Muốn Làm Gì Thì Làm

Chương 15




Nhìn tên người được ký tặng trên từng món đồ đều là Hà phu nhân, Tô Thu Tử ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực mình.

Nhận được món quà được dụng tâm lựa chọn như vậy, chẳng mấy ai có thể không cảm thấy cảm động.

Đồ vật được gửi tặng rất nhiều, Tô Thu Tử không thể cầm hết được, vậy mà bên trong kiện hàng vẫn còn một hộp quà đang chờ cô mở ra. Nhìn những món quà này, Tô Thu Tử đột nhiên nhớ đến lễ Giáng sinh tại nhà họ Tô, bọn họ cũng dựng một cây thông lớn ở giữa nhà mỗi dịp Giáng sinh đến, còn bày rất nhiều món quà được bọc trong những tờ giấy gói đủ màu sắc, ấy vậy mà chẳng có bất kỳ món quà nào dành cho cô cả.

Dì giúp việc trong nhà từng nói, con gái nhà họ Tô từ khi sinh ra đã đứng trên vạch đích rồi, được hưởng cuộc sống như một nàng công chúa vậy. Vậy mà khi còn sống ở đó, Tô Thu Tử chưa từng cảm nhận được cuộc sống của một nàng công chúa trong lời họ, nhưng bây giờ cô đã cảm nhận được rồi.

Tô Thu Tử không phải là một cô gái không lo nghĩ điều gì, nhưng giờ đây cô chỉ muốn quên đi mục đích Hà Ngộ kết hôn với cô, hay chuyện cuộc hôn nhân này sẽ có kết cục như thế nào, bây giờ cô chỉ muốn chìm đắm trong sự dịu dàng và ấm áp của Hà Ngộ.

Tô Thu Tử ngồi xổm trên mặt đất một lúc mới từ từ đứng dậy, cô đi về phía phòng ngủ tìm điện thoại gọi cho Hà Ngộ. Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, giọng nói trầm ấm của Hà Ngộ truyền tới: "Alo?"

Giọng nói lười biếng của người đàn ông vào buổi sáng luôn có một sức quyến rũ vô hình nào đó khiến cho lòng người rung động. Lỗ tai Tô Thu Tử hơi nóng lên, cô nói: "Là em, Hà phu nhân."

Cô vừa nói xong, người ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, một lúc sau mới cười nói: "Có thích không?"

"Thích." Trong lòng Tô Thu Tử như có tia nắng ấm áp xua tan đi nhưng sương khói mờ ảo nơi đáy lòng, cô cũng cười rộ lên, nói: "Em rất thích, cảm ơn anh, Giáng sinh vui vẻ."

"Vậy thì tốt." Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lời.

Tô Thu Tử liếc mắt nhìn chiếc hộp lớn đựng đầy đồ, cô hỏi: "Nhiều món đồ có chữ ký như thế, anh kiếm đâu ra vậy?"

Đừng nói là ký tặng riêng, chỉ đơn thuần là chữ ký thôi cũng đã rất khó kiếm rồi, không chỉ đơn giản là dùng tâm hoặc tiền là có được ngay.

"Chơi cờ thắng được." Hà Ngộ trả lời.

Tô Thu Tử không hiểu ý anh là gì, chỉ "À" một tiếng nhưng lại không có gan hỏi tiếp. Hà Ngộ nghe ra được sự nghi hoặc trong lời nói của cô liền giải thích: "Hứa Trí là bạn tốt của anh, anh chơi cờ thắng cậu ta nên lấy chữ ký làm phần thưởng."

Nghe vậy, Tô Thu Tử cuối cùng cũng hiểu rõ. Hóa ra là hai người họ đã biết nhau từ trước, chẳng trách được rằng khi có người khen anh đẹp hơn Hứa Trí trong buổi xem phim lần trước, anh lại tỏ vẻ chẳng mấy để tâm. Anh đã biết mặt mũi Hứa Trí ra sao rồi nên mới tự tin như vậy.

Tô Thu Tử bỗng cảm thấy xấu hổ nhớ đến chuyện mình từng khen "Hứa Trí đẹp trai hơn" lúc lên xe rời khỏi rạp chiếu phim. Cô mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói như muốn bù đắp: "Anh cũng rất đẹp trai."

Nói xong, Tô Thu Tử lại bổ sung một câu: "Đẹp trai hơn Hứa Trí."

