Đoạn này Hà Ngộ đang nhắc đến câu chúc cuối cùng của Tô Thu Tử "Mong mọi người được đón năm mới bên những người thân yêu...
Gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo gió mỏng, Tô Thu Tử lạnh cóng, ngay cả suy nghĩ cũng như bị đông cứng lại, trong đầu chỉ còn sót lại kịch bản đêm nay. Lúc dẫn chương trình thấy không sao, nhưng lời nói được nói ra từ miệng anh có cảm giác ái muội khiến người ta động lòng. Tô Thu Tử cảm nhận được trái tim loạn nhịp của mình, cô nhỏ giọng giải thích: "Kịch bản là do biên tập viên viết."
Cô cúi đầu, mái tóc dài xõa trên bả vai, thỉnh thoảng lại lay động bên gò má trắng nõn. Gió lạnh thổi qua, đứng nói chuyện một chút mà cơ thể cô hơi run lên.
Hà Ngộ không để ý lắm, hỏi: "Giờ về nhà à?"
"Vâng, em xong việc rồi." Nói đến đây, tâm trạng cô lại tốt lên vì đã hoàn thành tốt công việc, cô làm động tác dậm chân, nói: "Em qua báo một tiếng với anh quay phim."
Cô muốn chạy đi thì Hà Ngộ đã nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người cô. Tô Thu Tử rụt người vào trong áo theo bản năng, lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu nâu trà sáng trong chớp nhẹ, như một chú thỏ rụt rè trốn trong ổ.
Cảm nhận được hơi ấm, nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn, cô nhanh chóng thò tay vào ống tay áo, sau đó mặc chiếc áo rộng thùng thình chạy đi tìm người quay phim.
Anh quay phim cũng đi hoàn tất việc ghi hình, Tô Thu Tử tiến lại gần nói rằng mình không về cùng xe của đài truyền hình. Quay phim nhìn về phía Hà Ngộ, gật đầu xem như chào hỏi, Tô Thu Tử khoác áo chạy chậm lại chỗ anh.
"Đi thôi." Chạy đi chạy lại một hồi, cơ thể Tô Thu Tử dần ấm lên, gương mặt phiếm hồng.
Cơ thể cứng đờ dần dần giãn ra, cử động cũng linh hoạt hơn. Dứt lời, Tô Thu Tử quay lưng bước đi. Nhưng ngay sau đó, tay cô được một bàn tay khác nắm lấy.
Bàn tay cô gái nhỏ gọn, hơi lạnh, thời điểm đôi tay chạm vào nhau, biểu hiện của cô thể hiện rõ là bất ngờ, còn ngước mắt nhìn anh. Mà ngay giây sau, sắc mặt cô dần đỏ lên, cúi đầu cười.
Hai bàn tay dần thả lỏng, đến khi tới bãi đỗ xe đã đổi thành mười ngón đan nhau.
Đếm ngược đến năm mới kết thúc, đám đông không mấy hứng thú với màn biểu diễn pháo hoa dần tản ra. Từng tốp nữ sinh tươi cười đi về phía hai người, làm như vô tình liếc qua nhìn Hà Ngộ. Nhìn thấy vẻ ngoài xuất chúng của anh, mấy cô gái nhỏ giọng khen ngợi. Đến khi nhìn thấy đôi bàn tay nắm chặt nhau, giọng điệu yêu thích liền biến thành tiếc nuối và hâm mộ.
Áo khoác đã đưa cho cô, Hà Ngộ chỉ mặc một bộ tây trang. Ánh đèn của quảng trường rọi lên đường nét khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khí chất phát ra lại lịch sự nhã nhặn.
Anh dường như không sợ lạnh, cho dù không mặc áo khoác nhưng bàn tay vẫn rất ấm. Hơi ấm truyền đến, tay Tô Thu Tử dần thả lỏng, suy nghĩ cũng thông suốt, cô nhớ tới những lời anh nói khi nãy.
