Vốn định dọn đi dòng suy nghĩ chỉ vừa mới nảy mầm, nhưng Nguyệt Thiền không sao ngừng nó lại, vì mỗi khi đụng phải đôi mắt của Mạc Quang Viễn. Trong con người cô lại nảy sinh thứ cảm xúc kỳ lạ, nó không phải một dòng cảm xúc nhẹ nhàng thanh thoát, cũng rất khó mà có thể nói ra thành vì. Chính Nguyệt Thiền cũng không hiểu, Quang Viễn mắt vẫn nhìn phía trước, nhưng rồi nhìn ra cô đang ngắm mình. Anh cao giọng mà nói:
"Thích ngắm Quang Viễn này đến vậy sao?"
Nguyệt Thiền vội vàng thu lại ánh nhìn, rồi cô thở dài. Nói:
"Tôi chưa từng thấy người nào tự luyến như anh."
Quang Viễn hất hàm, anh nói:
"Đương nhiên rồi, anh đây là tinh hoa hội tụ, có một không hai kia mà."
Nguyệt Thiền không buồn nói thêm, cô nghĩ trong lòng:
[Thì ra anh ta còn bị mắc bệnh tự luyến giai đoạn cuối.]
Chiếc xe dừng lại trước cổng một khu trượt tuyết, Nguyệt Thiền đưa mắt nhìn một màu trắng tinh khiết qua cửa xe, cô thầm thắc mắc:
[Không một bóng người, thường thì vào ngày này, hẳn phải có rất nhiều mới đúng.]
Quang Viễn như đọc được suy nghĩ của cô, anh trả lời gọn:
"Bao chọn rồi."
"Không phải bảo thích tuyết sao?"
Nguyệt Thiền nói:
"Cảm ơn anh."
Nguyệt Thiền rời xe, cô nhìn cảnh vật xung quanh được bao phủ bởi một màu trắng bạch. Trong lòng cảm thấy thích thú, Quang Viễn thì đánh lái, anh tìm đến bãi đỗ. Trong xe chỉ một mình Quang Viễn, anh ngả lưng ra ghế, để lộ ra nụ cười hiếm thấy.
"Hoàng hậu à, khi người cảm ơn thần thiếp, người đáng yêu lắm, cứ thế này thì thiếp sẽ yêu người nhiều hơn mất."
Mạc Quang Viễn thực sự yêu Nguyệt Thiền, anh yêu cô đến mức chính mình còn phải sợ. Từng có lúc, Quang Viễn nghĩ rằng nên giam lỏng cô trong nhà mình, để cô chỉ có chỗ dựa là mình. Rồi anh lại nghĩ, nếu như khiến cô yêu mình rồi giam cô thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nguyệt Thiền bước đi trên nền tuyết trắng, in lên mặt tuyết những dấu giày. Da thịt cô trắng như tuyết, ngũ quan ôn nhu hoàn mỹ, nếu giờ mà mặc thêm y phục trắng thì chắc sẽ giống bà chúa tuyết lắm. Cô ngắm cảnh sắc xung quanh đến mê người, để rồi do không chú ý, Nguyệt Thiền trượt trên một vũng nước nhỏ đã đóng băng. Ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo, cũng "may" do có tuyết, mà cô ngã vừa đau lại vừa lạnh.
Trong lúc đang chống tay định đứng dậy, một thanh âm nhẹ lạnh vang lên:
"Không sao chứ? Cô đang muốn làm bạn với nền tuyết bẩn thỉu đấy à."
Dù chưa thấy mặt, Nguyệt Thiền vừa nghe xong lời này thì đã sinh ra ác cảm, vì trong lời nói cảm tưởng như mang theo sự trêu chọc, cà khịa cô. Nguyệt Thiền đen mặt, theo hướng giọng nói quay lại nhìn, trước mắt cô là một người đàn ông dáng người thẳng tắp, thon cao. Bận quân trang màu xanh, khoác thêm áo lông, khí chất tôn quý.
Nguyệt Thiền đứng dậy, phủi đi tuyết dính trên váy. Cô cười mà nói:
"Cảm ơn anh đây đã quan tâm, tôi có làm gì thì mong anh mặc kệ tôi."
Thời điểm ánh mắt người này nhìn thấy Nguyệt Thiền, đã nhịn không được mà nhíu lông mày, trong ánh mắt như có một tia sáng. Rồi nói:
"Hoàng hậu."
Nguyệt Thiền trong giây lát đem ra một nét mặt sững sờ.
"..."
Chỉ là một câu nói, nhưng lại khiến Nguyệt Thiền phải sững người, trong đáy mắt cô nổi lên sự kinh ngạc. Người này trong vài giây, lại xua tay.
"Xin lỗi, tôi nói nhảm rồi, có lẽ do tôi hơi mệt."
"Mong quý cô đây đừng để tâm."
Nguyệt Thiền bị làm cho sững sờ, lại có chút hồi hộp, và cũng chính là thắc mắc.
"Này, anh nhắc lại lời vừa rồi cho tôi nghe."
Người này quay lưng, anh ta chẳng nhìn Nguyệt Thiền thêm lời nào, vừa đi về phía ngôi nhà vừa nói:
"Tại sao tôi phải làm theo ý cô chứ?"
Vương Cảnh Nghi sau khi trở về phòng, anh ngồi xuống ghế sofa, chậm chạp ngả mình ra ghế. Cảnh Nghi nhíu mày, bức bối nói:
"Sao lại có thể giống đến vậy."
Anh đi đến bên tủ kính, tùy ý lấy ra một chai ra một chai Macallan 1926 Fine & Rare. Cảnh Nghi đặt chai rượu xuống bàn, đôi mắt nâu đặc trưng của người Châu Á này liếc ra ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy Mạc Quang Viễn đang quấn khăn cho phu nhân của mình.
"Thì ra là phu nhân Mạc."
Vương Cảnh Nghi là nhị cấp thượng tướng của lực lượng Lục quân, anh cứ thắc mắc rằng lý do để một người ghét tuyết như Mạc Quang Viễn lại lui tới chỗ này, giờ thì Cảnh Nghi cũng đã lờ mờ đoán ra.