Cung Trường Xuân.
Đồng Vân vẻ mặt nghiêm trọng bước vào nội điện. Dung chiêu nghi đang nằm trên trường kỷ, cung nữ đang sơn móng tay cho nàng ta. Nghe thấy tiếng động, Dung chiêu nghi chậm rãi ngước mắt lên nhìn ra sau Đồng Vân, thấy không có ai, sắc mặt nàng ta hơi trầm xuống:
"Người đâu?"
Đồng Vân "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Thấy vậy, Dung chiêu nghi rút tay đang được sơn móng, các cung nhân lập tức lui ra ngoài. Chẳng mấy chốc, trong điện chỉ còn lại hai người chủ tớ.
Dung chiêu nghi ngồi thẳng dậy: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Nàng ta sai Đồng Vân đến điện Trung Tỉnh đưa Vân Tự về, Lưu An Thuận ở điện Trung Tỉnh từ trước đến nay là người biết nhìn xa trông rộng, nói khó nghe một chút, chính là kẻ gió chiều nào che chiều ấy. Biết rõ nàng ta muốn người, không lý nào lại dám đắc tội nàng ta mà không thả người.
Đồng Vân không hoàn thành nhiệm vụ, cúi gằm mặt không dám nhìn Dung chiêu nghi, nhỏ giọng nói:
"Nương nương, nô tỳ đến điện Trung Tỉnh thì gặp người của cung Vĩnh Ninh."
Nghe vậy, Dung chiêu nghi nhíu mày nghi hoặc: "Tĩnh phi?"
Đồng Vân gật đầu.
Dừng một chút, Đồng Vân nhớ đến những gì Lưu công công tiết lộ, nàng ta không dám giấu giếm: "Nghe ý của Lưu công công, mục đích của Tĩnh phi nương nương giống chúng ta."
Dung chiêu nghi khẽ nhếch môi, chậm rãi nói: "Vị Tĩnh phi nương nương này không phải luôn chỉ lui tới cung Từ Ninh, không màng thế sự sao? Sao giờ lại muốn nhúng tay vào chuyện này?"
Đồng Vân không dám tiếp lời.
Một lúc sau, Dung chiêu nghi nhớ lại cảnh tượng ở Ngự Hoa Viên hôm đó, ánh mắt lạnh lẽo: "Tĩnh phi thì đã sao? Ta muốn người, không có lý nào lại không có được!"
Đồng Vân kinh ngạc, vội la lên: "Nương nương, ngài và Tĩnh phi nương nương luôn luôn nước sông không phạm nước giếng..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Dung chiêu nghi nhẹ nhàng cắt ngang, nàng ta khinh miệt nói:
"Nàng ta là Tĩnh phi không màng thế sự, ta mới có thể nước sông không phạm nước giếng với nàng ta."
Hiện giờ Hoàng Thượng xem Tĩnh phi như biểu muội, địa vị của nàng ta trong hậu cung tự nhiên đặc biệt. Nếu Tĩnh phi không muốn vinh hoa phú quý này, nàng ta cũng chỉ là một phi tần thất sủng trong hậu cung mà thôi.
Đồng Vân không hiểu, nhưng biết quyết định của nương nương rất ít khi thay đổi.
Đồng Vân im lặng cúi đầu, nàng ta không hiểu, tại sao nương nương lại kiêng kị Vân Tự như vậy?
Đồng Vân cuối cùng vẫn không thể đưa Vân Tự về. Khi nàng ta đến điện Trung Tỉnh lần nữa, chỉ thấy Lưu công công lắc đầu đầy chua xót:
"Đồng Vân cô nương đến muộn một bước rồi, Vân Tự đã được đưa đến ngự tiền."
Nghe vậy, sắc mặt Đồng Vân đại biến.
*****
Tháng năm, hoa hải đường nở rộ, cánh hoa rơi lả tả. Vân Tự xách theo một chiếc bọc nhỏ, được Lưu công công đích thân đưa đến điện Dưỡng Tâm.
Đàm Viên Sơ đang ở Ngự Thư Phòng chưa về, Hứa Thuận Phúc cũng đi theo Hoàng Thượng nên không có mặt. Thật trùng hợp, người sắp xếp chỗ ở cho Vân Tự lại là Thường Đức Nghĩa.