Cùng người mình yêu đón năm mới.
Thực ra, những lời này áp dụng lên cô và Hà Ngộ, cho dù mối quan hệ thực tế của hai người là thế nào thì trong mắt người ngoài cũng là tình yêu.
Ngày mùng một được nghỉ, dù tối qua thức khuya nhưng Tô Thu Tử vẫn gắng dậy từ sáng sớm gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Chu Mông. Hiển nhiên là Chu Mông đã nhìn thấy phần phát sóng trực tiếp của cô, cô ấy đưa ra cho cô một số nhận xét, còn dặn hãy tiếp tục cố gắng.
Tô Thu Tử đọc tin nhắn vừa nhận được, trong lòng thấy thoải mái hơn.
Phát sóng trực tiếp khó hơn nhiều so với ghi hình ngoại cảnh, nhưng lần này Tô Thu Tử chỉ xem như là ngang bằng với Thái Giai Vũ. Hai người cạnh tranh quyết liệt, nhưng thực lực đã không còn là yếu tố quyết định kết quả nữa rồi. Dưới tình huống bị động như vậy, việc duy nhất Tô Thu Tử có thể làm là tự bảo vệ bản thân mình. Cô phải cẩn thận trong từng công việc của mình, chỉ cần không mắc lỗi, tạm thời cô sẽ không bị đuổi việc.
Còn về kết quả, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.
Cảm giác bị người khác kiểm soát tương lai của mình không hề tốt, nhưng Tô Thu Tử cũng không nản lòng mà ngược lại còn bùng phát ý chí chiến đấu mạnh mẽ, như vậy càng có lợi cho quá trình trưởng thành của cô. Vả lại, Thái Giai Vũ có Tào Đình Bình chống lưng, nếu cuối cùng cô là người được giữ lại sẽ là sự khẳng định tốt nhất về năng lực của cô.
Hôm nay Hà Ngộ không đi làm, Tô Thu Tử mới ngủ bù được nửa thì hai người lại lao vào nhau. Tối qua không làm, nhưng hôm nay Hà Ngộ là tràn đầy sinh lực, Tô Thu Tử bị làm đến mức đau eo mỏi chân.
Mới được nửa quá trình, đột nhiên có cuộc gọi đến cho Hà Ngộ. Anh cụp mắt nhìn thoáng qua đôi mắt ửng đỏ của Tô Thu Tử đang nằm dưới người mình, cô nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ có chút lo lắng. Hà Ngộ trầm giọng từ chối lời mời của đầu dây bên kia, sau đó liền kết thúc cuộc gọi.
Ngay giây sau, ánh sáng trong mắt Tô Thu Tử vụt tắt.
Là Tô Cung Thừa gọi đến, gần đây, tập đoàn Hà thị và tập đoàn Thuận Sính đẩy mạnh hợp tác, ông ta đối xử với người con rể này vô cùng thân thiện, hôm nay lại là Tết dương lịch nên gọi điện kêu Hà Ngộ và Tô Thu Tử về nhà họ Tô ăn cơm tối.
Hà Ngộ từ chối, tối đó, anh đưa Tô Thu Tử đến nhà Mâu Hoa Linh.
Trên đường về nhà Mâu Hoa Linh, tâm trạng Tô Thu Tử vô cùng tốt.
Quãng thời gian này tiếp xúc cùng mẹ chồng Mâu Hoa Linh, Tô Thu Tử cảm nhận được sự dịu dàng và thân thiết của bà. Bà sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, cũng cho cô một số lời khuyên trong cuộc sống. Với Mâu Hoa Linh, lần đầu tiên Tô Thu Tử cảm nhận được tình thương của mẹ, cô đã lỡ chân sa vào đầm mật này rồi.
Vừa đến nhà, Tô Thu Tử liền xung phong vào bếp hỗ trợ. Mâu Hoa Linh cười nhìn cô đang bối rối xoa tay, hỏi; "Con biết làm hoành thánh không?"
