Phục Hoa không biết mình đã ngủ thế nào, chỉ nhớ rõ thứ đồ kia của Hạng Huân vẫn còn cắm trong cơ thể mình.
Cô bị cậu ôm từ phía sau, hai cánh tay vòng qua ngực nhũ, cằm cũng đặt trên cổ cô, đôi môi mỏng như có như không mà cọ lên da Phục Hoa.
Tư thế này quá thân mật.
Phục Hoa mệt mỏi cực kỳ, ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, cô còn tưởng mình bị bệnh nặng, đầu váng mắt hoa, hai đùi nhức mỏi không đi nổi.
Dạ dày rỗng tuếch, tối hôm qua cô không ăn cơm, bữa sáng nay cũng không ăn, đói đến mức bụng kêu gào.
Hạng Huân giờ này đã đi đến trường. Phòng bếp chưa được thu dọn, trên đất còn có tinh dịch cùng dâm thủy khô lại thành một vết bẩn dính nhớp. Phục Hoa đỡ tường đi vào toilet vệ sinh cá nhân đơn giản, lúc nhìn vào gương, cô suýt thì bị đống dấu hôn trên cổ dọa cho thất thanh.
Không biết Hạng Huân phát điên cái gì, đem toàn bộ cổ cô mút ra một mảng dấu hôn đỏ tím.
Phục Hoa lấy khăn lông lau đi, sau đó cúi đầu nhìn. Ngoại trừ cổ còn có ngực, hông, cô xoay người nhìn phía sau, trên hai cánh mông có năm ngón tay hiện lên rõ ràng. Phần bên trong đùi còn có dấu răng.
Là do tối hôm qua Hạng Huân cắn, khi bị đùi cô kẹp chặt, cậu đã nghiêng đầu cắn lên. Tuy vậy Phục Hoa không hề thấy đau đớn, vì cô lúc ấy đang bị khoái cảm nhấn chìm ý thức.
Phục Hoa rửa mặt thay quần áo, hâm lại mì sợi tối hôm qua, ăn xong liền quét nhà, dọn dẹp cánh hoa hồng rơi vãi trên bếp.
Bên tai cô dường như nghe thấy giọng nói của Hạng Huân, rất nhẹ, giống như nỉ non trong lúc mơ ngủ.
—— "Em muốn chị cũng thích em."
Ngón tay Phục Hoa dừng lại một chút, sau đó gấp gáp làm nhanh hơn. Sau khi dọn xong toilet và phòng bếp, cô nhanh chóng đổi toàn bộ khăn trải giường cùng chăn đệm trong phòng ngủ. Chăn ga dính đầy tinh dịch cùng dâm thủy khô cạn, mang theo hương vị dâm mĩ bị cô ném vào máy giặt, sau đó cho thêm nước giặt quần áo và mấy viên giặt vị chanh.
Làm xong những việc này, cô dựa vào khung cửa, nhắm mắt nhẹ nhàng thở hổn hển.
Hai giờ chiều, cô mua vé xe về nông thôn thăm cha mẹ chồng.
Nói là thăm cha mẹ chồng, chi bằng nói là trốn Hạng Huân.
Cô không biết buổi chiều tan học cậu có quay lại nữa không, bởi vì ngày mai Hạng Chấn mới về. Cô không dám tiếp tục ở lại cái nhà kia một mình, thậm chí còn không dám nói cho Hạng Chấn.
Trên đường đi tới nông thôn, cô nhớ lại những chuyện hỗn loạn đó chỉ muốn khóc, bản thân cô làm chuyện có lỗi với Hạng Chấn, nhưng cô lại đi hận Hạng Huân. Nếu lúc trước cô không đồng ý làm việc hoang đường này thì tốt rồi.
Cha mẹ chồng tuổi đã khá lớn, đã sớm về hưu. Hai người cũng biết mình già, không muốn ở cùng con trai và con dâu, hai vợ chồng già dốc sức làm lụng cả đời mới mua được một căn nhà ở nội thành cho con trai lớn. Ngoại trừ ngày Hạng Chấn kết hôn hai người có tới xem qua phòng tân hôn một lần, về sau không tới nữa, ngày thường hay là ngày lễ Tết, đều là Phục Hoa và Hạng Chấn trở về thăm bọn họ.