Thường Đức Nghĩa tuổi tác tương đương với Lưu công công, sau khi chào hỏi, ánh mắt gã dừng trên người Vân Tự, đôi mắt bỗng sáng lên dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Vân Tự nhíu mày, không ngờ Thường Đức Nghĩa lại dám trắng trợn như vậy.
Lưu công công không dấu vết đứng chắn trước mặt Vân Tự, nhắc nhở: "Hứa công công sai ta đưa người đến đây, giờ ta phải về trước."
Nghe đến ba chữ "Hứa công công", Thường Đức Nghĩa liền thu liễm lại. Lưu công công là chưởng sự điện Trung Tỉnh, có thực quyền trong tay, Thường Đức Nghĩa rất khách khí với hắn:
"Lưu công công đi thong thả."
Chờ Lưu công công đi rồi, Thường Đức Nghĩa nhìn Vân Tự, trong lòng có chút thấp thỏm, cung nữ này là do Hứa Thuận Phúc đích thân yêu cầu sao?
Chưa rõ tình hình, Thường Đức Nghĩa không dám manh động, hắn hỏi: "Mới đến à, ngươi tên gì?"
Vân Tự cung kính hành lễ: "Nô tỳ tên Vân Tự."
Thường Đức Nghĩa ghi nhớ cái tên này, luyến tiếc rời mắt khỏi gương mặt Vân Tự, rồi gọi một cung nữ khác: "Thu Viện, ngươi dẫn nàng ấy đi dọn dẹp phòng, trước tiên cứ để hành lý xuống đã."
Thu viện vội vàng bước tới, nàng ta có vẻ sợ Thường Đức Nghĩa, trên đường dẫn Vân Tự đi vẫn im lặng không lên tiếng.
Đến dãy phòng phía Tây, Thu viện đẩy cửa ra: "Căn phòng này trước kia Sơ Nhi tỷ tỷ ở, sau khi tỷ ấy xuất cung vẫn luôn bỏ trống, ngươi cứ ở đây trước đi."
Vân Tự gật đầu, cong mắt cười: "Cảm ơn Thu Viện cô nương."
Thu Viện ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nàng ấy mím chặt môi, một lúc sau mới quay đầu lại nói: "Hầu hạ ở ngự tiền, tốt nhất ngươi nên che giấu dung mạo của mình đi."
Giọng điệu có vẻ không mấy thân thiện.
Vân Tự nghe vậy, ánh mắt lóe lên. Nếu không biết Thường Đức Nghĩa là người thế nào, có lẽ nàng sẽ cho rằng Thu Viện đang cảnh cáo mình, nhưng nàng hiểu rõ sở thích của Thường Đức Nghĩa, nên mới hiểu được lời nhắc nhở trong câu nói của Thu Viện.
Nàng rũ mắt xuống: "Đa tạ Thu Viện cô nương, ta sẽ cẩn thận."
Thu Viện ngạc nhiên nhìn nàng, rồi ủ rũ không nói gì. Chờ Vân Tự thu dọn xong, nàng ấy dẫn Vân Tự trở về, thanh âm cứng nhắc:
"Điện Dưỡng Tâm đã lâu không có cung nữ mới." Edit: FB Frenalis
Hoàng Thượng không thường xuyên để cung nữ hầu hạ, nên khác với các nương nương trong hậu cung, ngự tiền đa phần là thái giám được sủng ái, cung nữ rất ít khi ngóc đầu lên được. Sơ Nhi xuất cung xem như là cung nữ hiếm hoi được Hoàng Thượng nhớ tên.
Hơn nữa, vị trí cung nhân ngự tiền là cái hố củ cải, trừ phi được ân điển xuất cung, nếu không rất ít người tự nguyện nhường lại, ai cũng cố gắng làm việc, sợ phạm sai lầm.
Suy cho cùng, hầu hạ ở ngự tiền được trọng dụng hơn bất kỳ nơi nào khác.
Gần đến điện Dưỡng Tâm, Thu Viện bỗng trở nên im lặng, đi ngang qua Thường Đức Nghĩa cũng không ngẩng đầu. Vân Tự liếc nhìn đôi tay nắm chặt của nàng ấy, ánh mắt lóe lên.
Chẳng lẽ... Thường Đức Nghĩa cũng giở trò với cung nữ ngự tiền sao?
