Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 152: Đòi chút phúc lợi




(Chương này coi như mừng sinh nhật em Ngọc Linh =))))))

_____

Mộc Huân hận không thể mọc ra tám cái chân, vừa nghe xong đã chuồn thật nhanh.

Hạ Đình lườm y.

Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi đừng dọa y, gần đây y nghe lời lắm.”

Hạ Đình nhìn Thẩm Thanh Huyền, khẽ nói: “Nếu không gây chuyện sẽ không về Vạn Tú sơn.”

Nghe cũng có lý …

Thẩm Thanh Huyền hắng giọng hòa giải: “Kệ y đi, ta chữa trị thân thể cho ngươi.”

Gương mặt lạnh lùng của Hạ Đình mang theo chút lo lắng: “Vâng.”

Lúc này, Cố Kiến Thâm truyền âm cho Thẩm Thanh Huyền: “Thánh nhân Chỉ Qua sao rồi?”

Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Không biết hắn sốt ruột cái gì mà cưỡng chế đột phá, may mà phúc lớn mạng lớn nên không sao.”

Cố Kiến Thâm nghe xong không khỏi căng thẳng, vội hỏi: “Thương thế nặng không?”

Thẩm Thanh Huyền: “Ta đang xem cho hắn.”

Cố Kiến Thâm: “Cần gì giúp thì nói ta biết.”

Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi còn không tin y thuật của ta sao?”

Cố Kiến Thâm không hổ là người nịnh vợ thâm niên: “Thiên hạ vô song.”

Thẩm Thanh Huyền không rảnh tán tỉnh với hắn, cong môi cười rồi nói với Hạ Đình: “Lại đây ngồi.”

Hạ Đình bị thương thân thể cho nên không nhận ra dao động truyền âm.

Thẩm Thanh Huyền cẩn thận kiểm tra cho hắn, càng xem mi tâm nhíu càng chặt …

“Ngươi …” Thẩm Thanh Huyền tức giận, “Mọi khi thấy ngươi rất ổn trọng, tại sao có thể hồ đồ như thế?”

Hạ Đình không hề nói gì.

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi có việc gì gấp ư? Vì sao vội vã đột phá cảnh giới như thế?”

Nào ngờ Hạ Đình hỏi ngược lại y: “Sư phụ, người tìm được đạo phi thăng cho mình chưa?”

Tiến vào đại thừa, biển ý thức sẽ phát triển vượt mức tu sĩ có thể tưởng tượng, dẫn đến tu hành sau này trở nên kỳ quặc vô cùng.

Đến cảnh giới này rồi sẽ gống như một cái bình đầy nước, có đổ tiếp cỡ nào cũng chỉ tràn ra, phi thăng chính là thời khắc phá vỡ bình cũ hoặc tạo bình mới, ai không phi thăng sẽ không hiểu được.

Vì không có tiêu chuẩn, cho nên từ đại thừa đến phi thăng có nhanh có chậm, càng sống lâu càng không tìm được đường phi thăng.

Hạ Đình hỏi thế cũng vì lo cho Thẩm Thanh Huyền.

Vì với độ tuổi của Thẩm Thanh Huyền, xem như đã sống rất lâu rồi, nếu còn không tìm được đường phi thăng, e là thọ mệnh sẽ hết.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Đừng lo, ta sẽ không ngã xuống đâu.”

Hạ Đình: “Vậy đồ nhi yên tâm rồi.”

Thẩm Thanh Huyền ấm áp trong lòng, nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta điều dưỡng cho thân thể ngươi trước đã.”

Hạ Đình hiếm khi mỉm cười, hắn gật đầu, động tác rất khẽ, cũng giống như ý cười trên mặt, không nhìn kĩ sẽ không nhận ra.

Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho Cố Kiến Thâm: “Chỉ Qua bên này khá phiền phức, ta phải ở cùng hắn.”

Cố Kiến Thâm quả nhiên không lo lắng suông … cưỡng chế đột phá đại thừa sẽ bị phản phệ trí mạng, dù có là Thẩm Thanh Huyền cũng không thể dễ dàng chữa khỏi cho hắn.

Hạ Đình lại là đồ đệ Thẩm Thanh Huyền yêu thương, cho nên y sẽ càng cẩn thận, hết lòng chăm sóc.

Hắn còn có thể làm gì? Đành phải nói: “Em cứ chăm sóc cho hắn đi.”

Thẩm Thanh Huyền: “Có thể thời gian sẽ hơi lâu, ngươi …”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Không sao đâu, mau chóng chữa khỏi cho hắn, ta ở Duy Tâm cung chờ em.”

