Anh ta lắp bắp: “Vợ ơi, sắp muộn giờ anh đi làm rồi, tối nay chúng mình nói chuyện sau.”
“Hôm nay là chủ nhật.”
Anh ta bước ra ngoài không hề ngoái đầu lại.
“Tối nay anh đừng quên đến trường mẫu giáo đón con, có thể em sẽ về trễ.”
Nghe nhắc đến con, anh ta đột ngột dừng lại.
Anh ta quay đầu nhìn tôi.
“Vì Nữu Nữu, An Ninh à, Nữu Nữu chính là lý do.”
“Con chúng ta cần một gia đình trọn vẹn.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng mở cửa.
Cứ như thể nếu đi nhanh thì tôi sẽ thay đổi ý định vậy.
“Trần Xuyên.”
Tôi gọi với theo.
“Nếu là anh, anh sẽ làm được gì cho con?”
“Anh sẽ hy sinh vì con đến mức nào?”
Trần Xuyên quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe.
Anh ta không chút do dự, vẻ mặt kiên quyết nói:
“An Ninh, Nữu Nữu quan trọng hơn cả mạng sống của anh, có thể nói cả cuộc đời còn lại của anh cũng vì con bé mà cố gắng.”
Tôi cười.
“Anh nghĩ vậy là tốt rồi.”
Trần Xuyên ngỡ ngàng nhìn tôi.
Tôi sắp xếp giấy tờ kết hôn rồi bước về phía anh ta: “Em đòi ly hôn cũng là vì muốn tốt cho Nữu Nữu.”
“Em muốn làm gương cho con bé, dùng hành động thực tế để cho con bé biết, người không đáng thì đừng nên cố chấp đến cùng.”
Giọng tôi dịu dàng nhưng kiên quyết:
“Con gái bảo bối của em, em muốn con bé dám yêu, dám theo đuổi, cũng dám rời đi, dám từ bỏ.”
“Em không muốn con bé phải chịu đựng, bị bất kỳ chuẩn mực xã hội nào gò bó, bị bất kỳ mối quan hệ thân mật nào trói buộc.”
“Em muốn con bé có đủ tự tin, đủ dũng cảm để thoát khỏi bất kỳ hoàn cảnh sống nào không như ý.”
Trần Xuyên đứng sững sờ tại chỗ, anh ta nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, như thể bị những lời nói của tôi làm cho kinh hoàng.
Mãi lâu sau, ánh mắt anh ta từ sự bàng hoàng chuyển sang dần rõ ràng.
Những nếp nhăn trên trán anh ta giãn ra, rồi anh ta bật cười.
Dường như anh ta đã hiểu ra điều gì đó.
Anh ta từ từ đứng thẳng dậy, tựa lưng vào tường cười.
Anh ta lẩm bẩm: “Đúng là con gái bảo bối của anh nên lớn lên như vậy.”
Ánh mắt anh ta hướng về khoảng không, như đang nhìn thấy hình ảnh con gái lớn lên.
“Em nói đúng, An Ninh, con gái bảo bối của anh quả thật nên như vậy.”
Anh ta cúi đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời.
“Con bé sẽ trở thành như vậy.”
“Vì con bé có một người mẹ tuyệt vời!”
Trần Xuyên trông như già đi mười tuổi, đột nhiên anh ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh ta giang tay ra về phía tôi: “Ôm anh một cái nữa đi, không thì anh sẽ không đi cùng em đến cục dân chính đâu!”
14.
Sau ba tháng, cuộc tranh chấp ly hôn giữa tôi và Trần Xuyên đã kết thúc.
Trường mầm non của Nữu Nữu cũng đã khai giảng, lúc tôi đi làm có thể tiện đường đưa đón bé đi học.
Cuộc sống trở lại bình yên.
Trần Xuyên không hề biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi, phải thừa nhận rằng anh ta là một người bố yêu thương con cái.
Anh ta đều đặn gửi cho Nữu Nữu một khoản tiền nuôi dưỡng khá lớn, còn dành thời gian rảnh rỗi để cùng Nữu Nữu tham gia các hoạt động giải trí.
Mối quan hệ gia đình của anh ta vẫn không được hòa thuận.
Khi mẹ anh ta lại tìm đến yêu cầu anh ta chu cấp tiền cho con của em trai mình, anh ta đã quả quyết từ chối.
Anh ta nói với Nữu Nữu rằng anh ta đang cố gắng hòa giải với bản thân.
Nữu Nữu không thực sự hiểu.
Nhưng Nữu Nữu nói với anh ta: “Con nhớ là mẹ nói, không phải lúc nào mẹ nói cũng đúng, nên con ủng hộ bố.”
Trần Xuyên nói: “Nhưng những gì mẹ con nói thì con phải nghe.”
Nữu Nữu phản bác: “Không phải vậy đâu, mẹ nói mẹ cũng không chắc là luôn đúng, mẹ bảo con phải có suy nghĩ của riêng mình.”
Trần Xuyên lắc đầu cười khổ.
Tôi đứng từ xa nghe những lời nói của Nữu Nữu, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
May mắn thay, đứa con mà tôi đưa đến thế giới này cuối cùng cũng không bị lệch lạc.
(Hết)