Mưu Đoạt Hạnh Phúc

Chương 51




Sở Nhi bị nhốt trong căn phòng tăm tối, không biết đã bao lâu bây giờ cô mới tỉnh lại. Cô lúc này ôm đầu mình lại mà cảm thấy rất đau. Sau đó lại bậc khóc cười thê lương, khi biết rằng mình đã mất đi đứa con.

Đứa bé chính là kết tinh giữa cô và anh. Nhưng không ngờ nó đã bị Gia Hân quỷ quại. Cô ta thật là ác độc. Độc một con rắn ác như một con quỷ m Chỉ vì muốn Thiên Mạc rời xa cô mà làm ra những chuyện bỉ ổi không có lươn tâm này.

Sở Nhi cảm thấy rất hận chị ta, nhưng mà cô biết phải làm gì đây. Bởi vì kế hoạch của chị ta đã thành công. Chị ta đã đẩy cô vào bước đường cùng rồi nhẫn tâm cướp đi tất cả những gì quý giá của cô.

Cô thề rằng nhất định sẽ không để chị ta yên ổn, cô nhất định sẽ tìm cách thoát ra khỏi nơi này và giết chết chị ta. Ánh mắt căm hận của cô nhìn xung quanh lúc này cô nhìn thấy một con dao mà bò đến lấy nó.

Lấy cô nhìn nó rồi nói : "Chị dám làm tôi ra nông nỗi như vậy. Nhưng tôi xin hứa sẽ không để cho chị yên đâu... Chị rồi sẽ phía trả giá..."

Sở Nhi nắm chặt con dao cười nham hiểm.

Từ bên trong một căn nhà khác Lý Nhã cùng Gia Hân đang bàn về kế hoạch mà hai người đã sắp đặt. Bọn họ muốn hôn lễ vẫn sẽ diễn ra như dự định. Nhưng sẽ thêm một thứ khác Đó là cô sẽ lấy Thiên Mạc, cùng tổ chức chung hôn lễ với họ.

Gia Hân cũng chấp nhận việc này, sau đó cô ta rời đi. Lý Nhã thì mỉm cười cô ta nhìn theo bóng lưng của Gia Hân mà nói : "Chị gái à ! Tất cả mọi chuyện rồi sẽ như chúng ta dự định, nhưng tôi đã có một kế hoạch khác điều này sẽ khiến chị bất ngờ. Lúc đó tôi sẽ đường đường chính chính có tất cả những gì mình muốn..."

Sở Nhi cười lớn ánh mắt châm điếm nhìn xa xăm, tất cả mọi kế hoạch của cô điều đã được sắp đặt tỷ mỹ chỉ còn đợi con mồi tự va vào bẫy mà thôi.

Gia Hân lúc này đến phòng của Sở Nhi, cô muốn thuyết phục Sở Nhi phải rời xa Thiên Mạc. Cô muốn Sở Nhi phải lấy Sở Bạch.

Bước vào trong phòng một mùi tang nồng nặt đã sộc vào mũi khiến cô khó chịu.

Cô lúc này bậc đèn lên thì đã thấy Sở Nhi thảm hại ngồi dưới đất trong rất đáng thương. Lúc này cô mở miệng nói : "Sao thế ? Em dâu thường ngày đâu mất rồi ? Sao bây giờ lại thành ra như thế này vậy ?"

Sở Nhi cười nhạt trả lời : "Vậy sao ? Chắc bây giờ chị vui lắm chứ gì. Mọi chuyện đã diễn ra như những gì chị muốn rồi đấy ! Bây giờ chị đến đây là muốn gì ở tôi nữa hả ?"



Sở Nhi nói lớn như quát thẳng vào mặt chị ta ánh mắt đầy những tia máu, chị ta thì cười đi vòng quanh nhìn bộ dạng thuê thảm đang ngồi ngục dưới đất mà nói :

"Tôi thấy thật tội cho cô đấy. Bây giờ tình thế đã thay đổi. Tất cả mọi thứ điều đã kết thúc nếu như lúc đầu cô biết điều mà đừng bước vào căn nhà này làm chi thì mọi chuyện có thành ra như thế này không ?"

Nhắc đến đây Sở Nhi lại nhớ đến những lời cay độc mà chị ta sỉ nhục mình lúc bước vào nhà, khiến cô bậc khóc thật lớn mà cảm thấy số phận của mình thật là bất công.

"Đúng vậy, tất cả những gì tôi đang trải qua điều là do chị gây nên nhưng chị hãy nhớ. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị tôi sẽ khiến chị trở nên giống như tôi..."

Gia Hân bậc cười : "Vậy sao ? Nhưng làm sao để cô khiến tôi trở thành một kẻ thảm hại như cô nhỉ ?"

Sở Nhi nhìn chằm chằm vào Gia Hân mà mỉm cười đầy ẩn ý, còn Gia Hân thì nhìn thấy nụ cười ấy đã biết sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra nên đã đề phòng. Nhưng không ngừng lên lời kiêu kích Sở Nhi.

"Bây giờ cô chỉ như một con chó mà thôi. Cô đừng mong mình sẽ làm gì được tôi. Bởi vì tôi đã nắm được tất cả mọi nhược điểm của cô..."

Sở Nhi lúc này không đáp trả một lời nào, cầm con dao trên tay nhào đến muốn đâm chị ta. Nhưng đã bị chị ta hất ra ngã nhào xuống đất.

"Bộ cô tưởng tôi là một con ngu như cô à ? Cô tưởng rằng mình thông minh lắm á. Cô đã muốn giết chết tôi nhưng mọi thứ đã thất bại để bây giờ xem thử ai có thể cứu được cô..."

Gia Hân lúc này gọi một đám đàn ông bước vào, cô muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ hành hạ Sở Nhi Cô muốn Sở Nhi sống không bằng chết. Bởi sự dày vò bởi thể xác lẫn tinh thần.

Bọn người đàn ông khốn kia bước vào, bọn họ đã hống chế rồi cưỡng bức cô ngay trước mặt của Gia Hân khiến chị ta cười khinh bỉ :

"Hahhaha đây là kết cục của cô đấy. Hãy từ từ mà đoán nhận đi."

Sở Nhi cảm thấy rất đau. Thứ cảm giác này rất khó chịu. Nó đã làm cô như muốn phát điên mà chỉ biết khóc. Nhau đó cô không thể làm chủ được bản thân của mình nữa mà dần dần ngất đi. Bởi sự xấu xa bẩn thỉu đến từ dục vọng của những tên đàn ông khốn nạn đó.