Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 17: Không muốn rời xa ngươi




Ngoại môn là hai người một phòng nhỏ, đúng lúc phù hợp yêu cầu nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền, chỉ cần y và Cố Kiến Thâm cùng vào ngoại môn là có thể ở chung, nhiệm vụ hoàn thành, mọi người đều vui vẻ.

Điều kiện tiên quyết là không có tiểu hoa đào quấy rối.

Nếu tiểu hoa đào cũng vào ngoại môn, nó nhất định sẽ muốn ở cùng Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền cũng khó lòng mà nói: Ta muốn ngủ với người hầu của ta cơ.

—— Dù sao cũng là người hầu, ngủ ngoại môn làm gì, đi ngủ ngoài cửa.

Vì tránh tình huống này xuất hiện, Thẩm Thanh Huyền nhất định phải đưa Túc Vũ vào nội môn.

Về phần đệ tử ký danh? Tiểu hoa đào sinh ra từ Vạn Tú Sơn, sao có thể đi làm người hầu? Vạn Tú Sơn bọn họ không có ham mê làm tôi tớ cho người ta đâu.

Muốn đưa tiểu hoa đào vào nội môn là chuyện hết sức đơn giản với Thẩm Thanh Huyền.

Chưa kể việc nhỏ như trực tiếp rót linh lực, mở rộng linh điền này, tu sĩ bình thường nghe vào còn thấy khó tin, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại có thể dễ dàng thực hiện.

Có vào nội môn được hay không, đơn giản chỉ cần xem linh điền lớn hay nhỏ.

Y giúp nó mở rộng một phát, chuyện nhỏ thôi ấy mà.

Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng Thẩm Thanh Huyền vẫn dỗ dành Túc Vũ:

“Ừm, nếu chúng ta cùng vào ngoại môn thì ở chung phòng.”

Túc Vũ vui sướng cười tít mắt.

Cố Kiến Thâm nhìn bọn họ, lông mày nhướn lên.

Chẳng lẽ Túc Vũ thực sự cho rằng Cố Kiến Thâm hắn sẽ ngủ ngoài cửa? Không không không, tiểu hoa đào là đứa trẻ ngoan, nó hiểu rất rõ thực lực của Thanh Thâm đại ca, cho rằng tư chất linh điền Cố Kiến Thâm nhất định có tư cách vào nội môn!

Túc Vũ thầm quyết định trong lòng: Chờ Thanh Thâm đại ca vào nội môn rồi, nó nhất định sẽ thay hắn chăm sóc Tiểu Triêu Yên thật tốt!

Đứa trẻ này tốt biết bao, đáng tiếc ba người ắt sẽ có một đứa làm bóng đèn, kỳ vọng của nó chỉ có thể thất bại.

Đến phiên Túc Vũ lên khảo hạch linh điền, nó vẫn thấy hơi căng thẳng, dẫu sao linh lực trong cơ thể còn dư lại chẳng có mấy, lỡ như phạm sai lầm, không cẩn thận trở thành đệ tử ký danh, thế sẽ mất mặt cực kỳ!

Tu sĩ kiểm tra đánh giá dặn nó:

“Thả linh điền ra, nhất định phải dùng hết toàn lực!”

Tiểu hoa đào trịnh trọng gật đầu:

“Vâng!”

Giờ vẫn chưa vội giúp nó mở rộng linh điền, Thẩm Thanh Huyền muốn trực tiếp rót linh lực cho nó, để nó thông qua sát hạch trước đã.

Hơi lúng túng ở chỗ, vì đã xa rời thế tục đã lâu, Thẩm Thanh Huyền không rõ thành tích như nào mới được tiến vào nơi tu luyện cao cấp như nội môn.

Lúc đó y có thể dùng thần thức quét tu sĩ phụ trách kiểm tra trước mặt, nhưng đây là Tử Ngọ Quan, sợ rằng y chỉ cần hơi thả thần thức ra, giây tiếp theo Diệp Trạm đã quỳ trước mặt y.

Vậy còn tiến vào ngoại môn chi nữa? Trực tiếp nhảy dù lên Bắc điện, trở thành khách mời ngồi trên cao.

Nha, sau đó biết đâu sẽ có thêm mấy lời đồn càng truyền càng không tưởng tượng nổi, ví dụ như: Liên Hoa Tôn chủ mất hết tu vi biến thành tiểu đồng để tóc chỏm, định vào Tử Ngọ Quan tu luyện lại từ đầu …

Vừa nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền dập tắt ý niệm kinh động Diệp Trạm ngay lập tức.

Thử xem đã, tóm lại chỉ cần ít thôi, cho Túc Vũ linh lực cỡ một sợi tóc là đủ rồi.

Khi tay Túc Vũ đặt lên thủy kính kiểm tra linh lực, Thẩm Thanh Huyền cũng chuẩn xác không lầm cho nó một “sợi tóc”.