Hà Ngộ yên lặng lắng nghe, anh cũng nhớ tới câu nói lần trước của cô, vậy nên chỉ nở nụ cười nhạt.

Dường như câu chuyện đang dần đi đến hồi kết, Tô Thu Tử cũng không biết nên nói gì với anh nữa. Cô cúi đầu nhìn đầu ngón chân, hỏi: "Khi nào anh về nhà?"

Cô gái nhỏ giọng hỏi như là không dám nói ra. Sau khi hỏi xong liền im lặng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì.

"Tối nay." Hà Ngộ trả lời.

Tô Thu Tử nhỏ nhẹ đáp lời: "Vậy em ở nhà chờ anh."

"Được." Hà Ngộ nói.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Thu Tử ôm chiếc hộp lớn vào phòng. Thời gian cứ trôi đi nhưng Tô Thu Tử vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô ôm nó như ôm bảo bối, sung sướng ngồi rung đùi, mãi đến khi nhớ ra chuyện mình còn phải tới phòng gốm làm việc mới cất chiếc hộp đi rồi chạy vào nhà tắm rửa mặt.

Sáng sớm chủ nhật tại phòng gốm, thời tiết se lạnh. Những người thợ thủ công hoặc là ngồi trước bàn xoay định hình phôi, hoặc là đang nghịch điện thoại, chỉ có Tô Thu Tử là đang thận trọng liếc nhìn về phía ông chủ.

Quan Lâm lười biếng dựa lưng vào thành ghế, cụp mắt nhìn vào chiếc hộp đựng phi tiêu, ngón tay thon dài vuốt ve từng cái một, chọn lựa xem nên ném cái nào. Anh ta vẫn luôn bày ra dáng vẻ như vậy, ánh mắt thờ ơ quét qua những cái phi tiêu, cuối cùng cầm cái màu tím lên. Phi tiêu đã cầm lên tay nhưng anh ta không vội ném đi mà nhìn sang cô gái đang thấp thỏm đứng gần bàn làm việc của anh ta, kéo dài giọng gọi.

"Thu Tử à..."

"Ông chủ, em chuẩn bị một món quà cho anh." Tô Thu Tử quan sát sắc mặt của anh ta, quyết định tiền trảm hậu tấu. Trước khi Quan Lâm kịp nói ra điều gì đã đem món đồ trong tay đưa đến trước mặt anh ta. Sau đó, cô nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Giáng sinh vui vẻ."

Trên bàn là một chiếc vòng tay cao su màu tím được bọc trong túi nilon, chiếc túi chỉ được buộc lại một cách đơn giản, khắp nơi đều tỏa ra hương vị của sự nghèo khó. Bàn tay cầm phi tiêu của Quan Lâm hơi khựng lại, vươn tay cầm lấy món đồ rồi cởi bỏ chiếc túi bọc bên ngoài.

"Cái này kiếm ở đâu ra vậy?" Lấy được chiếc vòng ra, Quan Lâm liền đem nó vào cổ tay.

"Hôm qua em dẫn chương trình tiệc Giáng sinh ở trường, mỗi người tham dự đều sẽ được phát một cái." Tô Thu Tử nói xong lại bổ sung thêm: "Em đã chọn màu anh thích đấy. Anh cũng biết là em không có tiền mua quà mà, nhưng lại không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn với anh."

Nói rồi, Tô Thu Tử lại tiếp tục nở nụ cười nịnh nọt nhìn Quan Lâm.

Vòng tay được bọc trông chả ra sao, chất lượng cũng kém, nhưng mà màu sắc cũng không tệ. Quan Lâm đeo chiếc vòng lên tay, nghe Tô Thu Tử nói xong thì hơi nhấc cánh tay lên, hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp ạ." Tô Thu Tử gật đầu: "Chiếc vòng vừa đeo lên tay anh xong bỗng trông quý phái lạ thường."

Tô Thu Tử cũng không hẳn là đang nịnh bợ, dù gì thì Quan Lâm cũng là một phú nhị đại chính hiệu, thường xuyên sử dụng đồ hàng hiệu. Quan trọng là vẻ bề ngoài của anh ta cũng không tầm thường chút nào, cổ tay chắc khỏe lại thon dài, đường nét uyển chuyển như họa, chiếc vòng đeo trên tay anh ta thực sự rất nổi bật.