Vân Tự chùng lòng, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Vân Tự theo Thu Viện đi đến hành lang, Hoàng Thượng không có ở đây, các cung nhân xung quanh cũng không quá câu nệ, trừ những người canh gác, còn lại đều tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm. Vân Tự không bị bỏ rơi, Thu Viện cũng thả chậm bước chân không để nàng lạc lõng.
Rời khỏi tầm mắt của Thường Đức Nghĩa, Thu Viện giới thiệu với nàng: "Cung nữ hầu hạ ở ngự tiền không nhiều, tổng cộng chỉ có tám người."
Thu Viện giới thiệu qua một lượt, Vân Tự chỉ nhớ mang máng tên của mọi người.
Nói đến đây, Thu Viện nhìn nàng:
"Hầu hạ ở ngự tiền, quan trọng nhất là phải cẩn thận lời nói việc làm."
Vân Tự nghiêm túc gật đầu. Thấy vậy, sắc mặt Thu Viện hòa hoãn hơn rất nhiều, nàng ấy hạ giọng: "Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, nói chung, cung nhân ngự tiền nhàn hạ hơn nhiều."
Nhàn hạ là thật sự nhàn hạ, Vân Tự mới đến, ở hành lang nghe Thu Viện trò chuyện với các cung nhân khác.
Một lúc sau, Thu Viện nhìn đồng hồ cát, đứng dậy: "Sắp đến canh giờ rồi, Thu Hàn đi nấu nước đi."
Vân Tự cũng đứng dậy theo, Thu Viện lúc này mới nhớ đến nàng, giải thích: "Hoàng Thượng thường về điện Dưỡng Tâm vào giờ này."
Vân Tự ghi nhớ điều này, liền thấy cả điện Dưỡng Tâm nhộn nhịp hẳn lên, Thường Đức Nghĩa chỉ huy mọi người làm việc. Thu Viện thấy vậy kéo nàng lại: "Ngươi cứ đứng ở cửa, đừng chạy lung tung."
Dù Thu Viện không nói, Vân Tự cũng không dám chạy lung tung. Khác với lúc trước ở điện Hòa Nghi, khi đó nàng là chưởng sự cung nữ, còn bây giờ chỉ là người mới, phải cẩn thận hơn nhiều.
Sau khi trở về từ điện Trung Tỉnh, Vân Tự được phát thêm hai bộ cung phục mùa hè. Nàng vẫn mặc bộ váy xanh nhạt, rũ mắt đứng trước điện Dưỡng Tâm.
Khoảng một khắc sau, nàng nghe thấy tiếng động, bỗng có chút căng thẳng.
Gặp lại Hoàng Thượng sau nửa năm, Vân Tự không bình tĩnh như trong tưởng tượng, nàng nắm chặt khăn tay, rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp.
Nàng nghĩ, liệu Hoàng thượng còn nhớ nàng không?
Loan giá dừng lại dưới bậc thềm, Đàm Viên Sơ bước xuống, day day ấn đường, bỗng nhiên một bóng xanh lướt qua trước mắt, hắn ngước lên nhìn.
Nữ tử rũ mắt đứng đó, giống như nửa năm trước, nàng luôn đứng cạnh Lư tài nhân như vậy.
Đàm Viên Sơ giãn mày, Hứa Thuận Phúc nhìn theo ánh mắt Hoàng Thượng cũng thấy Vân Tự, thầm kêu một tiếng, nhanh vậy đã đến rồi sao?
Xem ra lão già Lưu An Thuận làm việc vẫn nhanh nhẹn.
Đàm Viên Sơ bước lên bậc thềm, dừng lại trước mặt nữ tử, như thể không có khoảng cách nửa năm, hắn thản nhiên hỏi:
"Đến khi nào vậy?"
Giọng nói vừa dứt, mọi người ở ngự tiền đều kinh ngạc, Thường Đức Nghĩa không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mí mắt Vân Tự khẽ run, nàng không thể không thừa nhận, khoảnh khắc Hoàng thượng cất tiếng, sợi dây căng thẳng trong lòng nàng bỗng chốc được thả lỏng.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác, một lát sau mới cung kính cúi đầu:
"Nô tỳ đến được một canh giờ rồi ạ."
Vân Tự thở phào nhẹ nhõm, bỗng bình tĩnh trở lại, nàng cúi đầu, chỉ để lộ ra cần cổ trắng nõn.
