Muse

Chương 3: Cốc gỗ




Phỉ Lệ Tư mang ra một hộp ngọc.

"Tôi chỉ sợ anh phải đi đến nước này, " tiếng nói của nàng nhu hòa, khàn khàn vừa phải, như tiếng violin âm trầm.

"Là lão gia dặn dò."

Trong hộp ngọc lộ ra chút mỡ đỏ tươi, nó được làm từ sáp ong, dầu dừa xong nghiền nát cùng với cánh hoa hồng đun lên hòa thành... Son môi. Là một vật mà các mỹ nhân vô cùng yêu thích.

Bao bọc quanh Silla là những sợi lụa trắng ngổn ngang, hai chân đặt san sát, mô phỏng theo cái đuôi của người cá mà nằm, mái tóc dài màu bạch kim đã rối tung hết cả, trong ánh sáng nhu hòa đã đẹp đến xuân sắc tươi vui— tử tước Bá Đồ Tư là một lão biến thái, những ngày gần đây ông ta trầm mê với những bức bích họa về người mẫu nam đẹp đẽ lại giả trang thành thiếu nữ, những thác loạn điên đảo ấy so với những thiếu nữ chân chính càng khiến ông ta dễ nổi lên cái gọi là "Linh cảm" hơn.

Silla đối diện với sự xấu hổ này quá lâu khiến anh nay đã gần như tê dại, tựa một con rối có thể di chuyển, mặc cho Phỉ Lệ Tư nâng hàm dưới của mình lên, để nàng dùng ngón út đầy mỡ ướt át bôi lên môi ngọc từ trái qua phải. Ngón út của Phỉ Lệ Tư đã miết đôi môi của anh khiến nó hơi bị biến đổi, như cánh hoa tường vi bị người chà đạp. Bôi xong son môi, Phỉ Lệ Tư dùng năm ngón tay hơi nâng nhẹ hàm dưới của Silla, chăm chú nhìn chốc lát rồi nhỏ giọng ai oán.

"... Thật là một đứa trẻ đẹp đẽ."

Những chuyện kia nàng đã thấy quá nhiều —những thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp nhưng bần cùng nghèo khổ, như một bầy thú non trong mùa khô bị khát đến váng đầu, ngửi ngửi cái đầm lầy đầy kim tệ cùng dục vọng, tưởng có thể nắm chắc được nó, có thể uống đầy một bụng nhỏ tròn vo cũng sẽ đi ra được một cách an toàn. Cứ thế trong một thời gian dài, cảm giác bị sỉ nhục thường sẽ ít đi dần rồi thay thế bởi sự mê hoặc, đau đớn và đường mật cứ luân phiên nhau tấn công những con thú non ấy trở nên càng ngày càng đờ đẫn... Từ những giọt bùn mới bắn lên da giày đến lúc bị hãm sâu vào nó, từ một thiếu niên thuần khiết như một con cừu non trở thành một nam nhân mệt mỏi đến chết lặng, có lúc thậm chí không được đến mấy tháng, mà phòng vẽ tranh của mấy lão quý tộc chính là cái giường "ăn mòn" cừu non.

Phỉ Lệ Tư hiểu rõ cái đám dê già ngoài kia, bọn họ trắng trợn đàm luận về những đường cong, màu sắc cùng sắc thái lại hận không thể quay đầu ngay lập tức liếm những bức tranh sơn dầu kia thành một cái lỗ nhỏ thì thôi.

Tử tước Bá Đồ Tư đánh giá cực cao hiệu quả của thỏi son kia, hứng thú của ông tăng vọt, bắt đầu trét màu lên bảng vẽ, bôi một tầng dày, trên vải vẽ tranh sơn dầu từ từ hiện ra một thiếu niên người cá trẻ trung xinh đẹp. Ông vô cùng phát huy, còn vẽ thêm một vài chi tiết nhỏ thấp kém. Những chi tiết này phát huy tác dụng y như cây thuốc lá Ả rập đầy mê hoặc, khiến cho thần trí của ông không còn rõ ràng nữa.

