Muse
Giọng nữ gào cao vút phá tan không khí kiều diễm ở trong phòng, đâm thủng sự bình tĩnh giả tạo.
Nam tước vốn dĩ đang ngồi chồm hỗm bên cạnh đài đá hoa cương, nhòm ngó phía dưới khăn voan của Silla. Tầm mắt đầy sự dinh dính nhơm nhớp, dáng người hạ lưu. Mà Silla vẫn ẩn nhẫn chịu đựng phương diện tinh thần đầy bỉ ổi của Nam tước, môi anh mím chặt đầy căng thẳng, như sắp phun ra, cánh tay nổi lên một lớp da gà.
Lúc có tiếng rít gào vang lên, bọn họ cùng nhau men theo phương hướng mà ngón tay người hầu gái kia chỉ mà nhìn ra cửa sổ đầy hoa.
Một giây sau, Đạo Văn phá cửa sổ nhảy vào.
Một tiếng vang thật lớn, thủy tinh vỡ nát ra. Dằm gỗ và đinh đã cắt vào nắm đấm của Đạo Văn thành máu thịt be bét. Có thể trong cơn phẫn nộ mơ hồ hắn cảm giác được đau đớn, lý trí của Đạo Văn mất hết sạch. Không nói hai lời, liền nắm chặt tay đấm vào khuôn mặt sưng vù của Nam tước. Cũng may Silla tay mắt lanh lẹ đẩy Nam tước một cái, bọn họ không thể gánh vác được tội đả thương một vị lão gia quý tộc.
Nam tước như quả bóng cao su mà lăn tròn, Đạo Văn đánh trượt, nắm đấm chỉ sượt qua má của Nam tước. Phần da thịt đầy mỡ này như cục bột biến hình, đã làm giảm đi không ít lực đạo. Nam tước bưng khuôn mặt béo rát uể oải nằm trên đất. Việc vừa nãy đã dọa hắn đến cứng cả người, cả người hắn trì độn mà há to miệng như con ngỗng ngu xuẩn chỉ chờ bị nông phu nhét thức ăn vào miệng. Những người hầu hạ trong phòng vẽ tranh vừa gào thét vừa chạy tứ tung, thậm chí còn không có người nào đến dìu hắn lên.
"Ha... Aaaa..." Sự tức giận đã đốt sạch lý trí của Đạo Văn, khiến cho trí tuệ ngắn ngủi của hắn bị hạ xuống. Hắn khó có thể nói ra được từ nào, tiếng rít gào thô bạo tràn ra từ cổ họng như dã thú, "Ha ha..."
Silla kinh hãi gần chết, che chở trước người Nam tước cầu xin Đạo Văn đừng làm gì thô bạo... Đạo Văn đổi mục tiêu, nhấc giá tranh lên đập về phía mặt đất, điên cuồng đạp lên. Hắn dùng chân đạp gãy khung tranh bằng gỗ nhỏ nhắn, kéo miếng vải vẽ tranh sơn dầu xuống— bức tranh đầy tâm đắc và thô tục tầm thường của Nam tước - "Tân nương hoa tường vi" đã hoàn thành được hơn phân nửa. Đây là thành quả sáng tác của Nam tước mấy ngày nay. Đạo Văn nhìn bức họa kia, nhìn đến mức hai mắt màu đỏ lòm, sự giận dữ đã khiến vết sẹo tím tái cả ra, phát rực lên, mặt trái càng ghê tởm quái dị hơn. Hắn phát ra tiếng gào thét giống như đang bị thương, nắm lấy cái tuýp nhỏ bên cạnh rồi tay không bóp nát. Màu vẽ tự nứt miệng phun ra, dính đầy lên vải vẽ tranh sơn dầu.
Nam tước đang mang tóc giả, kinh ngạc mà lắc đầu. Như cái đồ chơi xấu số rơi lò xo, đôi môi ướt nhẹp run cầm cập: "Thượng Đế ơi..."
Trong chốc lát, Nam tước ý thức được hắn nhất định phải dùng hành vi thật anh dũng để chống lại tên côn đồ đáng sợ này. Vì thế hắn hơi di chuyển cái mông đau nhức của mình, nâng thanh gỗ lên, âm thanh ngân vang: "Thượng Đế ơi!!!"
"Van cầu em, đừng mà, Đạo Văn, dừng lại..."
Silla nhào tới, lôi lôi kéo kéo, liều mạng đem Đạo Văn ra khỏi phòng vẽ tranh, cầu khẩn nói, "Chúng ta về thôi, Đạo Văn, van em, đi về trước đi..."
