Mượn Tiền Đổi Thọ

Chương 4: Hoàn




Nghe được lời Lôi Cương nói, tôi lập tức đứng lên quát:



"Mày nói điêu vừa thôi, hai ngày trước nó còn đang nói chuyện với tao, sao có thể ch//ết được?"



Có lẽ là do muốn tăng thêm sự dũng cảm của mình, tôi thét to đến mức có thể thổi bay cả cái nóc nhà.



Lôi Cương nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, mở điện thoại ra đưa cho tôi.



Giờ phút này, tôi liếc nhìn tin tức trên điện thoại, tuy hình ảnh trên đó đã được làm nhòe, nhưng tôi liếc mắt vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Lạc Phàm.



Lúc ngón tay tôi hẳn còn run run, Lôi Cương lại mở một tập tin ra, là báo cáo được đưa ra về vụ tai nạn giao thông lần đó.



Xem đến đây, tôi mới tin lời Lôi Cương nói mới nãy, nếu Lạc Phàm đã ch//ết, vậy là thứ gì đã nhắn tin cũng như trò chuyện với tôi mấy hôm trước?



Mới nghĩ thôi, tôi đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng, tuy đang là giữa ban ngày, cho dù ánh nắng gay gắt đang rọi vào qua cửa sổ, tôi vẫn cảm thấy mình đang đứng trong hầm băng.



"Lạc Phàm nói nó đã tìm ra cách giải quyết, hôm nay có thể sẽ đến đây."



"Không xong rồi!"



Lôi Cương biến sắc:



"Nếu như tao đoán không lầm, chắc chắn Lạc Phàm chính là chủ mưu đứng đằng sau, hôm nay cậu ta trở về, nói rõ cậu ta đã có cách mượn xác hoàn hồn, đêm nay là thời cơ hoàn hảo nhất để cậu ta cướp đoạt thân thể của mày!"



"Nếu như không tìm được cách giải quyết, đêm nay, mày chắc chắn phải ch//ết!"



13.



“Không thể nào, không, không thể nhanh tới mức đó được nhỉ?”



Mặc dù không muốn chấp nhận, nhưng tôi vẫn ôm tâm niềm hy vọng le lói hỏi.



Lôi Cương lắc đầu ngao ngán, đưa cho tôi một chiếc gương. Tôi cúi đầu xuống nhìn, ngay lập tức ch//ết sững tại chỗ.



Hình ảnh phản chiếu của tôi ở trong gương là hốc mắt lõm sâu, sắc mặt vàng vọt, tiều tụy đến nỗi không thể nào tiều tuỵ hơn.



Tôi ngồi trên ghế, không cách nào tin tưởng hết tất cả mọi chuyện, rõ ràng tôi cảm thấy trạng thái tinh thần hiện giờ của tôi rất tốt, nhưng sao tôi lại tiều tụy như thế.



Lôi Cương đi đến bên cạnh tôi, thử tính nói:



“Có thể là như này, mày cảm thấy tinh thần mày tốt là do mày sắp ch//ết rồi, nên xuất hiện hồi quang phản chiếu!”



Qua lời giải thích của Lôi Cương, tôi mới hiểu được, chắc là do Lạc Phàm chết không cam lòng, nên muốn mượn xác của tôi để hoàn hồn.





Cậu ta đưa một phần hồn phách của mình vào trong thân thể của tôi trước để hưởng tuổi thọ của tôi, thế này sẽ đảm bảo được việc âm sai không bắt được cậu ta, đồng thời phần hồn phách đó tiến vào thân thể của tôi cũng có ý định tranh đoạt quyền khống chế thân thể với linh hồn của tôi, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi suốt ngày đờ đẫn, ngơ ngác.



Lôi Cương vốn muốn thông qua cách mượn thọ để rút ngắn tuổi thọ của tôi, nó có lẽ sẽ khiến Lạc Phàm không xuống tay với tôi nữa vì tôi là một con “qu//ỷ đoản mệnh”, bằng cách này có thể qua mắt được trời, che giấu được đất.



