My Devil! Don't Go

Chương 64: Dinh thự của chito




“Keng… keng… keng” _ tiếng chuông vang lên giải thoát biết bao mạng người… ế nhầm… mạng pháp sư… mà thực chất cũng không nên làm quá như vậy, chỉ là thoát khỏi nguy cơ bệnh trĩ vì ngồi ghế lâu quá.

Học sinh như ong vỡ tổ chạy nhảy khắp nơi như thể vừa thoát khỏi địa ngục.

Tôi dốt quá!!! Ngay từ đầu phát ngôn bừa bãi cái vụ thi cử có vẻ vui là quá sai lầm rồi!!! Trời ạ! Dạo gần đây, bài tập ngày càng nhiều, giáo viên ngày càng khó tính, tôi cảm thấy có một màn sát khí mờ ảo trong không khí. Không ngờ trước cuộc thi, mọi người lại chịu áp lực kinh khủng như vậy. Đúng là không biết, không hiểu chuyện thì không nên lắm lời…

Tôi uể oải vươn vai, ngáp vài cái… Hehe… nhưng mọi mệt mỏi tan biến hết! Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên kế hoạch của tôi được thực thi.

Tôi chạy cái vèo xuống cổng trường đứng chờ ba người kia.

Kế hoạch mà theo tôi tự khen mình là rất thông minh khi nghĩ ra chính là học nhóm. Thôi nào, tôi rất thông minh mà, vậy nên bạn đọc đừng nhìn màn hình với con mắt khinh bỉ thế.

– Yuki. — giọng thánh thót của Chito… cô nàng này thường xuyên thế, chưa thấy người đã nghe tiếng.

– Chito, Ren, hai người đây rồi, chỉ cần chờ một người nữa là xong. — tôi mỉm cười.

– Hả? Ai vậy? Cậu nói học nhóm chỉ có ba đứa mình thôi mà? — Chito ngơ ngác, xem ra cô nàng ngây thơ này còn chưa nhận ra kế hoạch mờ ám của tôi. Ren thở dài, hắn không ưa gì người thứ tư này cho lắm, hắn đã kịch liệt phản đối khi tôi nói kế hoạch với hắn, nhưng cuối cùng vẫn chiều ý tôi. Tôi chưa kể gì với nhỏ về người đó cũng vì muốn cho nhỏ bất ngờ.

– Để một mình Ren kèm cả tớ và cậu khác nào bảo hắn đi chết đi. — tôi cười.

– Ừ nhỉ? Tớ ngốc lắm mà! Hehe… – cô ấy cũng cười.

– Ơ mà, Chito này, cậu là lớp trưởng sao lại học toán tệ đến vậy?

– Thật ra tớ chỉ tốt ở những môn vận động thôi. — nhỏ ra vẻ khổ tâm.

– Thì ra là thế. — tôi gật gù, tôi đồng cảm với nhỏ, dù gì cũng là kiểu học sinh ngơ ngơ giống nhau, lại thân với nhau, nên càng cảm thấy hai đứa như một.

– Yuki. — một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng gọi tên tôi. Tôi quay lại cười.

– Chào anh, Ajita, tụi mình đi thôi.

Thế là bốn chúng tôi lên đường đến nhà Chito, địa điểm này là do cô ấy đề xuất. Mà thực sự tôi cũng rất muốn đến tham quan nhà của cô bạn thân. Nhớ lại lần trước, Izumo cô ta dám cả gan lừa gạt tôi như thế, nếu tôi biết nhà của Chito đã không tốn nước mắt đến thế, nghĩ lại thì đây là thời buổi nào nữa, nạn ghép hình, sửa anh tràn lan thế mà tôi lại không nghĩ ra.

Cơ mà… cái này mà là nhà á?

Lộng lẫy, sang trọng, to lớn còn hơn cả nhà của Izumo. Tôi trố mắt nhìn, trong khi ba người còn lại vô cùng bình thản.

– C… Chi… to… nhà này là… – tôi lắp bắp.

– Nhà tớ làm sao à? — cô ấy còn hỏi như thể căn nhà của mình chẳng khác người gì mấy.

– À… ừ, không có gì. — tôi nhìn sang thấy hai người kia cũng đang nhìn mình chằm chằm như sinh vật lạ thì thôi im lặng là vàng. Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy nó quá rộng so với một căn nhà à?! Chẳng lẽ chỉ có nhà của tôi bình thường thôi sao?! Có lẽ ba người này… hư cấu quá thành ra thấy những thứ kì lạ như thế cũng chẳng có phản ứng gì.

