình huống. Gia An rời đi mang theo cả linh hồn của Nguyệt Minh, cô cứ như người bị mộng du, còn đâu tâm trí để lo toan vẹn toàn, chưa kịp sắp xếp cũng như giải thích rõ ràng với bên nhà vợ.
Cái lúc Ralph bất ngờ đến nhà hôm ấy thì Nguyệt Minh cũng trong thế đã rồi, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với Ralph, vậy nên hôm nay mới chủ động hẹn gặp Gia Minh.
So với Ralph thẳng tính, thì người ba còn lại của Gia An lại có phần trầm mặc hơn khiến cô không hiểu rõ suy nghĩ của ông. Thà cứ như Ralph mắng chửi thẳng mặt, chí ít sẽ khiến cô cảm thấy lòng thanh thản.
Nhưng tính cách của Gia Minh thì chắc chắn sẽ không như vậy, tuy không nói, nhưng ông đã chỉnh Nguyệt Minh từng chút một.
Ví dụ như... sau năm lần đặt hẹn không thành vì Gia Minh lấy lý do bận, lần thứ sáu cuối cùng ông cũng đồng ý gặp mặt.
Với tính cách tự tôn của Nguyệt Minh mà nói, trước nay cô chủ động hẹn thì chưa từng có ai dám từ chối, dù cho có là đối tác quan trọng, nếu đánh tiếng lần thứ hai mà không đồng ý thì coi như "Tạm biệt".
Nhưng với ba vợ, cô luôn trong tâm thế sẵn sàng liên lạc, đứng dưới đại sảnh công ty ngồi chờ ông cả tiếng, đến khi nào ông đồng ý thì thôi, nếu lần thứ sáu vẫn không thành, cô sẽ tiếp tục đến lần bảy tám chín.
Đâu phải cô không định đến tận nhà tìm, là bên khu đó bảo vệ không cho cô vào, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là lệnh của ai.
Nguyệt Minh bất lực toàn tập nhưng không trách, cũng không dám trách.
Ba vợ mà...
Dù thế nào thì Ba vợ cũng luôn đúng.
Ba vợ có chỉnh cô nhiều hơn nữa cũng không sao, cô cũng thành thật nhận tội.
Đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi thành thị bon chen, bỏ lại sau lưng những ánh mắt trầm trồ cùng những lời bàn tán tự hỏi chủ nhân của những chiếc xe này là ai?
Audi theo sau đuôi Cadillac...
Nguyệt Minh nhìn khung cảnh hoang vu tẻ nhạt cùng bầu trời xám xịt, trong lòng vẫn bộn bề trăm điều, quan trọng nhất hiện tại vẫn là sắp xếp lại câu từ hợp lý để một lát gặp ba vợ không bị cứng họng.
Xe dừng lại cũng là lúc Nguyệt Minh thu tầm mắt, cô chỉnh sửa trang phục lại lần cuối, chắc chắn rằng không có bất cứ sai lầm gì mới chuẩn bị bước ra, vì ba vợ là chủ của đế chế thời trang mà.
Lúc Nguyệt Minh bước ra, trời đang mưa lất phất, tán dù rộng lớn rất nhanh che chở cho cô.
-Xin mời cô Nguyệt Minh.- Người của Gia Minh lịch sự làm tư thế mời.
Nguyệt Minh gật đầu sau đó chậm rãi bước đi.
Lộp bộp—
Lộp bộp—
Những hạt mưa lất phất nhẹ rơi, chạm vào tán ô vỡ tan thành nhiều mảnh.
Nguyệt Minh vừa đi vừa đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vẫn là "khu vườn bí mật" ngày nào, nằm bơ vơ giữa những cánh đồng trơ trọi rộng lớn, chẳng khác gì một ốc đảo kỳ bí khiến người ta không khỏi tò mò.
Cót két—
Người đàn ông đẩy cửa gỗ, chào đón Nguyệt Minh vẫn là khu rừng trúc cao vời vợi, men theo lối mòn một lúc, cuối cùng nơi cần đến cũng đã đến.
Vì quá ấn tượng với khu vườn này mà đến giờ Nguyệt Minh vẫn nhớ như in nó trong đầu, Gia Minh đang ngồi tại vị trí câu cá mà lần trước cô được cùng tham gia, hôm nay có chút khác với hai tán dù to lớn bao phủ, bảo vệ chủ nhân khỏi cơn mưa phùn bất chợt này.
