Dường như tối nào Hà Ngộ cũng có bữa tiệc xã giao của giới thương nghiệp phải tham dự, nhưng anh chưa lần nào yêu cầu cô phải cùng tham gia. Mà thực ra, cho dù anh có mời, Tô Thu Tử nhất định cũng sẽ từ chối. Tô Thu Tử luôn có nhận thức rất chính xác về vị trí của bản thân, cho dù cô là phu nhân của Hà Ngộ, nhưng có vẫn còn một thân phận khác là con gái của Tô Cung Thừa. Hai nhà Tô – Hà có ân oán, cho dù bề ngoài vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác hữu nghị nhưng thực ra bên trong vẫn luôn tồn tại một cái gai nhọn lớn cắm chặt. Cuộc hôn nhân của cô với Hà Ngộ ngay từ đầu đã có thể nhìn ra kết cục sau cùng.
Giữa hai người bọn họ, tình cảm là sự tồn tại không cần thiết, trong cuộc sống thường ngày cũng không nên dính líu quá nhiều với nhau, hai người duy trì mối quan hệ khách sáo, đây cũng là trạng thái tốt nhất của cuộc hôn nhân này.
Mặc dù cô đã gọi cho Hà Ngộ tối nay, nhưng Tô Thu Tử cũng không hy vọng rằng anh sẽ đến. Mà cho dù anh có đến hay không, trong lòng Tô Thu Tử cũng đã có lời giải thích cho lời hứa với Mâu Hoa Linh.
Nhưng điều cô không thể ngờ đến nhất là Hà Ngộ đã bắt máy, còn không nhiều lời liền đồng ý với cô. Không đến nửa tiếng sau, người đàn ông đã có mặt tại rạp chiếu phim, tại chỗ ngồi của mình, Tô Thu Tử vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy anh.
Anh quả thực rất nổi bật trong đám đông, không chỉ vì vẻ ngoài cao lớn và diện mạo anh tuấn, mà còn bởi vì phong cách ăn mặc bảnh bao, lịch lãm. Từng cử chỉ của anh đều mang theo sức hút của một người đàn ông trưởng thành, hơi lạc nhịp với không khí ồn ào và sự đông đúc của rạp chiếu phim.
Sau khi nhìn thấy anh, Tô Thu Tử đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, tầm mắt người đàn ông đã chú ý đến chỗ này, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, thong thả bước tới.
Khi anh đi về phía này, tự nhiên cũng thu hút ánh mắt của vô số cô nàng. Tô Thu Tử bị quan sát đến mức không được tự nhiên, ngay khi bộ phim sắp bắt đầu, cô đưa hai tấm vé ra, mỉm cười và nói với Hà Ngộ: "Chúng ta đi soát vé thôi."
"Được." Sau khi Hà Ngộ đồng ý, anh liếc mắt nhìn xuống và chú ý đến đôi tay trống không của cô, liền nói một câu "Chờ anh chút" rồi đứng dậy rời đi.
Tô Thu Tử nhìn bóng dáng anh hòa vào trong đám đông, một lúc sau, anh cầm hai hộp bỏng ngô và hai cốc coca trở lại.
"Anh thấy mọi người đều mang theo." Hà Ngộ hiếm khi đến nhưng nơi như rạp chiếu phim này, nói xong, anh đưa cho Tô Thu Tử một hộp bỏng ngô và một cốc coca.
Tô Thu Tử tinh mắt nhìn thấy anh chàng bên cạnh cũng đang đưa bỏng ngô cùng coca cho bạn gái, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng sau đó lại tinh tế nhận ra suy nghĩ này hoàn toàn không cần thiết, dù gì hai người họ cũng là vợ chồng hợp pháp, có giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng.
Nghĩ vậy, Tô Thu Tử liền nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."
Tô Thu Tử chọn chỗ ngồi ở ngay giữa rạp phim, sau khi hai người ngồi xuống vị trí của mình không bao lâu thì phim bắt đầu chiếu. Bộ phim điện ảnh lần này của Hứa Trí thuộc thể loại kinh dị, vừa công chiếu mấy ngày trước, danh tiếng khá tốt.
Ban đầu, Tô Thu Tử có chút lo lắng rằng Hà Ngộ sẽ không thích bộ phim này, nhưng ngay sau đó cô đã bị thu hút bởi cốt truyện. Khi cô đang chăm chú theo dõi bộ phim, cô gái nhỏ ngồi ngay đằng trước lại quay sang nói với người bên cạnh mình: "Đừng sợ, người này không phải là hung thủ."
Người bên cạnh hỏi: "Phải ha, cậu đã xem qua bộ phim này rồi. Vậy cậu nói cho tớ biết trước đi, cuối cùng Hứa Trí sẽ thành đôi với ai? Vị bác sĩ này hay người y tá kia?"
Cô gái nhỏ nói: "Người y tá đó, cuối phim anh ấy sẽ cùng y tá kết hôn. Còn vị bác sĩ kia sẽ bị hung thủ giết."
"Hả? Vậy hung thủ là ai?"
Tô Thu Tử: "..."