Căn nhà rộng thênh thang, có cảm tưởng mình sẽ không thể đi hết. Hơn nữa đem đến cảm giác hơi rùng mình bởi ở đây không có một bóng người, kể cả người hầu, ánh sáng cũng mờ mờ ảo ảo cứ như nhà ma. Cả cái phong cách phương Tây cũng làm tôi rùng mình. Chẳng lẽ cậu ấy sống một mình?! Tối đến mà một thân trong căn nhà rộng lớn thế này vừa sợ ma… mà có chút cô đơn nữa. Ở nhà to lớn thế thì sung sướng rồi, nhưng thử nghĩ nếu đang trên phòng, nghe tiếng chuông cửa, phải tất bật chạy gần 500m xuống mở cửa, chưa kể đến từ phòng này sang phòng kia còn xa kinh khủng.

Ầy… yên vị trong kí túc như tôi cho lành đời. Tôi vừa nghĩ vừa đăm chiêu, trên mặt là những cảm xúc phức tạp.

– Đi thôi, cậu thú vị thật. — Chito cười cười rồi kéo tay tôi đi, đến một ngã rẽ, Chito chỉ sang bên phải — Hai người đi đến cuối hành lang thì mở cửa vào phòng ngồi chờ chúng tôi một lát, tôi muốn nói chuyện với Yuki một chút.

Cô ấy nói xong thì mặc kệ Ren và Ajita có nghe thấy hay không, có quan tâm hay không, kéo tôi đi về phía ngược lại. Chito đưa tôi đến một căn phòng bày trí đẹp như phòng của công chúa, nhưng mà tôi dị ứng kiểu này… Cái giường như một cái sân, rộng mênh mông, lại có rất nhiều thú nhồi bông. Kệ sách khắp phòng, nhưng toàn là tiểu thuyết, có cả bộ ghế sofa trong phòng, có một nhà vệ sinh kiêm phòng tắm,… cửa trong suốt, bên trong, bồn tắm như hồ bơi, vòi nước còn có hình đầu sư tử màu vàng, chẳng biết vàng thật hay giả nữa… có cả nhà bếp nhỏ… khác nào cái nhà của người ta.

Nhưng mà thôi… quang cảnh dừng tại đây. Chito cười hỏi:

– Phòng của tớ thế nào? Xin lỗi nhé tớ vô tâm quá, là bạn thân của cậu lâu đến thế vẫn chưa rủ cậu sang nhà tớ chơi.

– Có sao đâu, đã là bạn thân rồi thì tại sao phải khách sáo như thế.

– Ừ. — Chito cười nhẹ – Vậy sang thư viện học đi, sau đó mời họ ở lại, tụi mình nấu cho họ một bữa xem như tiền công vậy.

Tôi gật nhẹ đầu, chúng tôi rời phòng, đi hết cái hành lang mà chân tôi mỏi nhừ, hừm… ngày nào cũng đi như thế khác nào tập thể dục, hèn gì cơ thể Chito thon đẹp, cân đối như vậy. Tôi ngã ngữa với cái ‘thư viện’ của nhỏ…Cứ nghĩ nó chỉ là một thư viện mini, nhưng khi chiêm ngưỡng thì… tính ra nó còn to hơn thư viện trường nữa. Chito à… cậu thật là bất bình thường, có phải cậu là công chúa ở vương quốc nào đó không vậy? Hơn nữa, phong cách trang trí cũng hệt lâu đài, những giá sách thì khổng lồ và tường được thay thế bởi kính. Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào khiến căn phòng sáng rực, đẹp đến kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt khủng hoảng của tôi, Chito cười nhẹ, cô nàng đập vai tôi một cái:

– Đi thôi, đừng để hai anh chàng phải chờ quá lâu.

Chito đẩy tôi đến một góc thư viện, nơi đây có một cánh cửa dẫn ra ngoài một khi vườn nhỏ, ở đó có bốn cái ghế tựa và bàn làm bằng sắt màu trắng với những đường nét tinh tế. Xung quanh là cây cối, nhưng không phải rậm rạp như trong rừng, mà chính là thơ mộng với những khóm hoa nhỏ nhắn, với thảm cỏ xanh rì. Trên đầu là cây leo, nhưng không chằn chịt, chỉ để che bớt nắng, càng tăng thêm sự lãng mạn nơi đây. Với những cây đèn nhìn như đèn đường phong cách Paris cổ… tôi cảm thấy mình không còn ở MS nữa mà lạc vào xứ thần tiên mất rồi.

Ren và Ajita đang ngồi đối diện nhau, trên bàn là một bình trà bằng thủy tinh thấy rõ nước trà có màu đỏ trong, có vài cánh hoa hồng trôi, xung quanh là bốn cái tách nhỏ cũng thủy tinh trong veo nốt.

– Để hai người phải đợi lâu rồi. — Chito mỉm cười, nhẹ nhàng rót trà. Nhìn cô ấy có phong thái tiểu thư đài cát thật. Chả bù với tôi cái gì cũng hậu đậu và mạnh bạo.