Đàm Viên Sơ đứng trước mặt nàng hồi lâu, chờ đợi câu trả lời, không hề tỏ ra bất ngờ. Hứa Thuận Phúc sốt ruột đến độ định ra hiệu cho Vân Tự, nhưng bị Đàm Viên Sơ ngăn lại.
Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nàng, giọng điệu vừa như trò chuyện, vừa như ẩn ý:
"Có hơi lâu."
Lời nói đầy ẩn ý nhưng Vân Tự hiểu được. Hắn vẫn luôn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, không khác gì so với nửa năm trước.
Vân Tự vô thức nắm chặt khăn tay, xung quanh yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nặng nề, xao động, mang theo chút ngứa ngáy khó tả lan ra khắp cơ thể. Nàng không dám nhìn thẳng hắn, vội vàng cúi đầu.
Lúc Đàm Viên Sơ trở về trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn dịu dàng buông xuống nhuộm lên tà áo xanh nhạt của Vân Tự một màu đỏ ửng.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ hòa vào ánh hoàng hôn, dừng lại trên người nàng thật lâu.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở ngự tiền đều kinh ngạc, Hứa Thuận Phúc cũng im bặt.
Hứa Thuận Phúc không ngờ Hoàng thượng lại trực tiếp nắm lấy tay Vân Tự.
Không phải đã nói không ban vị phân, chỉ để nàng làm cung nữ thôi sao?
Hứa Thuận Phúc mím môi thầm mắng trong lòng, sau chuyện này, còn ai trong điện Dưỡng Tâm dám xem Vân Tự là cung nữ bình thường nữa?
Một lúc lâu sau, Vân Tự mới ngẩng đầu lên, thanh âm nhỏ nhẹ mang theo chút cảm xúc khó tả:
"Không có."
Không có gì?
Không có chờ hắn, hay là không có lâu?
Đàm Viên Sơ không đoán ý tứ trong câu nói đó, nữ tử rốt cuộc có ý gì, đối với hắn mà nói cũng không quan trọng. Hắn nhướng mày, chậm rãi buông tay nàng ra, xoay người bước vào trong điện, lạnh nhạt nói:
"Vào đi."
Vân Tự đứng yên không nhúc nhích, Hứa Thuận Phúc phải đẩy nàng một cái. Vân Tự lảo đảo bước vào trong, vừa đứng vững, cửa điện Dưỡng Tâm bỗng đóng sập lại. Bên trong tối om, chỉ có ánh nến leo lét hai bên điện.
Trước ngự án, Đàm Viên Sơ bình tĩnh ngồi đó, tấu chương chất đống trên bàn, nhưng không có quyển nào được mở ra.
Vân Tự đứng yên liếc nhìn nghiên mực, do dự có nên mài mực không. Vừa đưa tay ra, đã bị người ngăn lại, bàn tay nàng bị nắm lấy, siết chặt trong lòng bàn tay hắn. Hắn thản nhiên hỏi: "Ngươi không có gì muốn nói với trẫm sao?"
Nếu thật sự thản nhiên, cần gì phải hỏi?
Hơn nữa, động tác của hắn cho thấy hắn không hề thản nhiên chút nào.
Đầu óc Vân Tự choáng váng, nàng không biết Đàm Viên Sơ muốn câu trả lời gì, chỉ có thể mơ hồ đáp: "Nô tỳ không biết nên nói gì."
Trong bóng tối, Đàm Viên Sơ gật đầu, hắn ngước mắt lên nhìn thẳng vào nữ tử: "Trách trẫm sao?"
Vân Tự nghẹn lời, ngày Lư tài nhân sảy thai, nàng đã mơ hồ đoán được kết quả này. Ban đầu nàng rất sốt ruột, nhưng sau đó bận rộn chăm sóc Lư tài nhân, cũng không còn thời gian nhớ đến Đàm Viên Sơ nữa.
Nhưng Vân Tự biết không thể nói thật, nàng run rẩy mí mắt, không nói trách cũng không nói không trách, chỉ nhẹ giọng đáp: "Là nô tỳ tự chuốc lấy."
Đàm Viên Sơ thấy câu này quen thuộc, hình như hắn cũng từng nhận xét về nàng như vậy, giờ đây lại được nàng dùng để đáp trả.