Quan Lâm cụp mắt nhìn xuống chiếc vòng, nghe Tô Thu Tử nói vậy, trong lòng anh ta cũng có chút rung rinh.

Mỗi món quà trao đi quan trọng nhất vẫn ở tấm lòng, vì vậy mà Quan Lâm hề để ý đến giá trị của chiếc vòng. Chỉ cần được Tô Thu Tử chuẩn bị quà cho là anh ta đã rất vui rồi. Chỉ là, cô sinh viên này không ngờ lại có cuộc sống khó khăn đến vậy. Dù là lễ Giáng sinh vẫn phải ra ngoài kiếm thêm, đến việc tặng quà cho ông chủ cũng chỉ có thể tặng một chiếc vòng tay cao su. Trước khi kết hôn phải nuôi gia đình, chăm lo cho em gái đã đành, kết hôn rồi còn phải nuôi thêm một ông chồng ăn bám, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.

"Cô tặng tôi chiếc vòng rồi thì tặng chồng cô cái gì?" Quan Lâm hỏi.

Nhắc tới chồng mình, Tô Thu Tử không hiểu Quan Lâm có ý gì, ngu ngơ hỏi lại anh ta: "Hả?"

Vẻ mặt này rơi vào tầm mắt Quan Lâm lại nảy sinh ra một tình huống hoàn toàn khác, trước mặt anh ta là cô nữ sinh nghèo đến mức không có tiền chuẩn bị một món quà nhỏ tặng chồng.

"Không có gì." Ở thời điểm Tô Thu Tử còn đang lạc lõng trong suy nghĩ riêng, Quan Lâm đã vẫy vẫy tay, nói: "Cô ra ngoài đi, cố gắng làm việc, sau này không cần chuẩn bị quà nữa."

Tô Thu Tử như được ban lệnh ân xá, cô thở phào một hơi rồi đáp lời ngay: "Vậy cảm ơn ông chủ, em đi làm việc trước."

Tô Thu Tử vội vàng rời đi, nhìn bóng dáng của cô gái khuất sau cánh cửa, Quan Lâm lại nâng cổ tay lên ngắm nhìn chiếc vòng cao su, khóe môi hơi câu lên.

Chiếc vòng này cũng không tệ.

Đêm Giáng sinh năm ngoái, phòng gốm kinh doanh khá tốt, nhân viên phải bận rộn đến tận mười giờ tối. Nhưng năm nay lại vắng vẻ hơn rất nhiều, có lẽ là do không có hoạt động thu hút khách hàng nào cả. Mùa đông thường tối nhanh hơn, mà hôm nay cũng không có việc gì nên đến sáu giờ, Quan Lâm đã cho tất cả nhân viên của mình nghỉ sớm.

Đúng là làm việc dưới trướng ông chủ trẻ tuổi vẫn có điểm tốt, thoải mái hào phóng, quản lý linh hoạt, tính cách thân thiện.

Sau khi tạm biệt đồng nghiệp rồi rời khỏi phòng gốm, Tô Thu Tử cũng không vội về nhà ngay mà nán lại cao ốc Bạch Mã làm gì đó rồi lại đi tàu điện ngầm đến một trung tâm thương mại ở khu phía nam.

Trung tâm mua sắm này cũng khá cao cấp, Hà Ngộ đã tặng cô món quà quý giá như vậy thì cô cũng không thể đáp lễ quá xuề xòa được. Tô Thu Tử bước vào một cửa hàng nọ, nghe được nhân viên tư vấn một số quà tương đối tốt, cô cắn răng quẹt thẻ.

Thanh toán xong, Tô Thu Tử mang theo món quà trở về nhà.

Lần này, Hà Ngộ đi công tác tại thành phố Kiều, sau khi kết thúc hội nghị buổi chiều, anh vội vàng lên chuyến bay sớm nhất trở về thành phố Hạ. Tài xế đến đón anh, nhưng còn chưa ra khỏi sân bay thì Hà Ngộ đẫ nhận được cuộc gọi từ Hoài Kinh.

"Về chưa?" Giọng điệu lười biếng của Hoài Kinh truyền tới qua điện thoại.

"Vừa ra khỏi sân bay." Hà Ngộ trả lời.

"Ông ngoại bảo anh về ăn cơm." Hoài Kinh vô tình có thêm danh hiệu người đưa tin của Hà lão.