-Con chào ba.- Nguyệt Minh đi đến, cúi đầu cung kính hơn so với thường ngày.
Đôi mày rậm của Gia Minh khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Ông vẫn đối diện với Nguyệt Minh bằng một gương mặt hết sức điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức khiến cô phải nuốt nghẹn một ngụm nước bọt.
Gió thổi có chút lạnh...
-Tới rồi thì ngồi đi.- Gia Minh trao cho Nguyệt Minh một ánh nhìn coi như lời chào, sau đó ông tiếp tục công việc câu cá của mình.
Nguyệt Minh thức thời ngồi xuống bên cạnh, không cất tiếng, cô nhận lấy một cần câu đã được treo mồi sẵn, cứ như vậy quăng ra giữa hồ.
Nguyệt Minh và Gia Minh cùng nhìn về hướng mặt hồ, cùng chờ đợi cá cắn câu.
Nguyệt Minh đoán rằng cá sẽ chẳng bao giờ cắn câu, đặc biệt là trong ngày mưa nước động thế này.
Mưa rơi trên mặt hồ, không quá nặng hạt nhưng vẫn đủ tạo thành những đợt sóng nhỏ va vào nhau, gió thổi hai bên bờ, mang theo khí lạnh thổi vào hai người câu cá.
Gia Minh khẽ liếc Nguyệt Minh một cái, 15 phút trôi qua, con dâu vẫn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn chiếc phao trên mặt hồ.
-Bỏ đi.- Cuối cùng, Gia Minh chủ động phá tan sự im lặng, ông đặt cần câu xuống.
Nguyệt Minh hơi trố mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn ông.
-Không câu nữa ạ?
-Chẳng phải con cũng biết rằng với thời tiết này sẽ không có cá sao?
Nguyệt Minh mỉm cười, cần câu vẫn được giữ chặt.
Gia Minh nhìn vào ánh mắt đầy kiên quyết của Nguyệt Minh, trong lòng đan xen nhiều cảm xúc.
-Câu cá được rồi thì sẽ sao nữa?- Gia Minh điềm đạm hỏi.- Đạt được mục đích liền quẳng nó đi?
Nguyệt Minh nghe liền hiểu, hai tay cô siết chặt vào cán, cắm cần câu xuống vị trí cố định. Nguyệt Minh quay sang nhìn Gia Minh, chút sợ hãi ban đầu trong phút chốc bị cô ném phăng đi nơi khác.
-Ba, con xin lỗi.
-Về chuyện gì?- Gia Minh vẫn rất bình thản đối mặt với con dâu, tất nhiên, ông cũng nhận ra sự thay đổi trong chớp mắt của cô.
-Vì con đã thất hứa với ba, không suy nghĩ chu toàn khiến Gia An tổn thương.- Nguyệt Minh nói rất chân thành, giọng điệu nhẹ nhàng.
Cô chỉ sợ Gia Minh không tiếp thu được lời cô nói, vì có đôi lúc, giải thích chỉ là ngụy biện cho sai lầm của mình mà thôi.
Nhận được ánh mắt lắng nghe của Gia Minh khiến Nguyệt Minh nhẹ nhõm hơn, cô nói tiếp.
-Con sẽ không biện hộ cho lỗi sai lần này. Với con, sai là sai, không có "tại vì"...
Gia Minh chăm chú nhìn Nguyệt Minh, đôi mắt tám phần giống với Gia An khiến trái tim cô có chút nhói.
-Chuyện con làm, cũng chỉ có con hiểu rõ... Ba không trách con, khó khăn con đang đối mặt không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết được, chuyện này dính dáng rất nhiều bên... Nhưng đứng trên danh nghĩa là ba của Gia An, ba cũng cảm thấy buồn một chút.- Gia Minh thu tầm mắt đang quan sát Nguyệt Minh, có thể thấy được vẻ ôn nhu đang dần xuất hiện trở lại trên mặt của ông.
Tuổi trẻ mà, ai không phạm sai lầm.
Tình yêu mà, làm sao tránh được mâu thuẫn.
Ai cũng có những khó khăn riêng.
-Con cảm ơn ba đã hiểu và thông cảm cho con.- Nguyệt Minh cúi đầu, sau đó ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy kiên quyết nhìn Gia Minh.-Con sẽ bảo vệ gia đình nhỏ này bằng mọi thứ.
Gia Minh mỉm cười, đôi mắt vô thức cong lên.
-Đừng gắng sức, nên nhớ, còn có gia đình lớn luôn bảo vệ gia đình nhỏ của con và An.