Đợi tới lúc Lạc Phàm chuyển mục tiêu, Lôi Cương sẽ trả lại tuổi thọ đã mượn của tôi, mọi chuyện sẽ bình thường lại như cũ.



Nhưng Lôi Cương không ngờ tôi lại ngốc đến mức nói ra tình huống của mình cho kẻ giật dây đằng sau nghe, nên là mọi chuyện Lôi Cương làm từ trước đến giờ đều đã thành công cốc.



Đêm qua, lẽ ra Lôi Cương đã định thẳng tay lấy hết tuổi thọ còn lại của tôi, không ngờ đến phút cuối vẫn còn bị Lạc Phàm phá hỏng, hắn ta không thể mời tôi vào giấc mơ, dẫn đến việc phần tuổi thọ còn lại của tôi đã bị Lạc Phàm lấy mất.



Theo như lời Lôi Cương nói, bởi vì đêm qua Lạc Phàm đã lấy đi tinh lực với tuổi thọ của tôi, cho nên linh hồn của tôi giờ đây vô cùng yếu ớt, có lẽ tối hôm nay chính là thời điểm để Lạc Phàm làm tu hú chiếm tổ chim khách.







14.



Đêm đến, tôi nằm vào trong quan tài theo như lời Lôi Cương bảo.



Cho dù Lạc Phàm muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, thế nhất định cậu ta cũng phải dùng chính linh hồn của mình đến đánh bại linh hồn của tôi, đuổi linh hồn của tôi ra ngoài, biến tôi thành cô hồn dã qu//ỷ.



Trong đêm nay, Lôi Cương lại dẫn tôi vào giấc mơ một lần nữa, chỉ cần linh hồn của tôi ở trong giấc mơ của Lôi Cương, nếu Lạc Phàm muốn đạt được mục đích, nhất định phải tiến vào giấc mơ của Lôi Cương để tìm tôi, đến lúc đó một chọi hai, chúng tôi vẫn còn cơ hội.



Trạng thái của tôi lúc này chẳng tốt là mấy, mà thời gian còn lại của Lạc Phàm cũng chả còn lại bao nhiêu, nên đêm nay cậu ta nhất định phải thành công, bằng không cậu ta chắc chắn sẽ phải tìm mục tiêu mới, nhưng trong quá trình tìm mục tiêu mới thì rất dễ bị âm ti tóm được.



Nghĩ tới cảnh tượng đó, tôi nắm chặt nhánh cây hoè trong tay, có lẽ thứ này sẽ bảo vệ được cho mạng của tôi trong thời khắc mấu chốt. Lôi Cương nói với tôi rằng chỉ có thuật pháp có thể đánh bại được thuật pháp, nhánh hòe trong tay tôi đây có thể quất đánh bọn chúng, nhất định sẽ có tác dụng chấn nhiếp với chúng.



Thời gian dần qua, tôi nhắm mắt lại, tiến vào giấc mơ mà Lôi Cương đã chuẩn bị cho mình.



Trong giấc mơ, mảng sương trắng đó vẫn xuất hiện như thường lệ. Nhưng lần này, Lôi Cương không đứng trong đó nữa, mà hắn ta đi thẳng đến trước mặt tôi.



Lúc này, khóe miệng của hắn ta cứ nhếch lên miết, có thể thấy rằng tâm trạng của hắn ta dường như rất tốt.



"Sao trông mày vui thế?"



"Hả? Có sao?"



Tuy Lôi Cương nói vậy, nhưng độ cong khoé miệng ngày càng lớn, đôi môi đỏ thẫm, thực giống như được bôi m//áu lên.



Tôi không nói nữa, cứ để tất cả mọi chuyện kết thúc hết trong đêm nay đi.



Rất nhanh, mảng sương trắng trước mặt lại cuồn cuộn lần nữa, một bóng người quen thuộc từ nơi xa đi tới, không phải Lạc Phàm thì còn ai vào đây nữa?