Thẩm Thanh Huyền rất mừng: “Ta nhất định sẽ nhanh.”

Cố Kiến Thâm đồng ý.

Sau khi cắt đứt liên lạc, bạn học lão Cố thở dài thườn thượt, mặc dù trong lòng không nỡ cộng thêm giấm chua tràn trề ủ lâu năm, nhưng vào thời khắc quan trọng này, hắn sẽ không làm bừa, nhất định phải biểu hiện rộng lượng không gì sánh bằng.

Thần giấm bụng dạ hẹp hòi đột nhiên trở nên rộng lượng, ờm … cũng có thể ví như Grandet từ nay về sau không chạm vào tiền vàng nữa.

Lần chăm sóc này níu chân Thẩm Thanh Huyền rất lâu.

Giữa chừng, Mộc Huân đưa Mộc Nguyệt quả đến lấy lòng, Hạ Đình thản nhiên liếc y một cái, y lập tức chuồn nhanh xuống núi.

Thẩm Thanh Huyền: “Y tốt với ngươi lắm, còn biết tặng trái cây nữa kìa.”

Hạ Đình: “Quả này sư phụ giữ đi, có lợi cho thân thể người.”

Thẩm Thanh Huyền: “Không cần, sau này ta cũng không dùng tới.”

Mộc Nguyệt quả này có thể kéo dài tuổi thọ, sau đại thừa, nếu trì trệ không phi thăng, dùng quả này là có thể kéo dài thời gian không ngừng.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền đã nhìn thấy thang trời, cho nên không cần loại quả này nữa.

Dùng Mộc Nguyệt quả này có thể tẩm bổ rất nhiều cho cơ thể Hạ Đình, với sự giúp đỡ của nó, Thẩm Thanh Huyền trị liệu cho hắn bớt nhiều thời gian hơn.

Cứ nghĩ phải bế quan ít nhất hơn ba trăm năm, nào ngờ hơn một trăm năm sau, thân thể Hạ Đình bỗng dưng bình phục.

Thẩm Thanh Huyền lại bắt mạch cho hắn, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao rồi, sau này đừng lỗ mãng nữa.”

Hạ Đình đáp: “Đa tạ sư phụ.”

Thẩm Thanh Huyền: “Giữa ngươi với ta cần gì phải khách khí.”

Hạ Đình vẫn hành lễ theo quy củ, tính hắn trước giờ đã nghiêm túc kín đáo thế rồi.

Một trăm năm bế quan này chỉ nhoáng qua trong chớp mắt, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn rất nhớ Cố Kiến Thâm, chủ yếu sợ Cố Kiến Thâm cũng nhớ y.

Thế nhưng đồ nhi đại thừa nhất định phải ăn mừng, y không có mặt ở đó thì không hay.

Dù sao ít gặp một hay hai ngày gì cũng vậy.

Thẩm Thanh Huyền: “Quay về Vạn Tú sơn đi, bọn Diệp Trạm chờ cũng nóng ruột rồi.”

Nào ngờ Hạ Đình lại lắc đầu: “Không cần, đồ nhi muốn mau chóng bế quan, truy tìm đại đạo.”

Thẩm Thanh Huyền: “Đâu nhất thiết phải lúc này …”

Một khi Hạ Đình đã nghiêm túc thì rất cứng đầu, hắn nói: “Ta muốn nhìn thử thế giới sau khi phi thăng.”

Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Nếu lão nhị và lão tam nghiêm túc bằng một nửa của ngươi thì ta đã yên tâm.”

Xích Dương Tử là nhân vật nhàn vân dã hạc (buông thả thoải mái), theo ngôn ngữ mạng thì là – phật hệ tu tiên (tu tiên theo kiểu tùy ý, tôi cũng không biết nên dùng từ nào hợp hơn so với nguyên gốc), tất cả đều tùy duyên, chẳng đặt nặng việc đột phá hay phi thăng, chỉ thích tự do tự tại.

Mộc Huân thì khỏi phải nói, đã từng tuổi này mà còn nháo chết nháo sống vì tình.

Chỉ có đại đồ đệ Chỉ Qua mới khiến Thẩm Thanh Huyền vui mừng, hắn không những chăm chỉ mà còn có thiên phú, vừa qua đại thừa đã muốn phi thăng, đúng là “học bá” chính hiệu.

Đồ nhi này đã vững như bàn thạch (ý đã quyết), y tất nhiên phải phối hợp: “Vậy ngươi cố gắng lên.”

Xem ra y và Cố Kiến Thâm cũng phải dốc sức, mau chóng chữa trị thang trời, bằng không các đồ đệ sẽ bị kẹt không thể phi thăng.