Phim chiếu còn chưa được hai mươi phút, phần còn lại của cốt truyện đã bị tiết lộ gần hết. Tô Thu Tử lo lắng đến mức định ngăn hai cô gái lại thì bên cạnh đẫ có người vươn tay ra gõ nhẹ vào chiếc ghế phía trước.
Hai cô bé đang thảo luận sôi nổi, bị cắt ngang liền có chút không vui mà quay đầu lại. Khi nhìn thấy người phía sau, biểu cảm trên khuôn mặt hai người kia liền biến đổi.
"Xin lỗi, có thể đừng nói nữa được không?". Hà Ngộ nhẹ giọng hỏi.
Hai cô bé trước tiên là quay sang nhìn nhau, có chút đỏ mặt, sau đó mới nghe thấy cô bé đã tiết lộ nội dung trước đó nhỏ giọng nói: "Được."
Hà Ngộ cười nhẹ, đưa bỏng ngô trong tay cho họ, nói: "Cảm ơn, cái này là tôi tặng hai người, tôi chưa chạm vào nó."
Khuôn mặt hai cô gái càng đỏ hơn, sau khi nhận lấy bỏng ngô, Tô Thu Tử nghe thấy tiếng hét đã cố kìm lại của họ vừa tiếng giậm chân đầy kích động.
Tô Thu Tử nhìn cốc bỏng ngô lồi lên ở hàng ghế trước, nghiêng người sang phía Hà Ngộ, nói: "Đây là lỗi của hai cô bé, anh không cần phải đưa bỏng ngô của mình chưa họ."
Người đàn ông với vóc dáng cao lớn, khi cô nói, anh hơi cúi đầu, yên lặng lắng nghe cô. Cô nói xong, anh quay đầu sang nở nụ cười với cô, ánh sáng từ màn hình chiếu lên đôi mắt sâu thẳm của anh tạo nên một tầng ánh sáng vỡ vụn.
"Cho họ thứ gì đó để ăn sẽ không có cơ hội nói chuyện nữa." Hà Ngộ giải thích.
Một người đàn ông có quy tắc làm việc của riêng mình, và anh giỏi giải quyết vấn đề chỉ trong một bước. Mặc dù cô hiểu cách làm của anh, nhưng Tô Thu Tử vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, nhất là khi đem so sánh với hộp bỏng ngô đã thấy đáy trong tay mình.
Cô sờ soạng hộp bỏng ngô cả nửa ngày mà không được gì, khi cúi đầu nhìn xuống thì thấy chiếc hộp đã trống không. Cô khẽ thở dài, đặt chiếc hộp rỗng tuếch sang một bên rồi cầm cốc coca bên cạnh lên uống.
Khi cô định đi lấy thêm coca, một bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay cô. Tim Tô Thu Tử đập lỡ một nhịp, khi cô quay lại nhìn thì thấy trong tay mình đã được nhét thêm cái gì đó.
Hà Ngộ mỉm cười nhìn cô, Tô Thu Tử mở lòng bàn tay ra thì thấy đó là một cây kẹo mút vị chocolate.
"Lúc mua bỏng ngô có lấy thêm." Người đàn ông nói, "Ăn đi, nó ngọt hơn bỏng ngô."
Kẹo còn chưa bỏ vào trong miệng, nhưng trong lòng Tô Thu Tử đã cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu được bật lên, hai cô gái nhỏ ở phía trước lặng lẽ quay đầu quan sát Hà Ngộ, sau đó đưa đẩy nhau với đôi mắt sáng ngời. Tô Thu Tử cùng Hà Ngộ theo dòng người đi ra ngoài, vừa đến cửa đã thấy cô gái nhỏ lúc nãy đang nói chuyện điện thoại.
"Hôm nay em gặp một anh chàng siêu cấp đẹp trai ở rạp chiếu phim! Anh ấy còn đẹp trai hơn Hứa Trí! Anh ấy còn cho em một hộp bỏng ngô nữa! Ahhh, hôm nay em sắp nổ tung rồi!"
Sau khi nói chuyện xong, cô bé quay đầu lại nhìn một chút, đúng lúc nhìn thấy Hà Ngộ cùng Tô Thu Tử ở phía sau. Trên khuôn mặt cô bé hiện lên nét xấu hổ, mà Hà Ngộ còn lịch sự mỉm cười đáp lại. Đôi mắt cô bé sáng bừng lên, nhưng khi nhìn thấy Tô Thu Tử ở bên cạnh Hà Ngộ, ánh mắt ấy lại dần trở nên phức tạp.
Bị liếc xéo như vậy, Tô Thu Tử cảm thấy có chút khó hiểu. Sau khi lên xe của Hà Ngộ, cô mới hiểu ý nghĩ ánh mắt của cô gái nhỏ kia.
Có lẽ là thắc mắc tại sao một người đàn ông đẹp trai và xuất chúng như vậy lại ở bên một người phụ nữ bình thường như cô.
Nghĩ như vậy, tâm tình Tô Thu Tử có chút phức tạp. Do đó, khi Hà Ngộ hỏi cô đang suy nghĩ điều gì, cô đã buột miệng nói ra một câu khẩu thị tâm phi.
