Buổi tối Hạng Chấn tan làm lập tức đi tới bệnh viện đón Phục Hoa. Phục Hoa lại không yên tâm để một mình Hạng Huân nằm viện. Cô lo ban đêm cậu bị đau đầu, bên cạnh không có ai, nhỡ lúc đó hộ sĩ bận rộn không thể chăm sóc cho cậu, nếu cậu thực sự xảy ra chuyện gì, lúc phát hiện cũng muộn rồi.
Hạng Chấn nói: "Đau đầu thì sao chứ, cũng đâu thể chết người."
Phục Hoa: "......"
"Chỉ ở lại hai hôm thôi, em ở đây cũng được." Phục Hoa bảo Hạng Chấn trở về.
Hạng Chấn tức đến mức muốn trực tiếp ôm người đi. Nhìn Phục Hoa bận trước bận sau, giúp Hạng Huân giặt quần áo, giúp cậu lau mặt, còn cắt trái cây đút đến tận miệng, trong lòng anh chua không chịu được.
Chờ đến khi Phục Hoa đi vào toilet, Hạng Chấn chỉ vào Hạng Huân đang nằm trên giường bệnh chửi ầm lên: "Khó trách mày muốn nằm viện, dùng khổ nhục kế đúng không?"
"Do bác sĩ bảo em nằm viện." Hạng Huân sửa lời anh, "Nên đổi 'khổ nhục kế' thành 'trong họa có phúc' mới đúng."
Hạng Chấn hận đến ngứa răng.
Thấy Phục Hoa đi ra, anh liền ngồi xuống: "Được rồi, đêm nay để anh ở lại, em về đi."
Phục Hoa thấy bầu không khí giữa hai anh em quái quái, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Cô cầm quần áo đã được giặt sạch về nhà. Vừa mới tắm rửa xong, đột nhiên cô nhận được ảnh Hạng Huân gửi tới.
Hạng Chấn nằm trên giường gấp màu lam, anh ngủ rồi, miệng há to, vừa nhìn đã biết là đang ngáy.
Hạng Huân còn nói: "Anh ấy ngáy quá to, em đau đầu."
Phục Hoa đổi sang một bộ quần áo khác, gọi xe chạy đến bệnh viện. Ông cụ giường cách vách do tức ngực không thở được nên đã được đưa đi làm phẫu thuật. Lúc Phục Hoa đi vào phòng bệnh, Hạng Chấn mới từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi vào toilet đi vệ sinh.
Thấy Phục Hoa, Hạng Chấn sửng sốt: "Sao em lại quay lại?"
"Anh về nhà ngủ đi, ngủ ở đây không tốt." Phục Hoa kéo tay anh ra ngoài.
"Em muốn ở lại đây chăm nó?" Hạng Chấn xụ mặt, "Không được, em đi về, để anh ở lại."
Phục Hoa nhỏ giọng nói: "Anh ngáy to quá, Hạng Huân đau đầu, ngủ không ngon."
"ĐM, em quan tâm nó! Còn anh thì sao!" Bình dấm chua trong lòng Hạng Chấn bị đánh nghiêng, cả người tức giận vô cùng. "Có phải nó tố cáo với em không? Anh còn đang tự hỏi sao em đột nhiên trở lại, quả nhiên do nó giở trò quỷ!"
"Không phải, không phải não em ấy bị chấn động sao? Bác sĩ nói muốn em ấy nghỉ ngơi thật tốt......" Phục Hoa vội vã giải thích.
"Anh thì không cần nghỉ ngơi thật tốt à?" Hạng Chấn cau mày khó chịu.
Phục Hoa: "...... Anh về nhà không phải là có thể nghỉ ngơi tốt rồi sao?"