Trước khi Hạ Đình đi, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên nhớ ra một chuyện, y hỏi hắn: “Ta nhớ ngươi là người Lan Phất?”

Hạ Đình không biết vì sao y lại hỏi chuyện này, nhưng y đã hỏi, hắn tất nhiên nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, sinh ra ở Lan Phất quốc.”

Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Ngươi có biết chuyện Lan Phất diệt quốc không?”

“Lúc đó tuổi ta quá nhỏ,” Hạ Đình suy tư rồi nói, “Không biết tình hình cụ thể ra sao.”

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ chuyện ở Lan Phất quốc không?”

Thật kỳ lạ, Thẩm Thanh Huyền nhớ rõ Lan Phất diệt quốc, cho nên không kìm được nhớ lại chuyện năm đó.

Song y hoàn toàn không có ấn tượng gì về Lan Phất quốc, một xíu cũng không, dường như cả đời chưa từng qua đó.

Nhưng cứ thấy không đúng ở đâu đấy.

Nếu không đi … y đã thu Hạ Đình làm đồ đệ bằng cách nào?

Nếu đi, vì sao y chẳng hề có ký ức gì?

Hạ Đình cố gắng nhớ lại, nhưng sau một lúc vẫn lắc đầu: “Không nhớ được.”

Thấy hắn thật sự không nhớ, Thẩm Thanh Huyền không miễn cưỡng hắn nữa.

Hạ Đình hỏi y: “Sư phụ có chuyện gì sao?”

Thẩm Thanh Huyền: “Không có gì, ta nhớ lại vài chuyện, nhưng vẫn còn mơ hồ.”

Hạ Đình: “Đừng lo âu về chuyện cũ, xin sư phụ hãy giải sầu.”

Thẩm Thanh Huyền không muốn hắn lo nên mỉm cười đồng ý: “Ừ.”

Thế rồi Hạ Đình đi, Thẩm Thanh Huyền không quay về Vạn Tú sơn mà đi thẳng đến Tâm Vực.

Gần như y vừa đến thì Cố Kiến Thâm đã xông ra ôm.

Tưởng niệm là thứ gì đó rất kỳ lạ, lúc bận thì không sao, nhưng khi có thời gian sẽ khiến cho người ta nóng như lửa đốt từng phút từng giây; khi không gặp vẫn sẽ cảm thấy chẳng sao cả, vừa gặp lại thì tình cảm bị dồn nén lập tức bùng nổ, dũng mãnh trào ra, thật sự khó thể kiểm soát.

Cố Kiến Thâm không nói một lời, dùng sức hôn y.

Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn cho tim đập loạn, y cũng không nói, chỉ cố gắng hôn trả hắn.

Hai người quay về Duy Tâm cung, vào căn phòng Thẩm Thanh Huyền thích nhất, nằm trên giường Thẩm Thanh Huyền thích nhất, điên loan đảo phượng trên đệm giường cùng người mình yêu nhất.

Mới đầu Thẩm Thanh Huyền còn làm càn với hắn, về sau chịu hết nổi bèn đẩy hắn: “Đủ, đủ rồi …”

Cố Kiến Thâm bỗng dưng dùng sức, giọng Thẩm Thanh Huyền lập tức run rẩy.

Cố Kiến Thâm cắn tai y: “Một ngày một lần, xa nhau một trăm ba mươi năm, kiểu gì cũng phải để ta đòi chút phúc lợi chứ.”

Rộng lượng lâu rồi, bây giờ bụng dạ hắn hẹp hòi lắm.

Thẩm Thanh Huyền vừa tê dại vừa thấy buồn cười, y bảo: “Thời gian của chúng ta sao có thể tính kiểu đó?”

Dùng thọ mệnh của họ để tính, một trăm năm này cũng chỉ như ba bốn năm, còn về phần …

Cố Kiến Thâm đáp: “Phàm thế có cách nói một ngày như cách ba thu, một ngày bảy lần, nếu xa nhau mười năm thì là …”

Thẩm Thanh Huyền nghe không nổi nữa: “Ai một ngày bảy lần với ngươi!”

Cố Kiến Thâm tiếp tục “càn quấy”: “Dù gì hôm nay cũng phải ít nhất bảy lần.”

Thực ra trong lòng Thẩm Thanh Huyền cũng rất muốn hắn, vậy nên dù ngoài miệng nói không, nhưng thân thể vẫn rất thành thật.

Hai người làm loạn không thể tưởng tượng được, sau khi Cố Kiến Thâm thỏa mãn một tí mới chịu buông tha y.