Hà Ngộ hơi mím môi, cười nhẹ: "Ông hết giận rồi à?"

"Làm sao mà em biết được." Hoài Kinh cũng cười đáp lại: "Tính tình ông ngoại thế nào anh cũng không phải không biết, động chút là nổi cáu được ngay, vậy thì sao em dám hỏi chứ."

Thời gian anh ở cùng ông còn nhiều hơn Hoài Kinh, vậy nên tự nhiên cũng hiểu rõ tính tình của ông. Hà Ngộ không hỏi nhiều nữa, nói: "Anh về giờ đây.". Đọc 𝘁hê𝓶 các chương 𝓶ới 𝘁ại — T𝗋U𝓶T𝗋uy en.𝒗n —

Nhà cũ nhà họ Hà tọa lạc ở khu phía bắc thành phố Hạ, được xây kiểu biệt thự sân vườn ngay gần sườn núi. Nhưng căn biệt thự không trang hoàng kiểu thuần Trung với hòn non bộ, đình hóng gió, dòng suối nhỏ với cây cầu gỗ bắc ngang qua mà hơi thiên hướng hiện đại. Biệt thự thiết kế theo phong cách trang nhã, thanh bình với sân vườn khá rộng được bao quanh bởi những hàng cây xanh.

Hà Ngộ bước vào nhà chính, dì Địch đã đứng ở cửa chờ anh từ lâu. Dì Địch năm nay hơn năm mươi tuổi, là họ hàng xa của nhà họ Hà, dì ấy đã làm việc ở nhà họ Hà từ khi Hà Ngộ còn nhỏ và chăm sóc anh cho đến khi trưởng thành.

Vị thiếu gia nhà họ Hà này, tính cách điềm đạm chững chạc, đối nhân xử thế nho nhã lịch sự, trong lòng dì Địch luôn tôn trọng và yêu quý anh. Dì nhận lấy chiếc áo khoác trên tay Hà Ngộ, nở nụ cười hiền lành, nói với anh: "Dì đã chuẩn bị những món con thích ăn rồi, tôm, đậu hũ và trứng hấp đúng không?"

Dù Hà Ngộ còn trẻ nhưng khẩu vị lại khá nhạt, những món anh thích thì dì Địch đều biết rõ. Nghe dì nói vậy, Hà Ngộ cười rộ lên, nói: "Cảm ơn dì Địch."

Dì Địch gật đầu cười, Hà Ngộ cũng khẽ gật đầu đáp lễ rồi đi về phía đại sảnh của căn biệt thự.

Đại sảnh phòng khách, Hoài Kinh đang uống trà cùng Hà lão. Người nhà họ Hà đều có thú vui tao nhã là thưởng trà, họ cũng rất am hiểu trà đạo, Hà Ngộ có thể nói là mưa dầm thấm lâu, dần dần cũng tìm được chút niềm vui với bộ môn này trong quãng thời gian ở với ông cụ.

Khi tiếng cửa phòng bị đẩy ra truyền vào tai Hoài Kinh, cậu ta ngay lập tức nhìn qua. Hà Ngộ bước vào, cánh tay chống trên lưng ghế sopha, mỉm cười nhìn cậu ta. Anh nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn sang người ngồi ở ghế sopha đối diện.

"Ông nội."

Hà lão tên là Hà Phùng Giáp, là người vừa bước vào tuổi bảy mươi nhưng tinh thần và đầu óc vẫn rất sáng suốt. Cho dù khoảng thời gian trước vừa đổ bệnh nên nhìn có chút gầy hơn, song khí chất của ông cũng không hề suy giảm hay biến mất, vẫn vững vàng như núi.

Hà Ngộ đã chung sống cùng với Hà lão từ khi còn nhỏ, thời gian qua đi, bản chất nho nhã cùng sự cao quý thấm sâu trong cốt tủy cũng là di truyền từ ông cụ. Tuy nhiên, nếu quan sát kĩ thì có thể nhận ra khí chất của hai ông cháu cũng có phần bất đồng, nếu Hạ lão mang vẻ sắc bén và quyết đoán được mài dũa qua nhiều năm lăn lộn trong giới thương trường thì Hà Ngộ lại có phần trầm ổn, thâm sâu hơn.