Đạo Văn dùng thuốc màu trét lên trên vải vẽ tranh sơn dầu. Đến nỗi tân nương hoa lụa đầy trêu ghẹo người bên trong đến một cái góc áo cũng nhìn không rõ, rồi mới miễn cưỡng đi cùng Silla. Hắn như một con chó dữ không thể quản chế. Lúc đi ngang qua Nam tước, hắn bày ra khuôn mặt dữ tợn rồi nhảy ra một bước. Nam tước sợ đến mức như một con gà mái già, tè ra quần rồi trốn sau một bức tượng thạch cao. Cũng may Silla kéo Đạo Văn lại đúng lúc.
Người hầu trong vườn hoa tường vi nhỏ của Nam tước cũng không nhiều. Có vài bóng nữ hầu đang run lẩy bẩy cũng chỉ dám hét toáng lên khi thấy bóng dáng Đạo Văn đi qua, không tạo thành uy hiếp nào. Mà Silla đoán là quan trị an của khu vực này có khả năng đang trên đường tới đây rồi. Anh khẩn trương đến phát run cả người. Vọt vào phòng thay đồ, túm lấy bộ quần áo bằng vải thô của mình rồi kéo Đạo Văn bỏ chạy.
Silla cũng chủ quan vì nhóm Cố lão gia không biết địa chỉ nhà của anh. Đại thẩm Lisa ngược lại cũng chỉ biết là anh từng ở phố thị trường số 32, nhưng thông tin này cũng không có tác dụng gì. Anh đã sớm rời đi rồi. Đối với việc Nam tước muốn bắt Đạo Văn tới để trả thù cũng như mò kim đáy biển vậy, Nam tước cũng chỉ tổn thất một bức tranh không đáng giá mấy. Mặt cũng sẽ bầm tím mất mấy ngày, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không đáng để làm lớn chuyện... Silla nhồi vào trong đầu những ý niệm này, nhất thời không rảnh quan tâm tới chuyện khác.
Anh kinh hoảng như một con linh dương đã bị mũi tên khoá chặt, chỉ có thể liều mạng chạy nhảy, một khắc cũng không dám dừng. Anh đâm vào con đường đã loạn đến hỏng bét ở xóm nghèo, chỉ chuyên chọn những ngõ tối hiu hắt và những khe hở giữa những túp lều đơn sơ để chạy qua, nhằm trốn khỏi quan trị an trong ảo tưởng.
Cặp mũi chân lanh lợi chạy trên mặt đất, phóng qua vũng nước, vũng bùn cùng rác thải, làn váy tung bay. Xóm nghèo ban ngày khá ít người, lao động phải đi ra ngoài làm việc đến giãy giụa để buổi tối có bánh mì đen mà ăn. Tình cờ có mấy ánh mắt từ những ông lão chất phác hoặc vài đứa trẻ đang lăng xăng bên cạnh đường, lại cũng không kịp thấy rõ dáng dấp của bọn họ.
Đạo Văn chạy theo sát Silla, trầm mặc đến doạ người.
...
Oành!
Silla ngã xuống thật mạnh dưới cửa nhà trọ.
"Hô... Hô..." Anh ngồi thở từ từ rồi lấy lại bình tĩnh. Con đường anh đi lúc sáng là đường lúc bình thường anh hay đi. Có thể vừa nãy do chỉ chuyên chạy vào đường ngõ nhỏ ít người nên có chút xa.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi, cảm giác đặc thù của lụa khiến Silla ý thức được bản thân còn chưa kịp thay quần áo — trang phục tân nương hoa tường vi cực kỳ rườm rà, những nút buộc cùng dây đai nhiều đến mức làm người ta hoa mắt chóng mặt. Lúc mặc phải có hai người hầu gái xoay quanh anh khoảng mười lăm phút mới xong.
Lúc Silla chạy trốn vốn định đổi bộ quần áo bằng vải thô nhẹ nhàng. Nhưng thân trang phục này quá khó xử lý, anh đã thử xé rách, có thể bộ dáng gầy gò yếu đuối của anh còn yếu ớt hơn so với tấm vải bị quấn kín đầy rắn chắc. Mồ hôi như khe suối nhỏ chảy xuống, từ các cơ bắp và tia máu hình thành một đường hõm chảy xuôi. Từ đó có được một chút mồ hồi tích ở trên xương quai xanh. Da dẻ của cánh tay nhỏ đã thấm ướt, tỏa ra một loại ánh sáng khỏe mạnh mà nhu thuận lộng lẫy.