Giây tiếp theo, dị tượng ngất trời, linh lực dồi dào như núi chiếu sáng trời cao!

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Cố Kiến Thâm: “……” =)))))))))))))))))

Túc Vũ: “!!!”

Người người còn thừa tại hiện trường trực tiếp nghệch mặt ra, qua thật lâu mà vẫn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Rốt cục, vị tu sĩ phụ trách sát hạch lấy lại tinh thần trước tiên, tiểu lão đầu phủi đất đứng dậy, râu sắp vểnh lên trời:

“Tiểu … tiểu đạo hữu! Ngươi … ngươi …”

Bởi vì hưng phấn quá chừng mà nói không được lưu loát!

Tu sĩ cạnh lão tương đối trấn định hơn, nhưng cũng mặt mày đỏ bừng, kích động không thôi:

“Kỳ tài trăm năm … không … ngàn năm khó gặp nha! Mau mau thông báo cho Phúc Khánh trưởng lão! Nhanh lên … nhanh lên nào …”

Túc Vũ đã lấy tay ra, nó ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mê mang …

Tình huống gì vậy kìa? Linh khí của nó nhiều vậy đó hả? Không phải chứ!

Thẩm Thanh Huyền quay đầu, lườm lườm nhìn Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm hắng giọng, nhìn đằng trước không chớp mắt.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ linh lực bằng cọng tóc của Thẩm Thanh Huyền có uy lực đến vậy?

Đương nhiên, “sợi tóc” của Tôn chủ chúng ta rất là lợi hại, nhưng đúng thật chưa tới mức đó.

Chủ yếu do khi Thẩm Thanh Huyền rót linh lực cho Túc Vũ, Cố Kiến Thâm cũng góp thêm một “sợi tóc”.

Đế tôn Tâm Vực không muốn để Thẩm Thanh Huyền và Túc Vũ ngủ cùng nhau, lại càng không muốn ngủ ngoài cửa vô tình có mạch não y đúc sư thúc nhà mình.

Không thể để tiểu hoa đào ở ngoại môn, vậy cứ vào nội môn.

Lại thêm không muốn bại lộ thân phận Tâm Vực của mình, Cố Kiến Thâm không dùng thần thức, cũng cho rằng linh lực cỡ “sợi tóc” đã đủ dùng rồi.

Vì vậy hai sợi tóc thêm vào làm Túc Vũ bạo phát!

Dù chỉ là cọng tóc mỏng, Túc Vũ cũng đã trở thành người nổi bật trong đám đệ tử nội môn, đột nhiên tăng gấp đôi, có thể thấy đáng sợ cỡ nào!

Trưởng lão phụ trách chiêu nạp người mới tới rất nhanh, mặt mũi lão ngập tràn vui mừng nhìn linh lực dồi dào tới sắp nổ tung trên thủy kính.

Thẩm Thanh Huyền bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn này mở rộng linh điền Túc Vũ, trưởng lão cầm cổ tay nhỏ bé của Túc Vũ, hưng phấn thiếu chút nữa đã nhảy cẩng lên!

“Kỳ tài kỳ tài! Nghe nói mấy ngàn năm trước, linh điền của Xích Dương thánh nhân cũng rộng thế này!”

Xích Dương Tử là nhị đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền, hiện giờ là một trong Tam Thánh, cũng là truyền thuyết trong truyền thuyết.

Thẩm Thanh Huyền nhớ lại một chút …

Hình như lúc mới nhập môn linh lực Xích Dương Tử cũng bình thường, kém xa Mộc Huân và Hạ Đình.

Thì ra linh lực cỡ hắn đã được xem là rộng lớn … sớm biết vậy đã rót ít hơn rồi …

Thật ra cũng không khoa trương tới mức đó, vì Diệp Trạm kế nghiệp Xích Dương thánh nhân, cho nên cả Tử Ngọ Quan đều mù quáng sùng bái sư tôn của chưởng môn, các loại truyền thuyết thần kỳ đều đổ trên đầu “lão nhân gia”, hệt như Diệp Trạm sùng bái sư phụ của sư tôn là Thẩm Thanh Huyền, đại khái chính là “thân tình theo các đời” …

Bởi vì chút sùng bái mù quáng này, sự thật ra sao đã sớm không còn ai biết.

Toàn bộ quá trình Túc Vũ đều nghệch mặt ra, vị trưởng lão này muốn dẫn nó đi, nó mới phục hồi tinh thần:

“Xin chờ một lát, ta đi nói với bằng hữu mình một tiếng.”

Trưởng lão sợ nó chạy sang môn phái khác, đương nhiên đồng ý răm rắp.

Túc Vũ gọi:

“Triêu Yên …”

Thẩm Thanh Huyền cười từ tận đáy lòng:

“Đi đi, dù sao chúng ta cũng ở cùng tông môn mà.”