Đang mê muội đến đỉnh cao, tử tước đột nhiên dứt bỏ đồ vẽ mà hướng đến gần Silla đang trên đài đá hoa cương, ông dùng tay trái nôn nóng lôi nút buộc của dây đeo đang vướng bận ra, tay phải kích động đến mức run run như bị chứng động kinh. Ông thở ra một luồng mùi hôi nóng hừng hực vào người Silla rồi nói ra vài câu dơ bẩn đến mức có thể làm ác ma nôn mửa, cũng cường điệu mà nói rằng nếu anh nguyện ý vì sự ngoài ý muốn này thì ông sẽ trả cho hai mươi đồng vàng.

Nhưng mà Silla lúc này như một con thỏ điên rơi vào đường cùng, anh ngay lập tức giật bắn lên, bao bọc mình bằng lụa trắng rồi chạy về phía hành lang, không để tử tước đụng tới mình dù chỉ một sợi lông. Anh nhẫn nhịn ý muốn nôn mửa, thuật lại lời khách sáo mà Phỉ Lệ Tư đã dạy cho anh— hầu hạ tử tước cao quý hiển nhiên là vinh hạnh của một bần dân như anh, nhưng anh chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh e sợ sẽ khó có thể làm lão gia cao quý thỏa mãn vân vân.

Silla run cầm cập, sợ hãi đến độ tái nhợt, một bộ dạng vô cùng nhu nhược, tựa hồ không thể phản kháng lão gia tử tước béo tốt như một thùng gỗ sồi, có thể đôi mắt kia giống như cừu non phục tùng nhưng lại chứa những tia sắc như mảnh sứ mỏng hiếm thấy, mỏng như có thể cứa được tay. Tử tước hơi cân nhắc một chút, đôi môi đầy đặn mất hứng mà bỏ đi, cũng không kiên trì thêm nữa, Silla nhân cơ hội trốn tránh khỏi phủ tử tước.

...

Những việc dơ bẩn này vĩnh viễn không thể thiếu, Silla cũng hiểu rõ ý đồ của những lão già quý tộc kia khi bỏ ra một lượng lớn kim tệ thuê anh để làm gì, những ánh mắt buồn nôn của mấy người đó... Đối diện với chuyện đã xảy ra hôm nay cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Anh đi trên đường, cật lực bình phục lại tâm tình, tự thôi miên chính mình rằng việc này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn thôi, anh phải học những kĩ năng khéo léo đưa đẩy lễ phép để đọ sức cùng mấy lão gia quý tộc. Ngày hôm nay sự phản kháng của anh đã quá kích động, như một người điên muốn cùng ai đó đồng quy vu tận, tử tước nhất định sẽ cảm thấy thật mất mặt.

Người đi trên đường đều dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn anh, Silla chỉ cho là vì sắc mặt mình đang vô cùng khó coi. Vì không muốn làm Đạo Văn giật mình, Silla đi vòng quanh dưới lầu nhà trọ, mãi cho đến khi tim đập như bình thường mới đi lên lầu.

Thời điểm anh đẩy cửa ra, Đạo Văn đang ôm đầu gối ngồi bất động, tư thế ngồi cùng vị trí đều giống hệt buổi sáng lúc anh rời đi không khác chút nào. Trạng thái của Đạo Văn quả thực so với thời điểm còn ở xóm nghèo đã tốt hơn nhiều, có thể chỉ tốt vào lúc Silla đang ở cạnh hắn, một khi Silla rời khỏi phạm vi tầm mắt, Đạo Văn lại như một cái xác không hồn, trầm mặc như đá.

Thấy Silla trở về, phản ứng của Đạo Văn cũng không lớn, nửa khuôn mặt anh tuấn vẫn giống như thạch cao xám trắng cương lãnh nhưng đôi con ngươi màu xanh lam của hắn lại chậm rãi vòng vo. Chúng khóa chặt vào đôi môi của Silla, lập tức liền trừng trừng, bất động tại đấy. Bởi vì lúc rời khỏi phủ tử tước quá hoảng loạn, Silla đã quên mất xóa đi son môi. Vì để bảo toàn màu môi của anh, son môi được bôi đến dày cộp, màu sắc lúc này đã bão hòa, sáp ong cùng dầu dừa mang cảm giác căng mọng như một món đồ sứ cao cấp. Chúng nó từ từ tự nhiên ngấm vào từng đường nét trên bờ môi của Silla, môi đỏ xinh đẹp vô tội mà hơi chu ra, phảng phất như nó từ nhỏ đã diễm lệ mê người như thế.