"Thẩm Thiên, mày nói xem tại sao cậu cứ phải tìm tòi nghiên cứu chân tướng sự thật chứ? Có đôi lúc, ch//ết một cách không rõ ràng cũng là một niềm hạnh phúc cũng như được giải thoát đó!”



"Đừng có phí lời, nếu hôm nay mày đã dám đến, vậy cứ chuẩn bị sẵn tâm thế hồn phi phách tán đi!”



Dứt lời, Lôi Cương ra hiệu bằng ánh mắt với tôi, chúng tôi một trước một sau tạo thế gọng kìm bao vây Lạc Phàm.



Sau khi đánh nhau một trận, tôi với Lôi Cương dễ như trở bàn tay chế trụ Lạc Phàm.



Dù sao đây cũng là giấc mơ của Lôi Cương, một mặt hắn ta có ưu thế làm chủ, mặt khác còn có sự giúp đỡ của tôi, áp chế một hồn phách đến từ bên ngoài thì dễ như bỡn.



Vẻ mặt Lạc Phàm lộ rõ sự châm chọc: "Nếu tao đã dám đến đây, mày cho rằng tao không có chuẩn bị đường lui cho mình sao?"



15.



Giờ phút này, hai mắt tôi đột nhiên đỏ ngầu lên, vung nhánh cây hoè trong tay về phía Lôi Cương.



Lôi Cương không né cũng chẳng tránh, đưa tay tóm lấy nhánh cây hòe, nhìn tôi cười mỉa:



"Lạc Phàm, biết ngay là mày vẫn tìm cách hố tao mà, may mà tao đã đề phòng trước, nhánh cây hòe thuần âm, là chỗ cô hồn dã q//uỷ thích nhất, mày lấy nhánh hòe quất tao, là sợ tao không đủ sức mạnh nên bổ sung âm khí cho tao đấy ư?"



Mới nói xong, cánh tay nắm lấy nhánh hòe kia của Lôi Cương bỗng dưng bắt đầu bốc ch//áy rừng rực, Lôi Cương sợ điếng người, thốt lên:



"Đây không phải nhánh cây hòe! Sao có thể chứ?"



Nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Lôi Cương, Lạc Phàm khinh thường:



"Mày cho rằng lúc trước tao để lại một cái hồn trên người Thẩm Thiên chỉ để đoạt tuổi thọ thôi sao? Không phải đâu con trai à, sau khi nó rơi vào trạng thái ngủ say, một hồn kia của tao đã điều khiển thân thể của nó đổi nhánh cây hòe của mày thành gỗ đào đó, ha ha ha ha..."




“Rồi dùng tàn hồn còn sót lại khống chế thân thể Thẩm Thiên dùng gỗ đào đánh mày, một kích cuối cùng này có bất ngờ không ha ha ha…”



Nhìn thân thể của Lôi Cương càng lúc càng mờ nhạt, tâm trạng của Lạc Phàm cũng tốt lên, cậu ta nhìn về phía tôi, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con mồi.



"Thẩm Thiên, bạn tốt của tớ ơi, cậu cũng không muốn tớ biến thành cô hồn dã q//uỷ đúng không! Cậu cho tớ mượn thân thể của cậu nha?”



Lúc Lạc Phàm muốn đến gần tôi, sương trắng lại tràn ra, trong nháy mắt bao phủ Lạc Phàm, giọng nói của Lôi Cương lại truyền đến lần nữa:



"Mặc dù ý tưởng của mày hay đó, nhưng nơi này là giấc mơ do tao tạo ra đó, nếu mày muốn làm gì đó ở đây thì vẫn còn hơi non con à!"



Giọng của Lạc Phàm càng lúc càng nhỏ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sương trắng đang tan đi, cuối cùng nó hóa thành bụi bặm cùng với Lạc Phàm.



Đợi đến lúc sương trắng tan hết rồi, tôi mới phát hiện hóa ra tôi đang đứng bên cạnh thân thể của mình, dưới chân chính là chiếc quan tài nọ, mà thân thể của tôi đang nằm trong đó.