Hà lão nhìn bàn cờ trước mặt mình, nhìn qua thì có thể thế quân đen đang bị quân trắng bao vây, nhưng trên thực tế, quân trắng mới là bên rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, quân đen đã chiếm được nhưng điểm trọng yếu có thể đánh thẳng vào quân địch. Hà Ngộ vừa dứt lời, Hà lão mới lên tiếng: "Chơi một chút đi."

Hà Ngộ tiếp nhận quân trắng đã sắp thua.

Hà Phùng Giáp đặt một quân cờ đen xuống, làm như vô tình mà hỏi: "Hợp tác với tập đoàn Thuận Sính như thế nào rồi?"

"Có tiến triển." Hà Ngộ cũng hạ một quân xuống bàn cờ, đáp: "Nhưng nhà họ Tô vẫn còn kiêng dè, dù hợp tác đang ở giai đoạn quan trọng nhưng vẫn không buông lỏng tay chút nào."

"Tên cáo già Tô Cung Thừa ấy sao có thể ngây ngô đến độ thuận theo mọi tính toán của con được, những gì con đề ra hắn đều sẽ xem xét kỹ lưỡng thôi." Hà Phùng Giáp lạnh lùng nói.

Những quân cờ đen vững vàng tiến công, trái ngược hoàn toàn với những quân trắng rời rạc, Hà Phùng Giáp đột nhiên đổi chủ đề mà không hề báo trước: "Con kết hôn với đứa con gái nhà họ Tô vì hợp tác lần này, nếu hợp tác không thành thì ly hôn sớm đi."

Những ngón tay đang mân mê quân cờ chợt khựng lại, Hà Ngộ cụp mắt nhìn bàn cờ, một lúc lâu sau mới hạ cờ xuống.

"Tại sao lại không lên tiếng nữa?" Hà Phùng Giáp hỏi, ông cụ liếc mắt nhìn Hà Ngộ, nói: "Quan hệ hai nhà Hà-Tô như thế nào không phải con không biết. Cho dù chúng ta muốn độc chiếm thị trường vật liệu xây dựng cũng không đến mức phải đẩy đứa cháu nội ruột duy nhất của ông lên đầu sóng ngọn gió."

Hà Ngộ đặt thêm một quân cờ trắng lên bàn cờ, sau đó ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn của ông nội, nhẹ nhàng nói: "Con tự có tính toán của mình."

Tính tình nóng nảy của ông cụ bị câu nói của Hà Ngộ thổi cháy bùng lên, ông cau mày nhìn Hà Ngộ, nói: "Con..."

Ông cụ tức giận ném quân cờ vào lại hũ đựng, lúc bấy giờ, ông mới phát hiện thế cờ đã xoay chuyển, quân trắng của ông vừa rơi vào cái bẫy do thằng nhóc kia dàn dựng, bị bao vây toàn diện, không có kẽ hở nào để phá vòng vây.

Đứa cháu nội này của ông quả thật là hổ phụ sinh hổ tử, không đúng, nó còn xuất sắc hơn ông nhiều, nó có thể kiên nhẫn ẩn mình trong một thời gian dài. Hà Ngộ giống như một người ngư dân vậy, trong khi người khác đang thả câu thì nó thong dong, âm thầm thả lưới. Đến khi người khác câu được nửa thùng cá thì nó chỉ cần thu lưới một cái đã bắt được hết chỗ cá còn lại.

Những gì hai ông cháu họ làm đều là vì sự phát triển của tập đoàn Hà Thị, nhưng con đường đi lại không hề giống nhau, Hà lão cũng không nói gì nữa mà bỏ quân cờ trên tay xuống rồi đứng dậy rời đi.

"Thị trường thành phố Kiều thế nào rồi?" Hoài Kinh nãy giờ vẫn dựa lưng vào sopha theo dõi cuộc chiến của hai ông cháu, lúc này mới hỏi một câu.

Hà Ngộ đang thu dọn những quân cờ, nhàn nhạt nói: "Vẫn ổn."

Hoài Kinh cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, cậu ta nhìn về hướng ông cụ rời đi ban nãy, nói: "Sao anh lại chọc cho ông tức vậy?"

