Cô nhấc muỗng, từ từ ăn cháo, không chút vội vàng, phong thái ưu nhã. Quang Viễn đưa mắt ngắm nhìn Nguyệt Thiền, trong ánh nhìn không hề có ý dấu đi tình ý, đoạn ký ức khi xưa lại đột ngột ùa về.
Khương quý phi đứng giữa trời tuyết, một thân trắng nõn tựa như muốn hòa làm một với làn tuyết, liễu yếu trước gió cũng không so được với vẻ đẹp dịu dàng yếu mềm của nàng. Khương quý phi đưa mắt nhìn hoàng hậu, trong ánh nhìn chẳng hề chôn cất tình ý, nàng ta đối với Nguyệt Thiền chính là tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm.
Tình ý rõ ràng đến vậy, cớ sao người chẳng ngó ngàng.
Một thân đẹp tựa tuyết trắng, uyển chuyển nhảy múa, cũng là uyển chuyển hút đi hồn người. Nàng ta ôn nhu nói:
“Hoàng hậu nương nương, người thấy thần thiếp múa có đẹp không?”
Nguyệt Thiền rất nhanh mỉn cười, nàng không thể phủ nhận Khương quý phi này múa rất đẹp, đến nàng nhìn còn mê. Huống hồ gì là nam nhân, Nguyệt Thiền ngữ khí hòa nhã, nói:
“Múa rất đẹp.”
Quang Viễn nhìn Nguyệt Thiền bây giờ, lưu luyến trong tâm, nghĩ thầm:
[Khi đó em đã khen anh, anh đã rất vui, lúc đó còn sợ không kiềm lòng được mà lao tới ôm em.]
Quang Viễn nói tiếp:
“Nguyệt Thiền, có ngon không?”
Nguyệt Thiền khẽ gật đầu, biểu thị rằng nó ngon, cũng không tồi. Cô nâng mí mắt lên nhìn Quang Viễn, dừng lại việc ăn uống, rồi hỏi:
“Anh ăn thấy có ngon không?”
Quang Viễn cười nhẹ, đáp lời:
“Em thấy ngon thì anh cũng vậy.”
“Em thấy ngon là tốt.”
Nguyệt Thiền bị lời nói đơn giản này làm cho động tâm, cảm xúc bất chợt khó hiểu đến kì lạ, cô ăn nốt miếng cuối. Cảm thấy thỏa mãn cho cái bụng đói, lúc này Nguyệt Thiền mới để ý tới anh, Quang Viễn đã ăn xong từ bao giờ, tay chống cằm đưa mắt nhìn về phía cô.
Nguyệt Thiền đối mắt với anh, hỏi:
“Nhìn tôi làm gì?”
Quang Viễn không nói gì, lại im lặng, trông chẳng giống anh thường ngày chút nào. Cô nhìn dáng trầm ngâm của Quang Viễn, trong ánh mắt xanh đen chồng chất đầy tâm sự.
Nguyệt Thiền mấp máy môi, muốn hỏi chuyện nhưng rồi lại thôi, cuối cùng anh lại là người lên tiếng trước:
“Nguyệt Thiền.”
Cô như đợi anh bày tỏ, trong lòng nóng vội muốn biết, bên ngoài lại vẫn giữ phong thái ưu nhã, bình tĩnh thờ ơ:
“Hửm?”
Quang Viễn nói xong, lại im lặng thật lâu, trong mắt có vài phần buồn bã, anh tỉ mỉ quan sát Nguyệt Thiền. Anh đứng dậy, dọn đi bắt trên bàn, cô không thấy Quang Viễn nói gì, trong lòng cũng có chút nóng nảy.
Nguyệt Thiền chẳng thể hiểu hết được cảm xúc của anh vào lúc này.
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của Quang Viễn vang lên bên tai cô:
“Nguyệt Thiền, em muốn đi dạo không?”
Rõ ràng Nguyệt Thiền chẳng muốn đi, thế mà cô lại gật đầu đồng ý, chính mình lại thấy con người mình kỳ lạ. Cô nghĩ rằng, mình là quá tò mò về tâm trạng của anh ta nên mới đồng ý, chứ chẳng có bất cứ lý do ngoài luồng nào xen vào.
Quang Viễn tươi cười, đi đến bên Nguyệt Thiền, cô ngồi anh đứng. Thường ngày Quang Viễn đã cao, nay trong tình cảnh này lại càng khiến Nguyệt Thiền trông nhỏ bé, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Quang Viễn ôn tồn, đặt lên đầu Nguyệt Thiền một cái xoa nhẹ nhàng, anh nói:
“Đợi anh ở đây nhé.”
Nói xong, Quang Viễn để lại cô với sự ngỡ ngàng, Nguyệt Thiền mín chặt môi, tâm tư rối bời, thứ cảm xúc kỳ lạ cứ ào ạt kéo đến như gợn sóng. Tay cô nắm chặt lại, không hiểu rốt cuộc bản thân đang nghĩ cái quái quỷ gì trong đầu, có tiếng bước chân ngày càng gần.
Nguyệt Thiền theo phản xạ, ngoái lại nhìn, Quang Viễn thế mà lại quay trở về rồi.
Anh cầm theo nhiều quần áo lông, đi đến bên cô, Quang Viễn quỳ một gối xuống. Nguyệt Thiền nhất thời không hiểu, bất ngờ hỏi:
“Làm gì vậy?”
Anh nhìn cô, cau mày lại, nói:
“Trời lạnh như vậy, muốn đi dạo mà ăn mặc phong phanh như vậy sao?”
Quang Viễn nhìn đôi chân trần của Nguyệt Thiền, lại cảm thấy tự trách, sao lại bất cẩn như vậy. Sàn nhà rất lạnh, anh nhìn cô liền cảm thấy xót xa, Quang Viễn cẩn thận để chân nhỏ của Nguyệt Thiền lên lòng bàn tay mình, chân cô vừa nhỏ vừa trắng, đối với bàn tay anh cũng là rất bé.
tgto, đây là muốn người ta phải lo lắng đấy."
“Là do anh sai, ngoan ngoãn đeo đôi giày này vào, không đeo mấy đôi cao ngót kia nữa, rất đau chân.”
Nguyệt Thiền có chút khó chịu, cũng cảm thấy sự ấm áp trong lòng mình, khóe môi đã cong lên từ bao giờ. Quang Viễn đeo giày cho cô xong, liền đứng dậy, khoác lên người Nguyệt Thiền một cái áo ông, ấm áp mềm mại.
“Được rồi, chúng ta đi nhé.”
Nguyệt Thiền gật đầu, điệu bộ không hiểu sao lại trông rất ngoan ngoãn, càng khiến anh muốn cưng chiều nhiều hơn. Quang Viễn đi sát bên cạnh cô, dẫn dắt Nguyệt Thiền, lâu lâu lại nói:
“Đi sát theo anh, không lạc đấy.”
Nguyệt Thiền có phải trẻ lên ba đâu cơ chứ.
Nói là phải ăn mặc cẩn thận, tránh để bị lạnh, thế mà Quang Viễn chỉ mặc mỗi quần áo thường, đi ra đến ngoài. Thực sự đúng là rất lạnh, nhưng cơn gió đông cứ như dao găm quật vào da thịt.