Thẩm Thanh Huyền không động đậy nổi, tu sĩ thì sao? Tu vi  cao thì như thế nào? Chuyện này căn bản không dính líu gì tới cảnh giới!

Ở bên dưới đúng là thiệt thòi!

Cố Kiến Thâm ôm y ngâm ôn tuyền, từ đầu đến đuôi không chịu rời xa y, hai người dính vào nhau như đôi trẻ song sinh.

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy ấm áp trong lòng, đồng thời cũng hết thuốc chữa.

Sau mấy ngày ân ái, Thẩm Thanh Huyền thấy ngọc giản sáng lên.

Y lấy ra, nhìn nhiệm vụ trên đó.

Cố Kiến Thâm ở ngay bên cạnh y, thấy y lấy ra thì cũng cầm Tiểu Hồng ra theo.

Thẩm Thanh Huyền so sánh, mi tâm xinh đẹp nhíu thành một nhúm.

Trên ngọc giản đỏ: Hai mươi tám, thân ngươi mang bệnh nan y, không thuốc cứu chữa, không muốn làm lỡ Thẩm Thanh Huyền.

Trên ngọc giản màu trắng: Hai mươi tám, bệnh của Cố Kiến Thâm chỉ ngươi có thể chữa.

Cố Kiến Thâm buồn cười: “Bệnh của ta đúng là chỉ em mới chữa được.” Dứt lời, hắn “bệnh” tới nỗi đâm cái nơi vừa lớn vừa cứng vào trong thân thể Thẩm đại phu.

Thẩm Thanh Huyền không ngăn hắn được, gương mặt ửng hồng, cố bình tĩnh nói chuyện: “Nhiệm vụ này có ý gì? Thân thể ngươi có chỗ nào không ổn?”

Cố Kiến Thâm đùa giỡn lưu manh: “Có một chỗ bị sưng, chỉ em có thể chữa.”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho thở hổn hển liên tục: “Đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi đó …” Sau đó trực tiếp vỡ giọng, làm gì còn đàng hoàng được nữa.

Cố Kiến Thâm dốc sức làm để chứng minh tình trạng thân thể mình với Thẩm đại phu.

Nếu thân này mang bệnh nan y, vậy những người khỏe mạnh có thể đâm đầu đi chết được rồi!

Vậy nhiệm vụ kia có ý gì? Chỉ đơn thuần muốn họ xuống phàm thế một chuyến thôi sao?

Nếu thật sự là nhiệm vụ do các sư phụ sắp xếp, vậy thì nó rốt cục có ích lợi gì?

Thẩm Thanh Huyền cố gắng giữ tỉnh táo để suy xét, bỗng dưng cảm thấy lạnh lòng.

Cố Kiến Thâm bị y kẹp đau: “Em thả lỏng chút …”

Thẩm Thanh Huyền nào còn tâm trạng làm bừa với hắn, y hỏi: “Ngươi từng đi qua Lan Phất quốc chưa?”

Đang trong tình trạng này còn lâu Cố Kiến Thâm mới chịu nói năng đàng hoàng với y, nhưng thấy Thẩm Thanh Huyền tỏ ra nghiêm túc, hắn buộc lòng đáp: “Chưa bao giờ tới.”

“Cả đời cũng chưa từng à?”

“Ừ, một lần cũng không.” Cho nên tin đồn hắn diệt quốc hoàn toàn đặt điều, hắn thậm chí còn chưa tới đó thì diệt quốc kiểu gì?

Huống chi Lan Phất quốc không phải là một quốc gia bình thường.

Nó là ranh giới giữa giới tu chân và phàm thế, vì duy trì cân bằng hai giới, quanh năm đều có thế lực khắp nơi đóng quân, một người sao mà diệt được?

Phải biết rằng, khi đó Cố Kiến Thâm vẫn chưa thành thánh, làm gì có bản lĩnh đồ quốc?

Thẩm Thanh Huyền: “Ta cũng chưa từng qua đó.”

Cố Kiến Thâm không biết vì sao y lại chấp nhất sự kiện Lan Phất quốc đến vậy, hắn nói: “Nếu chưa từng đi …”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Nhưng lý ra không nên, vào thời điểm đó ai mà không đi qua Lan Phất quốc?”

Một câu chặn họng Cố Kiến Thâm.

Đúng vậy, Lan Phất phồn thịnh năm ấy, tu sĩ nào mà chưa từng đi qua?

Ngay sau đó, một cảm giác lạnh lẽo trỗi dậy từ trong lòng, Cố Kiến Thâm không càn quấy nữa, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chúng ta đều đã từng đến đó … nhưng đã quên hết tất cả?”