Tô Thu Tử ngoan ngoãn lắc đầu.
Mâu Hoa Linh cũng không hề chỉ trích cô, dịu dàng cười bảo: "Mẹ dạy con."
Đây là lần đầu tiên Tô Thu Tử làm hoành thánh, động tác rất vụng về, mà Mâu Hoa Linh vẫn kiên nhẫn dạy cô. Đến khi Tô Thu Tử đã quen tay hơn, dù làm ra cái xấu hoắc nhưng Mâu Hoa Linh vẫn cười rộ lên khen cô giỏi.
Tô Thu Tử được khen rất ngại, trong lòng cô cảm thấy ấm áp như được ánh mặt trời soi vào, Mâu Hoa Linh là hình mẫu mẹ chồng cô khao khát.
"Gần đây công việc của con thế nào?" Lúc này, Mâu Hoa Linh mới có thời gian hỏi thăm tình hình của cô.
Tô Thu Tử cho nhân vào vỏ bánh, bắt đầu nặn viền, cô ngại ngùng cười, nói: "Tối qua con ghi hình trực tiếp chương trình đón năm mới."
"Mẹ có xem rồi, khá tốt." Mâu Hoa Linh cười cổ vũ, bảo: "Năng lực hiện giờ của con đủ khả năng để ở lại đài truyền hình. Cho dù vẫn còn chân ướt chân ráo, nhưng ai cũng cần thời gian để trưởng thành, mẹ tin vào khả năng lĩnh hội của con."
Nhắc đến việc ở lại đài truyền hình làm việc, Tô Thu Tử ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Mâu Hoa Linh nhận ra rất nhanh, hỏi: "Gặp khó khăn trong công việc à?"
Mâu Hoa Linh là giáo sư, vậy nên cô không việc gì phải giấu giếm với người hướng dẫn mình, hơn nữa, biết đâu bà có thể cho cô một vài lời khuyên. Cô suy nghĩ một chút liền quyết định kể chuyện Thái Giai Vũ cho Mâu Hoa Linh.
Cô vừa nói xong, Mâu Hoa Linh nhăn mày.
Chuyện như vậy rất phổ biến trong môi trường công sở, nhưng lại không có chứng cứ để báo cáo. Mà Mâu Hoa Linh chủ yếu là giảng dạy ở trường học, không có nhiều kinh nghiệm xử lý các kiểu tình huống như này.
Mâu Hoa Linh suy nghĩ một chút, đề xuất với Tô Thu Tử: "Chuyện này con có thể hỏi người kia, nói không chừng nó có thể giúp con."
"Ai vậy ạ?" Tô Thu Tử vội hỏi.
"Hà Ngộ." Mâu Hoa Linh cười nói.
Trường học cho nghỉ Tết nhưng Liên Quân Nhân vẫn phải đi học lớp piano. Cô bé vừa bước ra khỏi phòng học liền thấy Hà Ngộ đang đứng chờ.
Cô bé vui vẻ chạy tới, mái tóc rung rinh theo mỗi bước chân, đến bên cạnh xe, Liên Quân Nhân cười làm khóe mắt cong cong, gọi một tiếng: "Anh trai!"
Hà Ngộ cười nhẹ, giơ tay xoa đầu cô bé, nói: "Đi thôi."
Tình cảm của hai anh em từ xưa đến nay luôn rất tốt, thậm chí, Liên Quân Nhân còn thích quấn lấy Hà Ngộ khi còn nhỏ. Nhưng thời gian dần trôi, Hà Ngộ bận rộn học tập và làm việc, cơ hội gặp mặt của hai người ngày càng ít đi. Chính vì vậy mà khi thấy Hà Ngộ đến đón, Liên Quân Nhân vô cùng vui vẻ.
