Muốn Em Là Của Riêng

Chương 93: Trách nhiệm




Tại văn phòng của tập đoàn Dụ thị

Dụ Khang Trạch cao cao tại thượng ngồi trên ghế lớn, chiếc bàn làm việc cũng trải dài và nơi làm việc được xây thành một bậc khác, nâng lên tách biệt với sàn bên dưới khiến nam nhân như đang ngồi trên ngai vàng của mình. Tiểu Cương cẩn trọng gõ cửa rồi hốt hoảng đi vào:

- Ngài Dụ... hộc hộc...

Dụ Khang Trạch rướn mày lên nhìn, cười nhẹ rồi đáp:

- Tiểu Cương, bình tĩnh đi

Tiểu Cương nghe vậy cũng hít một hơi sâu rồi mạch lạc:

- A Diên mới gọi báo về, cô chủ mới bị người khác ẩn ngã, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện và được bác sĩ chuẩn đoán là động thai ạ... phù..phù...

Dụ Khang Trạch mới dứt lời khuyên người khác bình tĩnh nhưng nghe một loạt thông tin tiêu cực và bất an về Mễ Nhiên... còn cả.. cái thai? Nam nhân bàng hoàng không kém, cây bút trên tay cũng được vứt xuống không thương tiếc, trên khuôn mặt nổi lên hai trạng thái, vừa đằng đằng sát khí mà cũng vừa lo lắng tột độ. Hắn gằn lên:

- Mau đi tới bệnh viện

Chừng 20 phút sau

A Diên đã báo số phòng, hiện Mễ Nhiên đã ổn rồi nên nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Khang Trạch từ xa lao tới phía A Diên đang vật vờ bên ngoài, luống cuống:

- Có chuyện gì thế A Diên? Tại sao chỉ đi mua sắm một lúc mà xảy ra những chuyện tiêu cực như này? Mễ Nhiên bị đẩy ngã? Rồi cái thai...

A Diên căng thẳng không kém, người chịu trách nhiệm hộ tống Mễ Nhiên là cậu ta, cô chủ có làm sao thì cậu ta 10 cái mạng cũng chết chắc. Sau cùng A Diên nghiêm túc báo:

- Chúng tôi đang đi trên đường thì cô chủ gặp lại ba mình, ông ấy đã đẩy cô Mễ Nhiên ngã và... ảnh hưởng đến cái thai... Tôi xin lỗi, tôi..

Từ phía xa vọng lại tiếng bác sĩ:

- Người nhà cô Nhạc Mễ Nhiên tới chưa nhỉ?

Dụ Khang Trạch ngay tức khắc quay lại, chạy tới chỗ vị bác sĩ kia, đáp:

- Tôi ạ... tôi là chồng cô ấy...

Vị bác sĩ gật gù rồi cười nhẹ để giảm bớt sự căng thẳng cho người nhà bệnh nhân, cũng báo một tin tốt lành:

- Ừ, anh yên tâm nhé, vợ anh động thai nhẹ, đang là tuần thai thứ 3 rồi, chú ý chăm sóc ăn uống cho bà bầu... À lúc ngã chắc cô ấy chống khuỷu tay nên phần da hơi bầm, cũng may bởi phần lưng không đập hoàn toàn xuống nền đất, tránh ảnh hưởng mạnh hơn tới cái thai

Dụ Khang Trạch gật gù rồi khẽ thở phào, trong lòng từ nãy đến giờ nóng ran như lửa thiêu kiến đốt, đi trên đường cũng bồn chồn không yên, hiện tại nghe được tình hình vật nhỏ không sao là tốt rồi. Những tưởng vậy là đã xong nhưng vị bác sĩ bỗng hắng giọng, kéo Khang Trạch đi ra xa một chút rồi hỏi nhỏ:

- Tế nhị một chút nhưng đây là yếu tố công việc nhé... Hai vợ chồng luôn mặn nồng lắm đúng không? Có vẻ luôn dành tình yêu sâu đậm cho đối phương và thể hiện ra bằng những hành động “quyết liệt” nhỉ?

Dụ Khang Trạch nghệt mặt ra, hắn loáng thoáng hiểu ý vị bác sĩ này nhưng chưa hiểu lí do tại sao bà ta lại hỏi, hắn cười trừ rồi đợi sự giải thích. Vị bác sĩ cũng mau chóng thanh minh:

- Lúc nãy khi khám tôi có quan sát thấy phần mô mềm xung quanh có hơi trợt nhẹ... Hmm, dù gì cũng là những tháng đầu của thai kì, thực sự cẩn trọng vì đứa bé lúc này còn chưa hình thành, sức khoẻ người mẹ cũng cần để dưỡng thai.. cậu hiểu ý tôi chứ?

