Quang Viễn dịch người sang một chút, tạo một khoảng cách nhất định.
"Em thấy anh như thế nào?"
Nguyệt Thiền nhìn Quang Viễn, đối mặt với câu hỏi hệt như của cô nhóc, nhưng lại chẳng thể trả lời giống nhau. Cô mín chặt môi, tỏ ý không muốn trả lời.
"Không thể nào cho chồng mình biết được sao?"
Nguyệt Thiền dường như bị đẩy vào thế khó, cô nhìn anh bằng ánh mắt mông lung.
"Sao thế?"
Quang Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trong veo kia, anh như bị cuốn sâu vào trong nó, hồi ức xưa cũ hiện lên trong tâm trí khiến Quang Viễn nói thành lời.
"Đôi mắt, vẫn xinh đẹp như vậy."
Quang Viễn nhận ra mình lỡ lời, anh thu lại ánh mắt, mau chóng lẳng tránh sang vấn đề khác.
"Sắc trời hôm nay không được tốt lắm."
Nguyệt Thiền chỉ gật đầu, để rồi ba con người rơi vào khoảng lặng, không nói với nhau một lời. Chiếc xe dừng lại trước một cổng một biệt phủ, trang viên rộng lớn nhìn không thấy điểm dừng, Nguyệt Thiền chẳng đợi người làm mở cửa xe. Cô đã nhanh chóng tự làm, rồi bước ra khỏi xe, Quang Viễn có ý định mở cửa xe giúp Nguyệt Thiền nhưng chắc không thể rồi.
Anh cũng rời khỏi xe, từng bước ngần lại phía Nguyệt Thiền, cả hai được người làm mặc âu phục đen dẫn đường. Bước vào trong, Nguyệt Thiền thấy đầu tiên chính là sự sang trọng, khác với biệt phủ hôm qua. Nơi đây là được bố trí, thiết kế theo nội thất châu Âu cổ điển, cô cùng Quang Viễn nhấc từng bước lên bậc thang, trong phút chốc Nguyệt Thiền cảm thấy mệt mỏi. Không phải vì vừa đi được mấy bước đã mệt, mà chính là nhìn thấy dãy hành lang trải dài tưởng như chẳng có điểm dừng, cửa phòng không đếm xuể.
Cũng không biết đã đi qua mấy cái cửa rồi, bỗng người làm dừng bước. Cô gái thoạt nhìn có vẻ là tầm trung niên, quay lại nhìn Nguyệt Thiền và Quang Viễn. Cô ấy nói:
"Thưa cậu chủ, cô chủ, mời vào."
Nói rồi cô gái này đẩy cánh cửa ghỗ, cúi người để chờ Nguyệt Thiền cùng Quang Viễn bước vào. Cô vừa bước vào, đã bị ấn tượng bởi sắc ấm của căn phòng, xoay quanh gam màu nóng trầm. Nguyệt Thiền hướng mắt lên, nhìn thấy một người phụ nữ sang trọng đang ngồi trên ghế sofa trải dệt vải lụa, cô biết đó là mẹ chồng mình.
Nguyệt Thiền chạm mắt người phụ nữ, cô như bị cuốn vào sắc đẹp của người này, thân mặc váy màu xanh nhạt, sang trọng sắc sảo. Người này nhìn qua là biết không phải người châu Á, đôi mắt xanh giống như gói gọn cả biển cả.
[Thì ra Mạc Quang Viễn, chính là di chuyển đôi mắt từ người này.]
Người phụ nữ nhìn Nguyệt Thiền, khóe môi cong lên, để lộ ra nụ cười động lòng người. Rồi lại nhìn về phía Quang Viễn, nhướng mày mà nói:
"Mạc Quang Viễn, con đi ra ngoài, mẹ muốn nói chuyện riêng với con dâu của mình."
Mạc Quang Viễn cúi người, đáp lời:
"Vâng, con biết rồi."
Sau đó anh rời đi, để lại căn phòng sang trọng với hai bóng người.
Người phụ nữ lần nữa lên tiếng:
"Ta tên là Mary Orabelle."
Nguyệt Thiền cúi người.
"Vâng, rất vui khi con được gặp mẹ."
Mary nhìn đứa con dâu dịu hiền trước mắt, bỗng thấy được vẻ lo lắng trong người con bé, bà bỗng cảm thấy buồn cười. Rồi nói:
"Con lại dậy với ta, muốn uống chút hồng trà chứ."
Nguyệt Thiền nhẹ bước, đi tới rồi ngồi đối diện bà Mary. Ánh nhìn lại muốn ngắm mẹ chồng thêm một lúc, Mary rót trà ra tách. Bà dịch nhẹ nó về phía Nguyệt Thiền, rồi lại nhìn cô, khiến Nguyệt Thiền có chút ngại ngùng xen lẫn lo sợ.
"Thật xin lỗi con, ta vì có việc bận mà không thể dự hôn lễ của hai đứa, ta đã từng nghe qua và nhìn thấy con qua ảnh. Nhưng không ngờ, ở ngoài con còn xinh đẹp gấp mười phần trong ảnh."
Thanh âm của Mary uyển chuyển nhẹ nhàng, mềm nhẹ êm tai, làm người nghe được lập tức sinh ra hào cảm. Nguyệt Thiền hơi cúi đầu, cô lúc đầu nghĩ mẹ chồng sẽ là người khó tính, nhưng ý nghĩ đó lại hoàn toàn bị bác bỏ khi Nguyệt Thiền gặp người thật.
"Ta rất muốn xem con vẽ tranh, cả viết thư pháp, lẫn ngâm thơ ta đều muốn."
Nguyệt Thiền vui vẻ đáp:
"Vâng, chỉ cần mẹ thích."
Cộc cộc
Mary nhướng mày, như thể bị phá chuyện vui.
"Vào đi."
Lại là hầu nữ ban nãy, cô ấy bước vào.
"Thưa bà, phu nhân Cố muốn gặp bà."
"Cái gì? Sao lại vào lúc này, hủy lịch cho ta."
"Không thấy ta đang trò chuyện cùng con dâu sao?"
Nữ hầu nghe xong, vẻ bàng hoàng mà nói:
"Nhưng thưa bà, phu nhân Cố có chuyện rất gấp."
Nguyệt Thiền nhìn Mary, cô nói:
"Mẹ, nói chuyện có thể để lần khác, lần tiếp con sẽ cùng mẹ vẽ tranh, ngâm thơ, và cả viết thư pháp nữa. Được không?"
"Nếu có chuyện gấp, thì mẹ cứ đi đi."
"Được, ta nghe con."
Lúc này, trong căn phòng sang trọng chỉ còn mình Nguyệt Thiền. Cô nhìn tách trà chưa uống lấy một ngụm, rồi nhấc tách lên nếm thử.
"Trà ngon không?"
Nguyệt Thiền bị tiếng nói làm cho giật mình, cô không biết Quang Viễn vào từ lúc nào, còn không có lấy một tiếng động. Nguyệt Thiền nghĩ trong lòng, nhưng lại lỡ nói thành tiếng:
"Anh là âm hồn đấy à?"