Túc Vũ há mồm, rất nhiều lời vọt tới bên miệng đều nói không ra.

Thẩm Thanh Huyền vẫn thích tiểu hoa đào này lắm, y dịu giọng nói:

“Cố gắng cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của …”

Y không nói hai chữ Tôn chủ, nhưng Túc Vũ nghe hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng, cả người đầy tinh thần:

“Ừm! Nhất định! Chúng ta cùng cố lên nào!”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, đôi mắt mềm mại.

Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y thật lâu.

Túc Vũ vừa đi, Thẩm Thanh Huyền liền lạnh mặt, y trừng mắt nhìn Cố Kiến Thâm, tràn đầy hàm súc cảnh cáo.

Cố Kiến Thâm nhỏ giọng nói:

“Ta không muốn rời xa sư thúc.”

Thẩm Thanh Huyền: “Ha ha.”

Cố Kiến Thâm lại vô cùng thích ánh mắt này của y, hắn dựa sát vào hỏi:

“Còn sư thúc thì vì cái gì?”

Hắn cho Túc Vũ sợi tóc là vì muốn đưa nó vào nội môn, mình mới có thể ở chung với Thẩm Thanh Huyền, vậy Thẩm Thanh Huyền thì sao?

Vì cớ gì y không tiếc “làm bừa” cũng phải đưa tiểu hoa đào vào nội môn?

Thẩm Thanh Huyền: “……” Còn không phải vì sự nghiệp dời gạch!

Đương nhiên không thể nói, Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm, hỏi ngược lại:

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Khóe mắt khóe môi Cố Kiến Thâm đều là ý cười:

“Ta cảm thấy sư thúc cũng không bằng lòng xa ta.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Nghĩ quá nhiều.”

Ném ba chữ kia xong, Thẩm Thanh Huyền tiến hành khảo hạch.

Tiêu chuẩn vào ngoại môn có rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền có thể dễ dàng bắt chẹt, y không lo Cố Kiến Thâm sẽ vào đâu, vì người này đến Tử Ngọ Quan là vì y, chắc hẳn sẽ không đi chỗ khác.

Đương nhiên là Cố Kiến Thâm cố ý …

Duyên phận gì đó, đối với Tâm Vực chính là người đã định trước.

Vào ngoại môn cũng được xem là bái nhập cùng tông môn, điều thứ chín hẳn đã hoàn thành.

Chẳng qua ở chung một chỗ vẫn chưa đạt, Thẩm Thanh Huyền không đi kiểm tra ngọc giản làm gì.

Vốn cho rằng chỉ cần đồng thời vào ngoại môn, còn quen biết nhau, nhất định có thể ở cùng phòng, kết quả Tử Ngọ Quan lại còn có quy định rút thăm.

Quản sự nói thế này:

“Đã bái nhập Tử Ngọ Quan, sau này mọi người đều là sư huynh đồng môn! Đừng gò bó phải ở cùng ai, cứ tùy duyên mà định.”

Tùy duyên cái bíp, thực chất … sở dĩ rút thăm là vì điều kiện cư trú ngoại môn Tử Ngọ Quan cao thấp không đồng đều.

Có nơi linh khí tràn đầy, có nơi thì khô kiệt, còn có nơi là nhà đá cứng rắn, lại có nơi là nhà tranh dột nước …

Nếu để đệ tử tự mình chọn, sợ rằng sẽ đánh nhau, nên dứt khoát cho rút thăm, lỡ vì vận may không tốt thì chẳng trách được ai.

Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền trầm xuống, muốn đi tìm Diệp Trạm tâm sự.

Nghèo tới vậy đó hả? Không thể theo quy củ mà xây dãy phòng nhỏ hai người thoải mái ấm áp sao?

Diệp Trạm đang luận đạo (cãi lộn) với Tăng Tử Lương hắt xì một cái …

Rút thăm cũng có thể gian lận, cái này không làm khó được Tôn chủ đại nhân, nhưng vấn đề là y ở phía sau Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm rút trước, chờ hắn rút xong mới tới lượt y rút.

Vấn đề ở chỗ này đây nè.

Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền, nhẹ giọng bảo:

“Xem ra khó mà ở cùng sư thúc rồi.”

Ngụ ý là, nếu Thẩm Thanh Huyền không muốn chung phòng với hắn, vậy nhất định sẽ không ở cùng.

Mà nếu Thẩm Thanh Huyền muốn ngủ cùng hắn, vậy …

Thẩm Thanh Huyền: Diệp Trạm, ngươi ra đây, ta cam đoan không đánh vào mặt ngươi.

______

Suy nghĩ của tác giả:

Diệp Trạm: Không! Xin ngài đánh đi! Tôn chủ đại nhân muốn đánh chỗ nào thì đánh chỗ đó!

Cố Kiến Thâm nheo mắt lại.