"Em vẫn cảm thấy Hứa Trí đẹp trai hơn một chút."
Người đàn ông nghe vậy, đầu tiên là cảm thấy có chút sửng sốt, sau đó cười nhạt một tiếng, cũng không thèm để ý. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, Hà Ngộ thuận tay tiếp điện thoại.
Cuộc gọi Hà Ngộ vừa nhận là chuyện công việc của tập đoàn Hà Thị, Hà Thị hiện tại đang có dự án hợp tác xây dựng một khu du lịch với New Zealand, hôm nay người phụ trách bên đó đã đến. Dự án này là do chính phủ thương lượng, tập đoàn Hà Thị sẽ cử người đến tiếp nhận, mà ông nội Hà đã già, mọi thứ đều không thuận tiện nên Hà Ngộ sẽ làm thay ông.
Anh vẫn luôn bận rộn với công việc, Tô Thu Tử đã quen với điều đó. Mà ngày mai cô còn có công việc ở phòng gốm nên ngay sau khi về đến nhàm Tô Thu Tử liền đi đi tắm rồi thoải mái leo lên giường ngủ.
Công việc làm thêm vào cuối tuần bắt đầu lúc chín giờ nên Tô Thu Tử có thể ngủ thêm một lúc. Khi ánh nắng ban mai trải dài khắp người, xung quang còn thoang thoảng hương thơm, Tô Thu Tử hít một hơi thật sâu, thoải mái xoay người lại, vừa xoay qua thì nghe thấy người đàn ông thấp giọng hỏi.
"Dậy rồi à?"
Người đàn ông vừa mới thức giấc, giọng nói so với bình thường có chút trầm khàn, mang theo vẻ lười biếng, quyến rũ mà gợi cảm.
Tô Thu Tử lắng tai nghe, mở bừng mắt trong phút chốc.
Hà Ngộ mặc bộ đồ ngủ màu trắng, cùng với nước da trắng trông rất hợp nhau. Dưới ánh mặt trời, bộ đồ ngủ bằng vải bông mang theo một loại cảm giác dịu dàng, mềm mại, đường nét rõ ràng của anh cũng nhu hòa hơn một chút.
Tô Thu Tử mông lung mở mắt, cảm giác như toàn thân anh đang phát sáng. Trong nền trắng, anh mở mắt ra, Tô Thu Tử dường như đã xông vào một vùng biển đen.
Cô sững người một chút, không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn anh và hỏi: "Anh phải đi à?"
Hà Ngộ rất hiếm khi ở nhà vào thời điểm này.
Người đàn ông vừa mới ngủ dậy, vì vậy nhắm mắt lại một chút cho tỉnh táo, sau đó lại mở mắt ra, nói: "Không đi, sáng nay anh có thể ở nhà nghỉ ngơi."
"Ồ." Bên ngoài có tiếng gió biển thổi, nghĩ chắc là vẫn còn một chút thời gian trước khi đi làm, cô nói: "Em đi làm bữa sáng cho anh nhé?"
Nghe cô nói xong, Hà Ngộ cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ một tiếng. Tô Thu Tử nhớ tới bộ dáng chân tay luống cuống của mình ở nhà Mâu Hoa Linh lần trước, đỏ mặt, dũng cảm nói: "Em vẫn có thể nấu mì."
Hà Ngộ lặng lẽ nhìn cô, phòng ngủ có nắng và gió biển thổi vào, tấm rèm trắng lặng lẽ lay động một chút.
Anh nhìn vào đôi mắt nâu của người phụ nữ, đưa tay khẽ vuốt ve môi cô. Môi cô mềm mại, khi ngón tay anh chạm vào chúng, lông mi của người phụ nữ hơi run lên.
Đầu ngón tay trên môi ấm áp, trái tim Tô Thu Tử đập loạn nhịp, cô chớp mắt nhìn Hà Ngộ.
Trong nháy mắt, Hà Ngộ đã ra tay, Tô Thu Tử không kịp phòng bị, bên tai đã truyền đến hơi thở ấm áp, trái tim Tô Thu Tử rung động kịch liệt.
"Em, em còn phải..." Ngón tay lạnh lẽo của cô ôm lấy khuôn mặt người đàn ông đang hôn vành tai mình.
"Hửm?"
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông từ bên tai truyền đến, anh giống như là nghe không rõ. Hà Ngộ dừng động tác của mình lại, đôi tay chống ở hai bên sườn gối cô, nhìn cô bằng đôi mắt sâu mang theo tia u ám.
Nhịp tim Tô Thu Tử hỗn loạn.
Hà Ngộ quá bận rộn, hai người họ đã lâu không làm gì cả. Tô Thu Tử nhìn vào ánh mắt anh, trong chốc lát nhớ đến câu kẹo mút anh đặt trong lòng bàn tay mình tối hôm qua.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, Tô Thu Tử nhắm mắt lại, run run nói: "Không...không sao, em có thể xin nghỉ."
Cô vừa dứt lời, người đàn ông đã thấp giọng cười, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.