Giờ phút này, Lôi Cương từ trên cao bay xuống bên cạnh tôi, nở một nụ cười nham hiểm:



“Thẩm Thiên à, tao cứu mày một mạng rồi đấy, mày nói xem mày nên cảm ơn tao thế nào đây?”



Tôi ngẩng đầu, im lặng không nói.



“Hay là dùng thân thể với tuổi thọ của mày để trả ơn tao nhé!”



16.



Lôi Cương chắc mẩm mình đã thắng, mặt đầy đắc ý bay đến phía thể x//ác của tôi.



Giờ phút này tôi suy yếu vô cùng, chẳng thể nhanh nhẹn bằng hắn ta, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta đi tới bên cạnh thân thể của tôi rồi cứ thế chui vào luôn.



"A ——"



Lôi Cương dường như bị thứ gì làm bị thương nặng.



Lúc này đây, cả người hắn ta bốc khói, dáng vẻ trông như sắp ch//ết tới nơi.



Nhìn dáng vẻ không cam lòng của hắn ta, tôi chậm rãi mở miệng:



“Thật ra ngay từ đầu tao đã không hề tin tưởng ai trong hai người chúng mày cả, bởi vì những lời chúng mày nói đều chỉ là lời nói một phía, hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, chúng mày đều còn rất trẻ, bản lĩnh có thể cao siêu cỡ nào chứ?”



“Nên tao một bên thì nói chuyện cho có lệ với chúng mày, một mặt lại gọi điện thoại kể cho bố mẹ tao nghe, nhờ bọn họ tìm giúp mấy đạo quán lâu đời, nói tình huống của tao cho đạo trưởng bên đó nghe, cuối cùng mới biết được chúng mày đều đang gạt tao, đều muốn hại chết tao."



"Đến phút chót, bố mẹ đã gửi cho tao tro hương được lấy từ đạo quán cùng với áo bào mà đạo trưởng đã từng mặc để làm pháp, tao mặc áo bào bên trong, như thế có thể đảm bảo cô hồn dã quỷ không thể nhập vào thân thể tao được, lại đặt tro hương dưới gối đầu, nên cho dù hồn phách của tao có lưu lạc đến đâu đi nữa thì cũng có thể trở trở về với thể x//ác trước khi trời sáng dưới sự dẫn dắt của tro hương.”



“Hồn phách với thể x//ác của tao vốn là một, cho nên áo bào chẳng thể ảnh hưởng đến tao, còn mày thì khác, mày muốn nhập vào thân thể tao nên mày chắc chắn sẽ bị áo bào làm bị thương, nhìn thế này e là chả chống chịu được bao lâu nữa đâu!”



Nhìn thân thể của Lôi Cương càng lúc càng mờ đi, tôi biết hắn ta chẳng thể nào đáp lại lời tôi được nữa, mà thôi ai quan tâm, thích thì cứ nói thôi, giống như là lẩm bẩm một mình nhưng cũng có thể là đang nói cho Lôi Cương nghe.



"Sở dĩ mày có thể dẫn tao vào trong giấc mơ của mày, cũng bởi vì thứ mày gọi là bùa bình an kia nhỉ, cộng thêm mày cố ý bày trí giường của mình thành dáng vẻ cái quan tài, khiến tao ngày đêm lo sợ, nên mới có cơ hội để mày ra tay!”



Tôi nói xong, bóng dáng của Lôi Cương cũng biến mất trong gió, tôi cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang kéo tôi ra ngoài, kéo tôi về lại thể xác của mình. Tuổi thọ bị mượn, bị cướp đi cũng được hoàn lại cho tôi lần nữa kèm theo đó là sự biến mất của Lạc Phàm với Lôi Cương.



Tôi ngồi dậy, giờ mới thực sự là tinh thần sảng khoái nè!



Đừng có ý định hại người, càng đừng tin tưởng người khác quá mức, trên đời này chẳng có thứ tình yêu nào vô duyên vô cớ xuất hiện cả, lại càng không có bữa cơm nào miễn phí, thứ miễn phí là thứ đắt nhất, bởi lẽ bạn mãi mãi cũng không biết được bản thân dùng thứ gì để đánh đổi.