Silla cũng không có cảm giác sai sai nào, anh ra vẻ uể oải như là đã thật sự làm việc vặt vãnh đến sức cùng lực kiệt ở phòng vẽ tranh. Anh lấy tay quạt quạt rồi đi tới bên cạnh bàn, một hơi trút xuống nửa bình nước lạnh, thở ra xem chừng thực sự mệt mỏi, nhìn Đạo Văn cười cười. Những ngày qua, mỗi đêm anh về đều diễn như thế —— trực giác nói cho anh biết Đạo Văn không dễ gạt như vậy, anh phải diễn sâu thêm một chút.

Có thể màu môi đỏ tươi đầy phong lưu đã từ lâu bán đứng anh... Một chứng cứ phạm tội màu hồng phấn. Tròng mắt đen của Đạo Văn đã mở rộng đến cực hạn, hắn chậm rãi đứng dậy, hai tay buông rũ như con rối không dây, lảo đảo đến bên cạnh bàn.

——Anh Silla đang làm cái gì vậy?

Một chuỗi sự nghi ngờ tự giãy dụa một cách đần độn rồi ngưng tụ thành hình, đố kị, nôn nóng, phẫn nộ, cảm giác bị lừa gạt... Những tâm tình ấy bắt đầu rối như mớ bòng bong, Đạo Văn cật lực di chuyển cái đầu ngốc của hắn, trong tối tăm nhìn Silla không chớp mắt.

"Buổi tối chúng ta ăn thịt dê hầm với đậu hà lan và cá tuyết ướp muối được không..." Silla tự lẩm bẩm, đưa lưng về phía Đạo Văn, đứng trước kệ bếp chuẩn bị nguyên liệu.

Phút chốc như nhận ra được điều gì, ánh mắt Đạo Văn nhìn thẳng tắp xuống bên dưới. Trên bàn đang bày chiếc cốc gỗ mà Silla vừa dùng để uống nước. Trên miệng cốc còn sót lại chút son môi hồng.

Đạo Văn chậm rãi nâng lên cái cốc lên, thè đầu lưỡi ra, men theo miệng chén mà bắt đầu liếm một cách ung dung thong thả, lưỡi dài màu đỏ tươi như một con rắn bò quanh từng kẽ hở của hoa văn, rồi chiếm đoạt hết vệt hồng còn sót lại ấy. Dầu dừa khiến cho môi hồng mang mùi vị thơm ngọt, hòa lẫn với khí tức của Silla khiến nó ngon miệng đến phát điên, nước miếng dồi dào như chó dại tràn ra khỏi khóe miệng của Đạo Văn, chảy xuống chầm chậm trên thành cốc...

Lúc Silla quay đầu thì nhìn thấy tình cảnh như vậy — Đạo Văn không chớp mắt nhìn anh, miệng chén đầy nước dãi.

"... Em muốn uống nước sao, Đạo Văn?" Silla hoảng hốt trong chốc lát, rồi cầm chén gỗ, rót vào nửa chén nước, lại dùng khăn mùi soa lau nước dãi cho Đạo Văn.

Lông mày Đạo Văn cau lại, ghét bỏ mà liếc nhìn cốc nước Silla đưa cho mình, bất động luôn bên cạnh bàn. Lo liệu xong cho "Em trai" ngốc, Silla quay trở lại, tiếp tục thái miếng thịt trên tấm thớt.

Đạo Văn đứng thẳng tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên giống như u linh mà vô thanh vô tức hướng đến gần Silla. Hắn đứng ở phía sau Silla, mũi chân vừa vặn chặn lại chân của anh, gần như vậy. Hắn so với Silla cao hơn gần một cái đầu, cụp mắt xuống nhìn cái xoáy trên đỉnh đầu mềm mại của Silla.

—— không nhìn thấy môi.

Bỗng nhiên, Đạo Văn vươn cổ ra, khung xương rộng lớn của nửa người trên cho phép hắn có thể chậm rãi vòng qua người Silla, như một con mãng xà có ý muốn quấn lấy người, hắn tự cho là bí ẩn, từ phía bên phải của Silla mà thò mặt ra, ngoẹo cổ, ánh mắt âm u mà dò xét đôi môi đỏ tươi của anh.

"... A!" Silla sợ đến mức nhảy lên, dao thái thịt bị tuột khỏi tay, leng keng ngã trên tấm thớt, "Đạo, Đạo Văn?"