Nguyệt Minh thật sự xúc động vì những lời nói của Gia Minh, bàn tay cô siết chặt hơn, trong lòng thầm quyết tâm phải dứt điểm mọi chuyện càng nhanh càng tốt, không để Gia An chịu khổ nữa.
-Nghe Ralph nói con có nhờ Ralph tìm một cô nhóc đưa hoa?- Gia Minh chuyển chủ đề.
Ralph ngày hôm ấy trở về có chút vui buồn hỗn loạn, nhưng nhìn chung vẫn là lo lắng cho hai đứa nhỏ nhiều.
Ralph cũng đã kể đại ý cho Gia Minh nghe.
Đứa nhỏ Nguyệt Minh này ban đầu làm vợ của ông rất tức giận, nhưng sau đó đuổi theo, thành tâm chặn cửa xe đến nổi bầm tay, Ralph không nhịn được mới chịu lắng nghe. Sau đó thì đại loại là con dâu nhận sai và năn nỉ Ralph giúp đỡ đã khiến cho người vợ nhẹ dạ cả tin của ông rút hết ruột gan giúp đỡ.
-Dạ, vì con cũng không tiện nhờ người lạ, tránh cho chị An không thoải mái.
Nguyệt Minh nở nụ cười buồn.
-Con tôn trọng không gian riêng của chị ấy, nhưng con cũng không muốn bản thân bị chị ấy cho vào quên lãng, suy đi nghĩ lại, nhờ người quen vẫn tốt hơn ạ.
Gia Minh ậm ừ, ông đánh giá cao sự tinh tế này.
Ralph nhờ cô nhóc Aline hàng xóm, trẻ con tiếp xúc sẽ gây dựng cảm giác tốt hơn so với người lớn, hơn nữa, Gia An cũng rất thích trẻ con.
-An trước giờ luôn rất trưởng thành, suy nghĩ và hành động đều rất độc lập, rất khó để lung lay suy nghĩ hay thay đổi quyết định con bé, chỉ có chính nó mới có thể tự chữa lành cho mình. Bản thân An đôi lúc sẽ khá cầu toàn và tỉ mỉ, vậy nên con bé liền tự đặt ra một yêu cầu quá cao cho mình trong cảm xúc... Quyết định của con cũng đúng, chỉ là ba mong những hiểu lầm tương tự sau này sẽ không còn.
-Dạ ba.- Nguyệt Minh gật đầu, chân thành tiếp thu.
Lúc này, mặt hồ khẽ động, cần câu cũng rung lắc liên hồi thu hút thành công sự chú ý của hai người họ.
Nguyệt Minh nhanh nhẹn chụp lấy cần câu, sau đó đầy thành thạo mà thu dây, chẳng mấy chốc lôi được con cá lên khỏi mặt nước.
-Khá đấy.
Gia Minh nhìn thấy con cá chép béo ú liền gật đầu hài lòng, cô con dâu này xem ra có duyên với nơi này, lần nào cũng sẽ câu được cá.
-Thật bất ngờ.- Nguyệt Minh mỉm cười.
Vệ sĩ giúp cô bỏ cá vào thùng rồi đợi lệnh, Nguyệt Minh phất phất tay.
-Vẫn là thả đi thôi.
-Con không muốn cho nó ăn no rồi thả à? Câu được rồi bỏ mặc không tốt lắm đâu nhỉ?
Câu hỏi tương tự lúc nãy, nhưng lần này Nguyệt Minh nghe ra được tia trêu chọc đến từ Gia Minh. Cô bây giờ đã thoải mái hơn nhiều, khi khúc mắc được gỡ rối, con người ta nhẹ nhõm hơn hẳn.
-Dạ ba, để con cho nó ăn.- Nguyệt Minh tinh nghịch đáp, sau đó nhìn sang vệ sĩ mà nói.- Anh cho nó ăn đi, còn dư thì cho nó gói mang về luôn, xem như quà gặp mặt.
Gia Minh nghe xong thì cười ha ha.
-Không biết là quà gặp mặt này có khiến nó có trở thành mồi ngon của con cá khác không đây?
-Còn loài lớn hơn ạ?- Nguyệt Minh ngạc nhiên hỏi, con cá này cũng là thuộc hàng to rồi.
Gia Minh nhún vai, tỏ ý: "Ai biết được".
Nguyệt Minh ngờ ngợ, đã tạo được cả một khu như thế này, có khi Gia Minh lại chơi lớn thả thêm vài con cá độc không chừng!?