Đàm Viên Sơ khẽ cười, bất ngờ nói: "Khi trẫm sai Hứa Thuận Phúc đến điện Trung Tỉnh muốn người, ngươi có biết Hứa Thuận Phúc nói gì không?"
Vân Tự khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu vào đôi mắt hạnh long lanh. Nàng mặc bộ váy xanh nhạt, mơ hồ có thể thấy làn da trắng nõn như tuyết ẩn hiện sau lớp áo mỏng manh nổi lên một tầng ửng hồng.
Vân Tự chỉ do dự một chút, rồi đưa tay cho hắn.
Đàm Viên Sơ cong môi, ánh mắt tuy đạm mạc nhưng ẩn chứa sự sâu xa. Hắn thản nhiên nói, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: "Hắn nói, chưa có chủ tử nương nương nào được ngủ lại ở điện Dưỡng Tâm."
Thanh âm vừa dứt, Vân Tự bỗng nhiên mở to mắt, gương mặt trắng nõn ửng đỏ từ cổ lên.
*****
Tin Vân Tự được điều đến ngự tiền nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, các nương nương nghe tin đều có phản ứng khác nhau.
Ở cung Trường Xuân, Dung chiêu nghi tức giận quẹt tay lên bàn, làm gãy móng tay vừa mới sơn. Đồng Vân không nhịn được kêu lên.
Dung chiêu nghi lạnh lùng quát:
"Ngu xuẩn!"
Đồng Vân cúi đầu, không dám nghĩ nương nương đang mắng Lư tài nhân, Dương bảo lâm, hay cả hai.
Cả điện im lặng như tờ, các cung nhân không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, Đồng Vân ngẫm nghĩ, len lén quan sát sắc mặt nương nương, rồi nói một chuyện có thể khiến nàng ta vui vẻ:
"Nghe nói hôm nay điện Trung Tỉnh đã đến điện Trường Nhạc."
Dung chiêu nghi nhắm mắt, biết lúc này tức giận cũng vô ích, nàng ta thở nhẹ nhìn về phía Đồng Vân: "Ồ?"
Thấy vậy, Đồng Vân thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy che miệng cười nói:
"Nàng ta đâu còn là Dương tiệp dư được sủng ái như trước nữa, đãi ngộ đương nhiên phải giảm xuống. Nghe nói, Lưu công công đã sai người đến điện Trường Nhạc thu hồi rất nhiều đồ trang trí và nô tài vượt quá quy định."
*****
Dương bảo lâm luôn được nuông chiều, đây là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.
Nghe nói cảnh tượng lúc đó thật sự rất khó coi.
Không chỉ khó coi, mà điện Trường Nhạc còn náo loạn cả lên. Lưu công công không đích thân đến, Tiểu Dung Tử sau khi về điện Trung Tỉnh cũng không bị điều đi nơi khác, vẫn luôn ở lại. Lần này Lưu công công giao việc này cho Tiểu Dung Tử.
Tiểu Dung Tử ở điện Hòa Nghi một năm, nhưng Lư tài nhân rất ít khi dẫn hắn ra ngoài, nên trong mắt người khác, hắn vẫn là một gương mặt mới.
Tiểu Dung Tử dẫn theo một đám cung nhân đến điện Trường Nhạc, gần như không cần thông báo đã xông thẳng vào. Dương bảo lâm đang buồn bực, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền đứng dậy đi ra.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng ta lập tức sa sầm mặt:
"Làm càn! Các ngươi đang làm gì thế?!"
Tiểu Dung Tử cung kính chắp tay: "Nô tài đến thu hồi đồ vật theo quy định."
Dương bảo lâm nghe vậy ngẩn ra, nàng ta ở trong cung luôn nhận được thánh sủng, điện Trung Tỉnh đến điện Trường Nhạc đều là tặng đồ, mỗi lần đều cung kính với nàng ta.
Nàng ta từ khi còn trẻ đã gả vào vương phủ, luôn được sủng ái, bao giờ bị người khác làm mất mặt như vậy?
Dương bảo lâm đỏ mặt tía tai, vừa tức vừa giận mắng xối xả:
"Lũ hỗn láo! Nói vớ vẩn cái gì đấy! Cút về chỗ nào thì cút! Lưu Thuận An dạy dỗ thuộc hạ kiểu gì vậy?!"