Hà Ngộ luôn suy tính kĩ càng mọi chuyện trước khi hành động, vậy nên Hoài Kinh rất tín nhiệm anh. Về chuyện kết hôn với con gái cả nhà họ Tô, Hoài Kinh cũng đã từng suy nghĩ vì sao anh lại làm như vậy. Thứ nhất là để giảm bớt căng thẳng giữa hai nhà Hà-Tô, thúc đẩy quan hệ hợp tác, mở đường để Hà thị xâm nhập thị trường vật liệu xây dựng. Thứ hai là anh không hoàn toản buông xuống mọi ân oán với nhà họ Tô, nếu lấy người con gái thứ hai thì chẳng khác nào đã đồng ý hòa giải với bọn họ cả.

Con người bình thường lịch sự lại hòa nhã nhưng thực chất mới là kẻ có dã tâm lớn nhất, người như vậy sao có thể chấp nhận buông tay được.

Nhưng dù có lí giải theo hướng nào thì Hoài Kinh vẫn không hiểu tại sao Hà Ngộ lại không chịu ly hôn. Trong tương lai, khi mà hai nhà xé rách lớp mặt nạ giả dối của nhau, cô con gái lớn kia sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù đứng về bên nào cũng không có được kết cục tốt đẹp. Nếu Hà Ngộ đã phải lòng cô gái kia thì sao có thể để cô ấy lâm vào hoàn cảnh như vậy được. Mà nếu đã không có tình cảm gì với đối phương thì sao lại không đồng ý ly hôn?

Hà Ngộ không lên tiếng, Hoài Kinh liếc nhìn anh, cuối cùng chỉ chốt lại một câu: "Anh nhất định phải nhớ kỹ, khi tập đoàn Hà thị phá vỡ thế độc quyền vật liệu xây dựng của nhà họ Tô thì chúng ta sẽ không chỉ đấu đá trong âm thầm thế này nữa mà buộc phải đối đầu trực diện với bọn họ. Đến lúc đó, anh đừng để quan hệ với cô gái kia làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình, không thì anh sẽ vừa mất vợ lại làm tổn hại quân mình thôi."

Bàn cờ đã được sắp xếp gọn gàng, Hà Ngộ yên lặng đối mắt với Hoài Kinh, nói: "Anh tự có tính toán."

Sau bữa tối ở nhà cũ, Hà Ngộ trở về Nhiễm Phong Công Quán. Đi thành phố Kiều công tác mấy ngày liền, lúc này, Hà Ngộ mới có cảm giác sức cùng lực kiệt. Vừa lên xe, anh đã tranh thủ chợp mắt một chút, đến khi tài xế đánh thức anh mới nhận ra đã về đến nhà rồi.

Bây giờ là tám giờ tối, hẳn là Tô Thu Tử vẫn chưa về. Hà Ngộ nhập mật mã mở của, quả nhiên là trong nhà tối om. Anh bật đèn phòng khách rồi bước lên tầng, định đi tắm cho tỉnh táo.

Hà Ngộ đem áo khoác vắt lên cổ tay rồi đẩy cửa phòng ngủ ra. Ngoài dự liệu của anh là trong phòng lọt ra ánh sáng mờ qua khe cửa. Đáy mắt Hà Ngộ thoáng lộ ra vẻ bất ngờ, anh giơ tay mở rộng cánh cửa ra.

Ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ chiếc đèn ngủ ở đầu giường khiến căn phòng trông có vẻ ái muội. Trong bầu không khí làm rung động lòng người này, Hà Ngộ chợt cảm nhận được một mùi hương thiếu nữ ngọt ngào.

Anh giơ tay đóng cửa phòng lại, ngăn không cho hương thơm dịu dàng thoát ra khỏi phòng. Hà Ngộ liếc nhìn quanh căn phòng, chợt nhận ra trên chiếc thảm trải sàn có đặt một hộp quà. Chiếc hộp khá lớn, khoảng hơn một mét, thân hộp được bọc giấy gói màu trắng, nắp màu lam, có thêm một dải lụa thắt hình nơ bướm rất đẹp.

Trong phòng rất yên tĩnh, anh thậm chí còn có thể nghe được tiếng gió thét gào bên ngoài cửa sổ. Đôi môi mỏng của Hà Ngộ hơi mím lại, anh đi tới bên cạnh chiếc hộp. Chiếc áo khoác trượt từ trên cánh tay xuống, Hà Ngộ cụp mắt nhìn chiếc hộp.