-Nói chuyện một chút ấy thế mà, đến giờ ăn rồi, cùng nhau đi thôi.- Gia Minh chủ động đứng dậy, song không đi trước mà chờ Nguyệt Minh cùng đi.
Ba vợ và con dâu vừa đi vừa hàn huyên đủ loại chuyện trên đời, chủ yếu vẫn là tin tức kinh tế. Hai người cơm trưa xong thì mỗi người rẽ một hướng về công ty của mình, nhưng Gia Minh không quên chủ động hẹn Nguyệt Minh sang nhà dùng cơm tối, điều kiện là phải mang theo Joy cục cưng, lâu ngày ông chưa được bế cục cưng nên rất nhớ.
Nguyệt Minh làm sao mà từ chối được, tan làm liền về nhà chuẩn bị cho Joy cục cưng thật thơm tho và xinh đẹp, hai dì cháu cùng sang nhà ông dùng cơm.
Nhưng không ai biết được, ngoài Joy, Nguyệt Minh còn mang theo một nỗi nhớ nhung da diết dành cho Gia An.
Tầm quan trọng của Gia An trong gia đình nhỏ này thật lớn, rất lớn.
Thiếu vắng nàng, trái tim cô có một mảng trống rỗng không tên.
Bữa cơm đang dang dở thì chuông điện thoại Nguyệt Minh vang lên, cô có chút ngại ngùng nhìn hai người ba rồi tắt máy.
Gia Minh hiểu người làm ăn kinh doanh luôn sẽ có những cuộc gọi không thể không nghe, liền cho Nguyệt Minh một ánh mắt.
Nguyệt Minh cúi đầu xin lỗi rồi đi ra nghe điện thoại.
Khả Hân gọi đến lần thứ hai thì Nguyệt Minh mới nghe máy.
-Chị ơi! Chị Băng bị bắt đi rồi!?- Bên kia đầu dây, giọng Khả Hân đầy gấp gáp, có thể nghe ra được sự lo lắng của thư ký nhỏ lúc này.
Nguyệt Minh cắn nhẹ môi, có chút chột dạ, không ngờ mình chỉ vừa nhắc liền đã linh nghiệm.
-Được rồi, em liên hệ luật sư chưa? Chị sẽ đến ngay.
Nguyệt Minh lấy được địa chỉ, liền dặn dò Khả Hân thêm vài câu rồi nhanh chóng quay trở lại phòng ăn. Cô ái ngại gãi đầu, khó khăn lắm mới dỗ được hai ông ba vợ, bây giờ ăn chưa xong cơm liền bỏ đi, cô cảm thấy rất có lỗi, nhưng bạn thân thì tuyệt đối không bỏ được!
-Ba, daddy... con phải lên đồn cảnh sát để lo cho Fuyu, hai ba trông Joy giúp con được không ạ?
Để Joy tại đây Nguyệt Minh rất an tâm, cũng may bảo mẫu cũng sang cùng theo, tiện giúp đỡ hai ba trông cháu.
-Hả? Fuyu? Lên đồn? Có phải vì chuyện gần đây không?- Vừa nghe đến tên con gái nuôi, Ralph cũng buông chiếc muỗng đang đút cho Joy.
Joy cục cưng táp hụt miếng ăn, có chút bất mãn nhìn Grandpa mà bĩu môi. Gia Minh thấy được liền cầm lấy muỗng, dịu dàng đút cho Joy cục cưng, còn không quên xoa xoa cái đầu nhỏ của bé để an ủi một cái.
-Dạ đúng rồi, là tranh chấp với ...- Nguyệt Minh nhìn sang Gia Minh, cái tên cô sắp nói có chút nhạy cảm với gia đình này.
-Hừ! Có cần daddy đi theo không? Không thể để Fuyu trên đồn được!
Ralph đọc được tin tức liền gọi cho Hạ Băng để hỏi thăm tình hình. Ông vốn không ưa Quỳnh Chi kia, lại càng thương cô con gái nuôi. Ban đầu, Hạ Băng đánh Quỳnh Chi đúng là khiến ông vừa lòng hả dạ thật, sau đó nhìn thấy Hạ Băng bị mắng chửi khắp nơi liền đau lòng và cực kỳ tức giận, muốn đưa tay ra giúp nhưng con gái nuôi nói chưa phải lúc rồi dỗ dành cho ông vui vẻ.