Đường chân kim thêu hoa văn hoa tường vi đã bị ướt sũng, tơ lụa trắng tinh cùng dây đai bằng lụa đã bị thấm nước đến trong suốt. Sau đó nhỏ bé vừa vặn lại siết chặt lấy thân hình anh, mơ hồ có thể nhìn thấy một phần làn da.
"Đạo Văn, " Silla ngăn sự tức giận lại, tầm mắt rơi vào trên tay Đạo Văn đầu tiên. Ở nơi đó có một vệt máu đã mạnh mẽ nhéo vào tâm can anh một cái, anh đau lòng muốn chết, "Tay em... Anh sẽ giúp em xử lý một chút."
— Lúc Đạo Văn phá cửa sổ đã hợp thời làm tổn thương tay phải.
Silla ngồi dậy, muốn đi lấy thuốc cùng vải quấn nhưng vào lúc này, anh đối mặt với ánh mắt của Đạo Văn. Hai mắt Đạo Văn phun lửa, trần trụi mà thô bạo tàn ác nhìn chằm chằm anh. Hầu kết lăn xuống, nuốt nước bọt... Cái nhìn trắng trợn đầy chăm chú đến từ kẻ săn mồi đã khiến Silla sợ đến mức hai đầu gối như muốn nhũn ra. Anh nhận ra được sự tanh ngọt đang phun trào quanh thân cùng luồng nhiệt nóng xung quanh, theo đó là một loại dự cảm tai vạ sắp tới đến nơi.
Silla cố tìm bằng được cái hòm thuốc, anh trở tay sờ sờ nút buộc sau gáy. Ngón tay run dữ dội hơn, anh chạy tới phòng rửa tay, nói lắp rồi lẩm bẩm:
"Anh, anh phải thay quần áo trước đã. Bộ đồ này thật sự là quá nóng rồi, anh rất nhanh liền..."
Đạo Văn lấy tay trụ người anh lại, hung ác dồn vào góc tường, con ngươi đỏ lòm.
"Anh là anh Silla đây, " Silla quả thực đã đem tên của anh thành chú định thần. Anh giả vờ thoải mái, "Tỉnh táo một chút đi nào, anh là..."
Roẹt ——
Âm thanh xé vải đầy ám muội và tinh tế. Đạo Văn quanh năm làm việc thủ công, bàn tay vô cùng cường hãn đi chăng nữa thì vẫn là một bàn tay của thợ thủ công đầy khéo léo và tinh xảo. Hắn dùng bàn tay ấy giật xuống một đoạn lụa dài. Silla cả kinh nhảy phắt lên.
"Anh Silla." Đạo Văn hàm hồ lặp lại.
"Đúng, đúng, là anh..." Silla vội vàng đáp lại.
Đạo Văn nắm lấy vải the thuần trắng cùng tơ lụa màu trân châu bạc, vò loạn hết mức trong lòng bàn tay. Cái mạng che mặt của cô dâu vốn dĩ rất tinh khiết, như tuyết rơi uyển chuyển đầy thanh tịnh, lúc miết ở trong tay thế mà lại lưu lại mồ hôi. Nó đồng thời tượng trưng cho một cô dâu thánh khiết cùng một loại bí ẩn, giống như Silla vậy.
"Anh Silla..."
Đạo Văn chậm rãi lặp lại, hắn nói chậm như vậy, tỉ mỉ như vậy, quả thực giống như những âm tiết được phát ra lúc nghiến răng. Nhưng một giây sau, hắn không hề còn chút chần chừ nào mà xé rách đống vải vóc kia! Ánh mắt hắn tàn bạo, đố kị cùng dục vọng giày xéo lẫn nhau. Hắn xé nát làn váy lễ phục, kéo lại mảnh vải ren thêu hoa rắn chắc, nhai nát những nút buộc không bền chắc, kéo đứt dây buộc phiền phức, đem đôi tất dài bằng sợi tơ tằm thêu đầy hoa hồng đỏ xé thành mấy đoạn, chỉ còn sót lại vài mảnh nhỏ miễn cưỡng gắn kết với nhau...
Silla sợ đến cứng ngắc cả người, anh nức nở hẳn lên. Khuôn mặt đỏ bừng đẫm nước như đang ngâm trong nước mắt vậy. Nhưng lần này Đạo Văn không bị lay động bởi sự cầu xin, sự điên cuồng vẫn chưa xuống như thuỷ triều. Lần thứ hai hắn phát ra tiếng gào đau đớn giống như con thú đang bị thương, khẩn cấp phá nát những gì mà giống đực kia mang vào cho Silla — những phụ kiện đắt giá, bộ váy lễ phục đầy đáng ghét nhưng lại mê người.