Muốn Thoát Khỏi Anh

Chương 4: Tuyết đầu mùa rơi rồi




Nguyệt Thiền nằm yên trên giường, bao quanh cô là những ánh đèn điện chưa kịp tắt. Dường như mơ phải thứ gì đó không sạch, chân mày cô nhíu lại, cơ thể thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Một giọng nói, chính là một giọng nói nhẹ nhàng như gió, nhưng lại mang âm sắc lạnh đến kinh người.

"Hoàng hậu, thiếp thích người, cũng rất yêu người. Dù cho có phải trải qua bao nhiêu kiếp, người cũng hãy chỉ là của thiếp, có được không?"

Nguyệt Thiền kinh hãi, cô mở đôi mắt trong veo, có vài phần sợ hãi. Hướng ánh nhìn của mình lên trần nhà, Nguyệt Thiền cố lấy lại sự tỉnh táo thường ngày, cô chống tay lên tấm đệm. Lấy nó làm lực mà ngồi thẳng dậy, nhưng trong tâm trí, ở đâu đó vẫn còn đọng lại lời ban nãy. Nguyệt Thiền di chuyển người, cô đặt chân xuống nền sàn lạnh lẽo, chóp mũi lại khẽ giật giật, mũi Nguyệt Thiền đã sớm đỏ hết cả lên giống như hoa sen đá. Nó nổi bật trên làn da trắng nõn không tì vết, cô cảm thấy hiện giờ mình thực sự lạnh.

Tiến ngần về phía cánh cửa sổ, cảnh sắc ngoài trời ẩn hiện qua tấm rèm, Nguyệt Thiền vươn tay nắm lấy một phần của rèm cửa. Nhẹ nhàng kéo nó sang một bên, cảnh vật bên ngoài hiện lên rõ ngay trước mắt. Sắc trời khi này còn rất tối, hơn nữa còn có tuyết rơi, chả trách tại sao cô lại thấy lạnh hơn bình thường. Lúc này Nguyệt Thiền mới chú tâm tới giờ giấc, nhẹ bước lại gần chiếc điện thoại đặt trên bàn, chỉ chạm nhẹ lên màn hình để xem giờ.

Bây giờ đang là 04:15 cô chỉ nhìn lướt qua, rồi lại rót lấy cho mình một cốc nước. Thỏa mãn xong cơn khát, Nguyệt Thiền cũng muốn ngủ thêm một chút, nhưng sau đó lại phủi đi, cô không còn chút tâm trạng nào để có thể nhắm mắt lần nữa. Đây cũng không phải lần đầu tiên Nguyệt Thiền mơ thấy những điều như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác thực sự rất khác lạ. Với tay lấy một chiếc áo choàng lông, Nguyệt Thiền mặc nó để giữ ấm rồi bước xuống nhà bếp dưới tầng. Vừa bước vào, cô đã đụng phải dì Thanh, vừa nhìn thấy Nguyệt Thiền. Mãn Thanh có hơi bất ngờ, trên tay còn cầm cốc cà phê đang vương hơi ấm mà nói lời dò hỏi.

"Sao cháu tôi hôm nay lại dậy sớm thế này.?"

Nguyệt Thiền thường ngày không phải là không dậy sớm, mà chỉ do dì Thanh dậy quá sớm thôi. Cô cũng tiếp nhận câu hỏi, rồi nhẹ nhàng trả lời.

"Có lẽ vì cháu không ngủ được, cũng muốn đi dạo một chút."

Dì Thanh nghe vậy, lại đúng chuẩn một người dì quan tâm cháu.

"Sao, cháu định mặc mỏng thế này để ra ngoài đấy cơ à?"

"Được rồi, muốn đi thì phải mặc ấm vào cái đã, khéo lại cảm."

Nguyệt Thiền cười nhẹ, trong ánh mắt lại có chút ấm áp.

"Vâng, cháu biết."

Nói xong, cô cúi người chào người dì của mình. Cũng không thực sự quên lời dặn, Nguyệt Thiền vẫn mặc thêm áo ấm, hơn nữa còn quàng khăn. Nguyệt Thiền kéo rèm cửa, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, lúc này đây tuyết đã rơi trắng xóa như lồng ngỗng. Tuyết trắng rất nhanh khiến cho mặt đất nhiễm một màu trắng bạch, nghĩ đến đây cô chợt nhớ rằng mình chưa bao giờ thử qua cảm giác che ô giữa trời mưa tuyết. Nguyệt Thiền cầm bừa một cây dù, cô mở cách cửa mà bước ra, trong phút chốc cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Nguyệt Thiền cắn môi, rồi bước thật chậm trên nền tuyết, ánh mắt cô nhìn vào một khoảng không vô định. Nhìn lấy từng bông tuyết một cách vô hồn, lại cứ từng bước chậm chạp trên tuyết, đột nhiên Nguyệt Thiền đình chỉ cước bộ. Từng nét trên khuôn mặt trở nên thẫn thờ, cô vừa nhìn thấy bóng người, chính là bóng người giữa mưa tuyết.



"Ai vậy?"

Nguyệt Thiền nheo mắt, cố nhìn khung cảnh bị mờ đi do mưa tuyết. Chính là một người phụ nữ, một thân tuyết trắng tựa hồ như muốn hòa tan vào màn mưa tuyết, cô cảm thấy tim mình nhói lên, từng hơi thở ngày càng trở nên không kiểm soát. Thân thể như bị điều khiển, cứ như vậy mà tiến về phía bóng người.

Dần dần, khuôn mặt người phụ nữ hiện ra, làm Nguyệt Thiền chết đứng. Lưỡi như bị buộc lại, lời muốn nói như kẹt ở họng, cuối cùng cô cũng nói ra được những từ ngữ không rõ.

"Là...là...là...nàng ta?"

Nguyệt Thiền như bị làm cho kích động, tay cầm ô bỗng buông ra, chỉ biết chạy về phía bóng người khi ấy. Để rồi thứ cô nhận lại, chỉ là một không gian tĩnh lặng, không một bóng người. Như chưa từng có sự hiện diện của người khi nãy, cô nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi.

Nguyệt Thiền không còn cảm nhận được bông tuyết rơi nữa, cô hướng ánh mắt về phía sau. Chính là người làm ở Đỗ gia, một nữ hầu lớn hơn Nguyệt Thiền những mười mấy tuổi, tên là Mộ Uyển.

Mộ Uyển tay cầm cán dù, lại hơi hướng lên để che những bông tuyết cho Nguyệt Thiền.

"Tiểu thư, tuyết bắt đầu nặng rồi, cô cũng không nên tùy hứng, hơn nữa nên vào nhà tránh nhiễm phong hàn."

Nguyệt Thiền nghe theo Mộ Uyển, cô gật đầu.

"Được rồi, em nghe theo chị."

"Tiểu thư, cô nên chú ý xưng hô, nhỡ may bà chủ nghe được thì không hay."

Nguyệt Thiền chỉ cười nhẹ.

"Được rồi, tôi biết."