Trong mắt Nguyệt Thiền như có tơ máu, nở nụ cười trào phúng, cô cao giọng:
“Thật kinh tởm.”
Minh Dao nghe rõ, đôi mắt xanh dịu dàng, phảng phất màu hồng trên má, nàng ta cười:
“Muội nói tỷ kinh tởm cũng được, chỉ cần yêu tỷ thôi, tỷ tỷ này sẽ làm nô lệ của muội, mặc cho muội sai bảo.”
“Chúng ta, là của nhau mà.”
Nguyệt Thiền muốn chạy, muốn thoát, muốn đánh cho người này thừa sống thiếu chết. Nhưng cứ bất động, mãi không thể di chuyển, cơ thể như bị đóng cứng, nếu đã không cử động được, thì cô phải tìm mọi cách thoát ra khỏi đây.
Nguyệt Thiền nâng mắt, nói:
“Mặc cho tôi sai bảo đúng không?”
“Vậy hãy giết chết tôi đi, mau lên.”
Nàng ta nhíu mày, buông tay khỏi Nguyệt Thiền, nâng niu mái tóc dài của cô, bĩu môi:
“Cũng đúng, muội có chết, cũng là phải chết dưới tay tỷ, nhưng mà tỷ không muốn muội chết, thế thì tỷ sẽ đau buồn lắm đấy.”
“Muội không thích người nào, tỷ sẽ khiến cho người đó không còn trên đời.”
Nàng ta tiến gần, gần sát bên tai Nguyệt Thiền, đôi môi nàng ta chạm vào dáy tai Nguyệt Thiền, rồi nhẹ nhàng đặt lên vai cô một nụ hôn. Đôi tay không chịu yên phận, vuốt ve môi hồng của Nguyệt Thiền, đê mê mang theo tà khí.
“Muội muội đúng là càng ngày càng xinh đẹp, tỷ tỷ rất thích.”
Tay nàng ta vừa lạnh vừa cứng, hệt như một cái xác lâu ngày, xinh đẹp quỷ dị. Da đầu cô tê dại, đau âm ỉ, lồng ngực bị buộc một nút thắt. Khó chịu bức bối, Nguyệt Thiền không muốn, càng kinh tởm nàng ta.
Lời nỉ non bên tay cô như muốn cuốn Nguyệt Thiền vào dục vọng:
“Nguyệt Thiền, tỷ yêu muội.”
“Nguyệt Thiền.”
“Nguyệt Thiền.”
“Đỗ Nguyệt Thiền.”
Cô giật mình, đôi mắt bất chợt mở ra, ánh nhìn vô định không điểm tựa. Tâm tư vẫn còn hoảng hốt, trán lấm tấm mồ hôi, tinh thần không được tốt.
Mạc Quang Viễn bên cạnh, anh đã tỉnh từ bao giờ, thấy Nguyệt Thiền như vậy liền không tránh khỏi lo lánh:
“Nguyệt Thiền, em làm sao thế này?”
Quang Viễn vỗ vễ trên bàn tay cô, trấn an tinh thần đang hoảng loạn kia, Nguyệt Thiền mệt mỏi vô lực dựa vào bờ vai rộng của anh. Cô nắm chặt lấy tay Quang Viễn, cảm nhận hơi ấm của một sự sống thực sự, anh mặc cho cô nắm, vẫn nhẹ nhàng dỗ dành:
“Được rồi, có anh ở đây, mãi mãi ở bên cạnh em.”
“Nguyệt Thiền, còn có Mạc Quang Viễn này.”
Cô nhắm chặt mắt, suy nghĩ:
[Đúng rồi, vẫn còn Mạc Quang Viễn cơ mà, âm hồn này rất đáng yêu, phiền phức, lắm mồm, tài lanh, cáo già, sợ ma… phụt…]
Nguyệt Thiền nghĩ đến đây, cũng không nhịn cười được nữa, bao lo sợ, kinh hãi đều tan biến vào hư không. Cô cảm nhận ấm áp từ hơi thở, từ sự vỗ về nhẹ nhàng. Nguyệt Thiền khẽ nói:
“Kì lạ thật.”
Giọng anh trầm ấm, khẽ khàng vang lên:
“Nguyệt Thiền ơi, em nắm tay anh, đáng yêu chết mất.”
Cô cảm thấy bệnh của Quang Viễn lại sắp tái phát rồi, liền thu tay lại, thầm thở dài trong lòng. Nguyệt Thiền điều chỉnh lại sắc mặt, rời khỏi bờ vai ấy, cô không buồn nói gì.
Anh nhìn Nguyệt Thiền, đáy mắt mang theo nước, nói:
“Nguyệt Thiền… em cởi áo anh đấy à?”
Cô khựng lại, thực sự không hiểu ý của Quang Viễn, lạnh nhạt trả lời:
“Là anh tự cởi.”
Quang Viễn lộ ra vẻ mặt vui vẻ, khóe môi cong lên, đáp lời:
“Không sao.”
Anh đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc đen của mình, nói tiếp:
“Anh biết em muốn ăn sạch anh mà, cứ thoải mái, chồng cho phép.”
“…”
Ăn sạch? Hờ, Nguyệt Thiền muốn ăn sạch Quang Viễn á.
Cô cau mày, nói:
“Không, là anh tự cởi, tự ngủ, tự luyến.”
Quang Viễn thực chất là nói dối, muốn thừa cơ trêu chọc Nguyệt Thiền một chút.
Anh uyển chuyển đáp:
“Thế anh tự cởi rồi, em cũng tự cởi đi.”
Nguyệt Thiền bước xuống giường, nói thành lời:
“Bệnh anh có vẻ ngày càng nặng rồi.”
Quang Viễn đáp ngay:
“Đương nhiên, anh mắc bệnh yêu em, nên nó ngày một sâu nặng là lẽ thường.”
Nguyệt Thiền không quan tâm nữa, cô mở cửa phòng, nhanh chóng đi ra ngoài. Để lại Quang Viễn một mình. Anh chán nản thở dài, nói:
“Chưa gì đã chạy rồi.”
Nguyệt Thiền bên ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ:
[Ăn sạch cái gì mà ăn sạch, cái đồ cáo già.]
Cô dừng bước, nhìn xung quanh:
“Nên đi hướng nào bây giờ?”
Nguyệt Thiền không hề thông thạo địa hành ngôi nhà này, vậy cô đang đi đâu cơ chứ.
Chẳng lẽ lại phải quay trở lại căn phòng đó, Nguyệt Thiền làm sao được bây giờ, cô cắn răng đành trở lại cũ.
Nguyệt Thiền đứng trước cửa phòng, chần chừ không muốn vào, một hồi lâu mới mở cửa.
Cô vừa cửa, đã nhìn thấy Quang Viễn đang hút thuốc, góc nghiêng đúng thực là không có điểm chê. Mùi thuốc lá quẩn quanh căn phòng, Nguyệt Thiền bỗng chốc không muốn bước tiếp, đôi mắt xanh của anh lúc này sao lại giống hoàng quý phi đến lạ.
Cô rùng mình, rồi lại trấn tĩnh bản thân, Quang Viễn thấy người trở lại, vội vàng dập đi điếu thuốc còn ánh đỏ.
Nguyệt Thiền thành thật nói:
“Quang Viễn, tôi không biết đường lẫn vị trí của căn nhà này.”
Quang Viễn tỉnh bơ đáp:
“Anh cũng không biết.”
Nguyệt Thiền trố mắt, cô hỏi:
“Anh không biết ư?”
Mạc Quang Viễn gật đầu.