-Ừm, con đi đi, nếu cần cứ gọi cho ba!
Gia Minh vẫn chuyên chú đút Joy cục cưng ăn thịt, bé con cực kỳ thích món thịt gà nướng mật ong này, vị ngòn ngọt cực kỳ lôi cuốn!
-Dạ, cảm ơn ba, cảm ơn daddy.- Nguyệt Minh cúi chào rồi chạy ra phòng khách cầm lấy áo khoác, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lúc này, trong phòng ăn chỉ còn hai người lớn và một baby cute chưa trải sự đời, Ralph thở dài một hơi sau đó cảm thán.
-Thật là... em rất là thích cái tính cục súc này của Fuyu ấy, so với Selina cứ im im nhẫn nhịn...
Gia Minh nhìn sang Ralph, mỉm cười hiền, bàn tay từ xoa xoa đầu Joy thành xoa xoa đầu Ralph, đầy cưng chiều mà nói.
-Anh lại cảm thấy nóng tính như vậy sẽ không làm được việc lớn!
.
Nguyệt Minh đến sở cảnh sát liền thấy Khả Hân đang đứng ngồi không yên tại cổng. Xe cô vừa dừng lại, thư ký toàn năng liền chạy một mạch ra.
-Chị.
-Ừm, tình hình sao rồi? Fuyu thế nào?- Nguyệt Minh điềm đạm hơn so với thư ký nhỏ.
Khả Hân ngẫm một chút... liền đưa tay lên vỗ trán, nên nói sao bây giờ nhỉ?
-Sao vậy?- Nguyệt Minh nhíu mày, thái độ của Khả Hân làm cô cảm thấy không an tâm.
Không lẽ có chuyện gì?
Chỉ là bắt tạm giam để lấy lời khai thôi mà?
Có thể có chuyện gì được!?
-À... không sao chị...
Nguyệt Minh đầy nghi ngờ nhìn em gái, không sao thì nói không sao, thái độ ngập ngừng là thế nào?
Đến lúc vào trong rồi, Nguyệt Minh mới biết mình trách nhầm Khả Hân, đúng là cái tình huống này mà bảo Nguyệt Minh báo cáo cô cũng không biết nói sao nữa!?
Từ nhỏ Nguyệt Minh đã được nuôi dạy phải biết tuân thủ pháp luật, biết phân biệt nặng nhẹ, hành xử thiếu nghiêm túc ở những nơi thế này tuyệt đối không có trong định nghĩa của cô.
Nhưng nhỏ trước mặt lại khác. Cô quên rằng nhỏ này ngoài cái mặt có chút nhan sắc ra còn lại cái gì cũng không có!
Khóe môi Nguyệt Minh giật giật, đồn cảnh sát hay chỗ để bà cố nội nhà cô tạo nét vậy?
Rồi mắc cái gì vào đồn cảnh sát mà ăn mặc lộng lẫy như vậy, trang điểm so với ngày thường còn muốn đẹp hơn!?
Bây giờ cô ả còn đang ngồi tán gẫu với các đồng chí cảnh sát nữ nữa cơ...
-Chị ấy bắt cảnh sát chờ 1 tiếng để makeup và lên đồ đó.- Khả Hân giải thích, không phải lệnh áp giải, chỉ là mời lên lấy lời khai.
-...- Nguyệt Minh bất lực, không còn từ gì để miêu tả.
-Em không kêu cậu ta giữ im lặng hả?- Nguyệt Minh cau mày nhìn Khả Hân, sau đó cô chỉ vào luật sư kế bên.
-Luật sư cũng có cản rồi, mà tại... tại chị Fuyu cứ liên mồm nói...- Khả Hân bất lực, nàng thật muốn lấy băng keo dán miệng người chị này lại.
Thông thường trong phim ảnh hay tiểu thuyết, mỗi khi nhân vật bị mời về đồn đều luôn rất ngầu mà nói câu: "Có việc gì cứ thông qua luật sư của tôi.". Thôi Khả Hân không muốn so sánh để không đau thương. Nếu được nàng thư ký rất muốn khuyên Hạ Băng rằng đã đẹp gái thì xin chị bình thường!!!
Nguyệt Minh thở dài, sao cô lại quên Hạ Băng có đầy kinh nghiệm trong mấy vụ này nhỉ?
Fuyu Phạm từng bị tóm do ẩu đả trong bar nhiều lần, nhưng lúc đấy ở nước ngoài, còn có Thiên Hương bảo kê tận răng...