"Lúc nãy, có một bạn học nói rằng bên ngoài có một người rất đẹp trai, cậu ấy rất thích anh. Nhưng em vội về nên không đi xem, hóa ra người các bạn nhắc đến là anh." Liên Quân Nhân vừa lên xe, cười vui vẻ tám chuyện cùng Hà Ngộ: "Ngày mai em sẽ nói với các bạn, cái anh đẹp trai kia là anh trai em, anh ấy đã kết hôn rồi, chị dâu của em còn rất xinh đẹp lại dễ thương."
Hà Ngộ yên lặng lái xe, nghe Liên Quân Nhân nói vậy thì mỉm cười.
Đã lâu không gặp Hà Ngộ, Liên Quân Nhân bắt đầu kể với anh về những chuyện lặt vặt và cả những chuyện phiền não cô bé gặp phải. Thiếu nữ 15,16 tuổi, phiền não lớn nhất là chuyện giáo viên piano giao quá nhiều bài tập, còn chưa ôn tốt lại phải thi cuối kì, đến nghỉ đông còn phải học thêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua nét buồn phiền, cô bé quay sang nói với Hà Ngộ: "Anh, giữa tháng này em thi cuối kỳ xong thì chúng ta đi cưỡi ngựa đi."
Hà Ngộ chiều chuộng cô bé, đối với những yêu cầu của cô bé, anh luôn cố hết sức đáp ứng. Vậy mà lần này, sau khi đỗ xe lại, anh lại từ chối.
"Anh muốn đưa chị dâu em ra ngoài."
Lần đầu tiên bị từ chối, Liên Quân Nhất sửng sốt trong giây lát. Sau khi hoàn hồn lại, cô tức giận xuống xe, vừa chạy vào nhà vừa nói: "Em phải mách mẹ, anh có vợ liền không yêu em gái nữa."
Nói rồi, Liên Quân Nhân chạy nhanh vào thang máy.
Về tới cửa nhà, Liên Quân gọi to một tiếng mẹ, Mâu Hoa Linh ở trong bếp dịu dàng đáp lời. Cô bé chạy vào, chống tay trên cửa bếp. tức giận nói: "Con muốn mách tội anh trai!"
Liên Quân Nhân vừa bước vào liền thấy Tô Thu Tử đang đứng gói hoành thánh, trên mặt còn dính chút bột mì. Tô Thu Tử dường như là tin lời cô bé nói, lo lắng nhìn về phía Hà Ngộ đi đằng sau.
"Làm sao vậy?" Mâu Hoa Linh đã quá quen với những cuộc "cãi vã" của hai anh em, thong thả cán thêm mấy cái vỏ bánh, cười hỏi.
Nhìn Tô Thu Tử, Liên Quân Nhân đột nhiên im lặng, cô bé mỉm cười, thần bí nói với Tô Thu Tử: "Bí mật."
Cô thiếu nữ vừa dứt lời liền rời khỏi phòng bếp, nhanh nhẹn như một chú thỏ. Hà Ngộ đi sau mỉm cười, Tô Thu Tử nhìn anh bước vào, hỏi: "Không có chuyện gì thật à?"
Hà Ngộ cầm giấy lau bột mì trên mặt cho cô, cười bảo: "Không có gì."
Quả thực là không sao, bởi đến giờ cơm tối, Liên Quân Nhân lại cùng Hà Ngộ nói chuyện rôm rả. Lớn lên trong tình yêu, cô gái nhỏ lúc nào cũng mang dáng vẻ vô ưu vô lo, lúc vui thì cười nói, không vui lại nhăn mày tức giận. Không giấu diếm chút nào, thẳng thắn, chân thành và đáng yêu.
Bữa cơm đầu năm mới ở nhà Mâu Hoa Linh trôi qua vui vẻ, khi Tô Thu Tử và Hà Ngộ về đến nhà đã là chín giờ tối. Không khí náo nhiệt chợt yên tĩnh lại, Tô Thu Tử có chút không quen. Hai người cởi áo khoác treo lên giá, Hà Ngộ hỏi Tô Thu Tử: "Em uống nước không?"