Dụ Khang Trạch phiếm đỏ mặt, hắn gật gù rồi sau cùng vị bác sĩ kia rời đi, nam nhân đi lại loanh quanh rồi nghiêm túc suy nghĩ về những điều bác sĩ kia nói. Nhắc tới tư mật Mễ Nhiên luôn đỏ au như máu sau những lần quan hệ, Dụ Khang Trạch thoáng nhớ về mấy cơn luận động ấy mà có chút vui, trong đầu lại ngập tràn từng bộ phận trên cơ thể vật nhỏ. Hắn đi lòng vòn nghĩ ngợi rồi tủm tỉm cười, phía xa Tiểu Cương trông thấy thì hỏi nhỏ:

- A Diên, ngài Dụ đang làm gì thế? Ngài ấy chưa vào thăm cô chủ được sao?

A Diên từ nãy thấp thỏm không yên, giọng nói ỉu xìu:

- Chưa vào thăm được, y tá đang trong phòng.. chắc ngài Dụ đang nghĩ xem xử lí tôi như nào nên mới đăm chiêu như thế, hic hic...1

Một lúc sau

Dụ Khang Trạch mở cửa nhẹ nhàng đi vào, Mễ Nhiên ngồi trên giường, ánh mắt đìu hiu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai nhìn nhau thì như sự đợi chờ đối phương từ lâu rồi, đồng loạt hướng về người kia. Dụ Khang Trạch mau đi tới rồi ôm chầm lấy vật nhỏ trong lòng, vòng tay của cô cũng siết mạnh hơn, có vẻ bất an nên Mễ Nhiên vẫn còn run lên

Dụ Khang Trạch đau đáu nhìn cô, thủ thỉ:

- A Nhiên, anh đây rồi

Nam nhân ngồi hẳn lên giường bệnh, nâng Mễ Nhiên ngồi vào lòng rồi cả cơ thể cô được ủ ấp trong lòng hắn, Mễ Nhiên chưa nói gì, chỉ buồn bã mà úp vào vòm ngực nam nhân, vòng tay ôm lấy cổ Khang Trạch rồi vịn vào thật chặt. Dụ Khang Trạch mới nghe A Diên nói rõ tình hình, 3 năm trôi qua thì cũng có lúc Mễ Nhiên gặp lại “ba” mình - người gián tiếp gây ra sự nguy hiểm cho bản thân. Sau cùng cô nhẹ nhàng nói:

- Khang Trạch.. em có thai rồi đấy

Nam nhân vuốt lấy mái tóc Mễ Nhiên, rúc xuống hôn lên vầng chán vật nhỏ đầy yêu chiều, trầm mặc:

- Ừ, anh biết

Mễ Nhiên ngước lên nhìn Dụ Khang Trạch, sau cùng không kiềm lòng mà nghẹn ngào:

- Anh sẽ có trách nhiệm với con chứ?

Dụ Khang Trạch cũng hiểu tại sao Mễ Nhiên lại hỏi như vậy, dù cô biết hắn sẽ đảm bảo tốt nhất mọi điều kiện sống cũng như mặt tình cảm luôn đầy đủ nhưng nỗi buồn về bản thân bị chính ba mình ruồng bỏ khiến Mễ Nhiên lo âu về mọi thứ. Dụ Khang Trạch đáp lại chắc nịch:

- Chắc chắn có trách nhiệm với con, với em, với gia đình... Dụ Khang Trạch tôi thề, nếu làm sai thì nguyện để em đánh đòn

Lời đùa trong lúc nghiêm túc cũng khiến tâm trạng Mễ Nhiên nhẹ đi, cô cười lên rồi lên giọng cảnh cáo:

- Nên thế đi

P/s: chuẩn bị end sang bộ mới nha anh em. Tự dưng gần end thấy lưu luyến hai cha má này quá?. Kết HE nhe chứ không dưng hạnh phúc tới nơi còn plot twist chính tui cũng không chịu lổi hihi. Chúc mng ngày cuối tuần vui vẻ và hãy thả tim cho chap, tặng điểm quà và phiếu vote cho tui với nha1