Dù nàng ta có tức giận đến đâu, sắc mặt Tiểu Dung Tử cũng không hề thay đổi, hắn bình tĩnh nói: "Bảo lâm chủ tử, bọn nô tài chỉ làm việc theo quy định, mong chủ tử đừng làm khó."
Tiểu Dung Tử không hề khách khí với nàng ta. Hắn vẫn luôn nhớ rõ, năm ngoái trong bữa tiệc Trung thu, tỷ tỷ trở về trong bộ dạng chật vật, tuy là bị Lư tài nhân liên lụy, nhưng người hạ lệnh hành hạ tỷ tỷ chính là Dương bảo lâm.
Hơn nữa, lần trước tỷ tỷ rơi xuống nước, nếu không phải mạng lớn, ai biết kết quả sẽ ra sao?
Trước kia không làm gì được, giờ đây, món nợ này đương nhiên phải đòi lại từ Dương Bảo lâm.
Dương Bảo lâm tức đến mức lồng ngực phập phồng.
Tiểu Dung Tử không quan tâm đến nàng ta, ra hiệu cho các cung nhân khác. Lập tức có người tiến lên dọn đồ, hắn chỉ vào thứ gì, thứ đó lập tức bị mang đi.
Hai chữ "quy định" trong hậu cung thật sự rất khó nói.
Thấy điện Trường Nhạc sắp bị dọn sạch, ngay cả chuỗi ngọc trên cột cũng bị gỡ xuống, Dương bảo lâm không nhịn được nữa, xông lên:
"Làm càn! Viên dạ minh châu này là lúc ta được tấn phong làm tiệp dư mới có, ta xem ai dám động vào!"
Cung nhân do dự nhìn về phía Tiểu Dung Tử, Tiểu Dung Tử không hề sợ hãi, mặt không cảm xúc nói: "Bảo lâm chủ tử cũng biết đây là vật ban thưởng khi được tấn phong làm tiệp dư, nhưng hiện tại với thân phận của chủ tử, để dạ minh châu này trong điện là không hợp quy định."
Thấy hắn dám làm thật, Dương bảo lâm tức giận đến mức đầu óc quay cuồng, nàng ta cầm viên dạ minh châu ném thẳng vào Tiểu Dung Tử:
"Tên cẩu nô tài!"
Tiểu Dung Tử không né tránh, viên dạ minh châu đập thẳng vào trán hắn, máu tươi chảy ra. Trong điện nháy mắt ồn ào, Nhã Linh kinh hãi hét lên, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cung nhân điện Trung Tỉnh cũng ngây người, khi thấy máu trên trán Tiểu Dung Tử, ai nấy đều lạnh mặt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi cùng tức giận.
Biết rõ bọn họ làm việc theo quy định, ngăn cản đã đành, vậy mà còn dám ra tay?
Nàng ta thật sự cho rằng mình vẫn là Dương tiệp dư được sủng ái như xưa sao?
Tiểu Dung Tử thấy đầu choáng váng, mắt mờ đi, hắn tùy tiện lau vết máu, cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, rồi lạnh lùng nhìn Dương bảo lâm.
Vẻ mặt hắn đáng sợ đến mức Dương bảo lâm nhất thời sợ hãi, lùi lại một bước.
Tiểu Dung Tử nhếch mép cười:
"Xem nô tài này, vừa rồi quên mất, trong điện Trường Nhạc không chỉ có đồ trang trí vượt quá quy định, mà số lượng cung nhân hầu hạ cũng vượt quá định mức, nô tài phải điều bớt một số người đi."
Với vị phân bảo lâm, chỉ được phép có bốn người hầu hạ, trong đó hai người là cung nữ làm việc vặt.
Sau khi Tiểu Dung Tử rời đi, điện Trường Nhạc chỉ còn lại một tòa cung điện trống rỗng. Dương bảo lâm nhìn cảnh tượng hỗn độn, toàn thân run rẩy: "Quá đáng!"
Thật sự quá đáng!
Tiểu Dung Tử trở về điện Trung Tỉnh, Lưu công công thấy vết thương trên trán hắn, nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Tiểu Dung Tử không nói gì, các cung nhân xung quanh liền kể lại mọi chuyện ở điện Trường Nhạc.
Lưu công công lạnh mặt nhìn Tiểu Dung Tử: "Về bôi thuốc đi, ta sẽ ghi nhớ chuyện này."
*****
Cung Khôn Ninh.