Hôm nay Hà Ngộ mặc áo len cao cổ màu đen cùng áo khoác màu nâu, người sáng lập ra EV, giờ lại kiêm chức ở tập đoàn Hà thị. Làm việc trên thương trường nhiều năm, cho dù chỉ mặc quần áo bình thường nhưng khí chất tinh anh vẫn không hề suy giảm chút nào.
Tô Thu Tử nhớ đến lời đề nghị của Mâu Hoa Linh, cô gật đầu, nói: "Vâng."
Hà Ngộ đi vào nhà ăn, Tô Thu Tử đi theo sau. Thấy cô bước vào, Hà Ngộ đảo mắt nhìn qua, cười nhẹ, rót cho cô một ly nước ấm.
Nhiệt độ xuyên qua ly thủy tinh truyền đến, Tô Thu Tử cầm ly nước, do dự không biết nên mở lời thế nào. Hà Ngộ tự rót nước cho mình, dựa người vào bàn ăn làm bằng đá cẩm thạch, hỏi: "Em gặp chuyện gì à?"
Thấy anh chủ động hỏi, đôi mắt Tô Thu Tử sáng lên, vội vàng gật đầu, nói: "Có ạ, là chút chuyện ở đài truyền hình."
Cô hiếm khi nhắc đến công việc của mình, Hà Ngộ hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói: "Em kể anh nghe xem."
Tô Thu Tử liền kể toàn bộ câu chuyện cho Hà Ngộ, người đàn ông nghiêm túc lắng nghe, đối với loại chuyện phổ biến này, vẻ mặt anh không hề thay đổi. Nghe cô nói xong, anh hỏi: "Em muốn nghe anh phân tích từ góc độ của em hay của cô gái kia?"
Đây là chuyện của cô, Tô Thu Tử nói: "Từ góc độ của em."
"Có ba khả năng có thể xảy ra." Hà Ngộ nói.
"Hả?" Tô Thu Tử không hiểu lắm.
Hà Ngộ đặt ly xuống, nói: "Việc cạnh tranh này, cô gái kia dâng cơ thể mình cho cấp trên, nhưng cô ta cũng sẽ rơi vào thế bị động, phải chịu sự kiểm soát của ông ta. Trong thời gian thực tập còn lại, nếu cô ta không còn sức hấp dẫn với cấp trên, vì lợi ích tương lai của đài, ông ta hẳn là sẽ chọn em, người có năng lực tốt hơn."
Nói cách khác, Thái Giai Vũ bán đi cơ thể mình, nhưng kết quả cuối cùng rất có thể là bị Tào Đình Bình ruồng bỏ.
Tô Thu Tử chợt cảm thấy rùng mình, tâm trạng cô lúc này rất phức tạp.
"Hai khả năng còn lại là gì?" Tô Thu Tử hỏi.
"Thứ hai là sau khi kết thúc kỳ thực tập, cấp trên vẫn còn hứng thú với cô ta." Hà Ngộ phân tích đơn giản, anh nói tiếp: "Thứ ba là cấp trên không còn hứng thú, nhưng cô ta lại lợi dụng chuyện này để uy hiếp ngược lại."
Nghe lời phân tích như vậy, Tô Thu Tử vậy mà lại quên hỏi anh phải xử lý tình huống này như thế nào. Bản thân cô cũng dính líu đến chuyện nào, nhưng lại chưa từng suy nghĩ kĩ về nó. Nhất thời, cô không biết phải nghĩ gì, cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Hà Ngộ nhìn cô, dịu dàng mỉm cười, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Thu Tử xốc lại tinh thần, cúi đầu uống nước, cười nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên em nghĩ tới, anh cũng là một người cầm quyền..."
"Anh không cần làm loại chuyện này." Người đàn ông cười nhẹ, anh cầm lấy ly nước trong tay cô đặt sang một bên. Anh cúi đầu nhìn cô trầm giọng nói: "Có anh ở đây, em cũng không cần."