Có một tấm thiệp được kẹp dưới nút thắt của chiếc nơ. Hà Ngộ gỡ tấm thiệp ra, đặt nó dưới ánh đèn để nhìn rõ chữ.

Chúc ông xã Giáng sinh vui vẻ - Tô Thu Tử

Chữ được viết bằng bút lông màu, trông có chút trẻ con nhưng lại rất đáng yêu. Hà Ngộ cầm tấm thiệp, cong môi cười. Đặt tấm thiệp xuống, Hà Ngộ giơ tay mở hộp quà ra.

Nắp hộp vừa được bỏ ra, món quà Giáng sinh đã đập ngay vào mắt anh, khóe môi Hà Ngộ dần để lộ ra nụ cười khi đối diện với đôi mắt màu nâu trà.

Tô Thu Tử co người lại ngồi trong hộp, mái tóc dài mềm mại xõa ra trên sườn vai trắng như tuyết, ánh sàng mờ ảo của đèn phòng làm nổi bật đôi mắt sáng trong. Khi Hà Ngộ mở nắp hộp ra, đôi hàng mi của Tô Thu Tử khẽ run lên, dái tai cũng dần phiếm hồng.

Tô Thu Tử vẫn ngồi trong hộp thêm chút nữa, một lúc lâu sau, cô mới vịn lấy thành hộp đứng dậy. Vừa mới đứng lên, cô đã cảm nhận được đôi chân căng cứng do ngồi lâu, Hà Ngộ nhanh tay đỡ lấy cô. Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông đem đến cho cô xúc cảm đặc biệt, Tô Thu Tử lúng túng rút tay ra.

Tô Thu Thử cảm thấy vừa xấu hổ lại túng quẫn.

Vì không biết khi nào Hà Ngộ sẽ trở về nên cô đã mặc bộ quần áo này từ sớm. Bộ đồ này được mua từ một cửa hàng nội y tình thú, là loại áo nội y ren màu đen.

Nhiệt độ trong phòng không cao, Tô Thu Tử lại chỉ mặc một bộ nội y nhưng lúc này cô lại cảm thấy hơi nóng. Hà Ngộ vẫn đứng đó, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh dán chặt trên người mình. Ngoại trừ động tác đỡ cô hồi nãy thì anh không có thêm bất kỳ hành động nào khác, giống như là không biết cô đang diễn trò gì nên chỉ yên lặng đứng nhìn.

Cái nhìn của Hà Ngộ dần dần đánh tan hết dũng khí cô đã chuẩn bị, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao theo dòng cảm xúc, lẫn trong đó còn có nét thẹn thùng. Cô cúi đầu, thò chân bước ra khỏi hộp.

"Em không có tiền mua quà..." Tô Thu Tử hơi ngừng một chút, mặt đỏ như thiêu, so với lần bị bệnh trước đó còn đỏ hơn, những lời cô đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu không biết bao nhiêu lần nhưng giờ phút này lại không có cách nào thốt ra được. Cô nuốt nước bọt, lại ngẩng đầu nhìn Hà Ngộ, nói nốt nửa câu còn lại: "...nên đem bản thân mình tặng cho anh nhé."

Càng về sau, thanh âm của cô gái càng nhỏ, có hơi run, giọng điệu này so với bình thường lại nhiều thêm vẻ nũng nịu.

Vừa dứt lời, khuôn mặt Tô Thu Tử đã đỏ lựng, đôi mắt nâu trà mang đầy vẻ bất lực và xấu hổ, cô lén lút liếc nhìn anh, ánh sáng trong đôi mắt đột nhiên biến mất.

"Em...em đi mặc quần áo." Bộ xử lí trung tâm của Tô Thu Tử sớm đã chập vì quá tải, cô vội vàng muốn trốn khỏi tình huống này.

Nhưng cô còn chưa kịp tránh đi thì người đàn ông đã nhanh tay tóm được cô. Trong căn phòng mờ tối, anh cụp mắt nhìn cô. Khoảng cách gần nên cô dễ dàng nhìn thấy quai hàm góc cạnh và khuôn mặt tuấn tú của anh.

Ngón tay thon dài kéo nút thắt cà vạt, đôi mắt người đàn ông tối lại, giọng nói kìm nén hơi khàn, gợi cảm và quyến rũ.

"Lại đây." Anh nói.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoài Kinh: Anh mà cũng biết chừng mực à?