Đừng nói tới hai người thân thiết với Hạ Băng, luật sư đi theo cũng cảm thấy đau đầu, lần đầu gặp thân chủ như vậy, có khả năng kéo được cảnh sát cùng nhau tám chuyện.
Nể...
Nguyệt Minh thở dài, cô day day trán, không thèm nhìn Hạ Băng nữa, trực tiếp đi làm việc chính.
Quỳnh Chi kiện Hạ Băng hành vi cố ý gây thương tích, sỉ nhục phỉ báng, may là mức độ thương tật không đáng để bàn đến, nhưng trong cuộc ẩu đả, người ra tay trước là kẻ thất thế.
-Này chỉ là án dân sự thôi, định hù ai?- Hạ Băng vừa được thả ra thì tay trái cặp cổ Nguyệt Minh, tay phải ôm Khả Hân, thân thân thiết thiết mà nói.- Tôi đánh cũng biết chừa đường lui cho mình mà!
Khả Hân và Nguyệt Minh cùng lúc tặng cho Hạ Băng một ánh mắt "Cạn lời".
-Án dân sự mà cậu bóp cổ người ta?- Dù đã bảo lãnh được Hạ Băng ra nhưng Nguyệt Minh vẫn lo lắng, cô cũng thầm tạ ơn trời bà cố nội nhà mình ra tay nhẹ nhàng nên mới có thể được bảo lãnh ra thế này, nhưng sắp tới sẽ còn phải gặp mặt Quỳnh Chi dài dài tại sở cảnh sát.
-Cậu đừng tự dối lòng nữa, cậu nói là cậu không hả hê đi!- Hạ Băng trêu chọc. Sau đó chỉ vào tay mình, mấy đường cào đang đóng vảy.
Nguyệt Minh đẩy gương mặt đang áp vào má mình ra, nhìn vào tay Hạ Băng, sau đó thở dài.
-Không hả hê chút nào. Nếu đạo diễn Vy không nhanh trí xoá hết bằng chứng giúp cậu thì giờ cậu mệt mỏi đó!
Dù có là crush cũ của vợ, gây cho vợ không ít tổn thương, lại dám làm tổn hại đến cháu cô, nhưng dù ghét cỡ nào, cô tuyệt đối không nghĩ đến chuyện muốn bóp cổ ở chốn đông người, cách này không thông minh chút nào!
-Hả? Hả... hả?- Hạ Băng vẫn tiếp tục trêu chọc.- Cậu mà làm gì Quỳnh Chi lỡ bác sĩ An buồn cậu sẽ khó xử đúng không? Vậy nên tớ thay câu
Nguyệt Minh chống trả.
Khả Hân đứng cạnh bên bất giác bật cười, nhưng nước mắt rơi...
Hai chị lớn liền quay lại.
-Sao... sao vậy?- Hạ Băng lúng túng lau nước mắt cho Khả Hân.
Nguyệt Minh cốc đầu Hạ Băng một cái.
-Còn không phải tại cậu sao!?
-Ơ kìa?- Hạ Băng và Nguyệt Minh lại bắt đầu một trận võ mồm.
Khả Hân lại càng cười tươi.
-Thật tốt quá.- Thư ký nhỏ như trút được gánh nặng trên vai, chủ động dang tay ôm lấy hai chị lớn.
Dưới bầu trời đêm, khung cảnh mười mấy năm trước lần nữa được lặp lại, ba người đứng dưới bãi đỗ xe cứ như vậy mà ôm nhau.
Nguyệt Minh bất giác mỉm cười, quay sang nhìn bạn thân một cái.
Hạ Băng cười đáp lại, sau đó xoa xoa Khả Hân.
-Chị thì có chuyện gì được đây?- Hạ Băng lém lỉnh pha trò, muốn làm dịu bầu không khí.
Có điều... Lúc này trên mạng đã loạn thành một bãi chiến trường, chủ đề chính là Hạ Băng lên xe cảnh sát.
*****
Gia An: Daddy con bây giờ mới cảm thấy thuyết âm mưu của dân cư mạng về chuyện daddy là ba ruột của Fuyu rất có khả năng đấy.
Gia Minh: Em có giấu gì anh không?
Ralph chọt chọt hai ngón tay: Nếu mọi người đã biết thì tôi cũng không giấu nữa
Hạ Băng nhào đến ôm Gia An: Ôi chị guột của em. Nào nào Nguyệt cưng mau gọi tui là em vợ đi!
Nguyệt Minh: ...