Hoàng Hậu đang thong thả tỉa hoa, khi tin tức truyền đến, nàng ấy chỉ khẽ cười: "Cung nữ đó lớn lên cũng xinh đẹp đấy."
Bách Chi muốn nói lại thôi.
Nàng ta luôn cảm thấy để một cung nữ có dung mạo như vậy ở ngự tiền không phải là chuyện tốt.
Hoàng Hậu liếc nhìn nàng ta, như nhìn thấu suy nghĩ của Bách Chi, khinh thường lắc đầu: "Lư tài nhân vừa mới mất, Hoàng Thượng liền điều cung nữ đó đến ngự tiền, ngươi cho rằng chỉ là trùng hợp sao?"
Bách Chi ngẩn ra, một lúc lâu sau, nàng ta mở to mắt, khó tin hỏi:
"Ý nương nương là, cung nữ đó đã câu dẫn Hoàng Thượng từ nửa năm trước?"
Ngay sau đó, Bách Chi lại lắc đầu tự phủ nhận câu trả lời của mình: "Không thể nào, nếu thật sự như vậy, sao nàng ta còn có thể làm cung nữ ở điện Hòa Nghi suốt nửa năm?"
Hoàng Hậu cắt tỉa một cành hoa, thản nhiên nói: "Ai mà biết được."
Bách Chi im bặt, biết Hoàng Hậu đã có chủ ý, nàng ta do dự một lúc mới dám hỏi: "Nếu nương nương cho rằng cung nữ đó và Hoàng Thượng đã có gian tình từ trước, tại sao không ngăn cản nàng ta đến ngự tiền?"
Hoàng hậu buông cây kéo, cảm thấy câu hỏi này có chút ngớ ngẩn, sắc mặt lạnh nhạt:
"Sau nửa năm, Hoàng Thượng còn có thể nhớ đến nàng ta, ta ngăn cản hay không thì có khác gì nhau?"
Hoàng Thượng thật sự muốn một thứ hoặc một người, há có thể để người khác ngăn cản?
Nghe vậy, Bách Chi cũng biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc, nàng ta bực bội nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Cứ trơ mắt nhìn sao?"
Hoàng Thượng vốn bạc tình, đối với hậu cung tuy có vẻ phóng túng nhưng luôn có chừng mực, đây là lần đầu tiên ngài ấy chủ động để ý đến một cung nữ.
Bách Chi không khỏi bất an.
Hoàng thượng chưa bao giờ hỏi đến việc tuyển chọn phi tần, trước kia là Tiên Đế và Thái Hậu nương nương lo liệu, sau khi đăng cơ, việc tuyển tú đều do Hoàng Hậu toàn quyền xử lý.
Chính vì vậy, Vân Tự mới đặc biệt khác thường.
Hoàng Hậu bước vào trong nội điện, các cung nhân cung kính cúi đầu. Khắp nơi thoang thoảng mùi đàn hương, làn khói trắng lượn lờ bay lên khiến hương thơm dễ chịu. Chẳng mấy chốc có cung nhân dâng trà, Hoàng Hậu nhấp một ngụm, hương trà lan tỏa trong miệng, nàng ấy thư thái giãn mặt mày, không để ý đến sự bất an của Bách Chi, thản nhiên nói:
"Hiếm khi Hoàng Thượng thích, cứ để ngài ấy vui vẻ là được."
Bách Chi không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, ngây người một lúc lâu không nói nên lời.
Hoàng Hậu cũng không kiên nhẫn trả lời nàng ta nữa, câu hỏi nào cũng ngớ ngẩn.
Hoàng hậu hỏi: "Vừa rồi ngươi nói, cung Vĩnh Ninh cũng đã gửi tin đến điện Trung Tỉnh?"
Bách Chi hoàn hồn, vội vàng gật đầu.
Hoàng Hậu nhướng mày, cong môi: "Chuyện này thú vị rồi đây."
Bách Chi khó hiểu nhìn chủ tử, Hoàng Hậu đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Cung nữ này rốt cuộc có gì đặc biệt, mà có thể khiến Tĩnh phi nương nương không màng thế sự cũng phải động tâm?"
Bách Chi do dự đáp: "Vì xinh đẹp?"
Hoàng Hậu liếc nhìn nàng ta, uể oải rũ mắt xuống, không muốn nói thêm nữa.