Ren và Ajita thản nhiên lấy tập vở ra. Gì thế này? Học nhóm thế này, nó phải giống với hẹn nhóm một chút chứ, sao chưa gì đã bắt tay vào công việc… Hai người này có phải quá nghiêm túc rồi không…?

Tôi bất giác thở dài, mà không ngờ tất cả cảm xúc của tôi đều được thu vào tầm mắt của ba người kia.

– Có gì bất mãn? — Ren nhìn tôi hơi cười, nhưng nụ cười mơ hồ như không.

Tôi lẳng lặng lắc đầu.

– Được rồi, vậy bắt đầu học thôi, Chito em mau ngồi xuống, anh sẽ giúp em học.



– K… không!! Em không muốn học nữa đâu, mấy con số chết tiệt… mày bớt ám tao đi có được không?! Sao học mãi mà còn mãi thế này…? Bla bla…

Tôi rên rỉ như bị vắt kiệt sức, nằm dài ra bàn với khuôn mặt đen thui, lầm bầm như tự kỉ. Ren rít lên:

– Em chỉ mới học được có 10′.

– Em không quan tâm. Em chỉ muốn ngủ thôi. — tôi lèm bèm.

– Cậu muốn nghỉ ngơi một chút không? Tớ sẽ đưa cậu đến phòng ngủ dành cho khách. — Chito ngước nhìn tôi hỏi. Cô nàng học rất chăm chỉ, mà bài toán nào cũng đạt điểm tuyệt đối đến nỗi Ajita còn phải ngạc nhiên.

– Đừng nuông chiều Yuki quá như vậy Chito. — Ren cau mày, dúi đầu tôi xuống cuốn vở.

– Em lại đạt điểm tuyệt đối rồi này, tuyệt thật. — Ajita cười nói, đưa cuốn vở cho Chito, cô nàng chỉ cười gượng — Em làm thêm bài này đi.

– Yuki mau tập trung. — Ren đe dọa — Đừng để anh phải dùng biện pháp đặc biệt để xử lý em.

– Vâng, em học ngay. — tôi hoảng hốt nhìn xuống cuốn vở. Mấy con số cứ nhảy múa loạn xạ khiến tôi hoa cả mắt. Ôi trời ạ… cứ như này thì nhức đầu quá.

Thấy tôi mắt nhắm mắt mở, Ren phải thở dài:

– Cho em tạm nghỉ.

– Hì hì. Cảm ơn Ren đẹp trai. — tôi cười toe toét.

– Hả? Bài này dễ hơn bài ban nãy sao em lại làm sai được?! — Ajita gõ nhẹ cuốn vở lên đầu Chito — Lạ nhỉ? Anh chưa thấy ai như em cả, bài khó thì làm như chơi, còn bài dễ lại không xong. Thật thú vị.

Anh nói xong cười nhẹ, tôi biết Chito đã bị nụ cười đó đánh bại, cụ thể là nhỏ đang đơ ra, ngơ ngác nhìn anh với ánh mắt lấp lánh. Ajita à… tài nghệ của anh cũng tuyệt thật. Anh xem, anh chỉ nói thế thôi mà xung quanh anh tỏa hào quang như thánh thần. Ren đột nhiên kéo đầu tôi tựa vào vai hắn, hắn ‘nhẹ nhàng’ nói vào tai tôi:

– Đừng có nhìn Ajita mãi như thế.

– Em đâu có. — tôi vội chống chế, nhưng thực sự tôi cũng đâu có ý đồ gì với Ajita.

Ren hừ giọng nuốt ngụm trà.



– Hôm nay như vậy đủ rồi. Về thôi. — Ajita mỉm cười hài lòng thu dọn tập vở.

Tôi liếc nhìn Chito, nhỏ cũng nhìn tôi, cô ấy cười nói:

– Hai người ở lại ăn tối luôn đi.

– Thôi không cần đâu. — Ajita từ chối.

– Ajita à, anh đừng phụ lòng người ta như thế. — tôi bon chen thêm thắt.

– Ừm, ba người ở lại cùng ăn với em đi. — Chito cười buồn, ôi dào, đạt quá mức, với khuôn mặt đó ai mà nỡ rời xa chứ!

– Được chứ? — Ajita khựng lại hỏi.

– Được mà. — hai chúng tôi đồng thanh — Ren?

– Tùy. — hắn đáp gọn, vác ba lô sang một bên vai.

– Vậy cùng đi xuống phòng ăn.

Chito nói rồi nhẹ nhàng bước đi. Chúng tôi quay lại sảnh lớn lúc vừa bước vào nhà, đèn đã được ai đó mở sáng hơn. Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tôi giật thót bám lấy tay áo Ren theo phản xạ, tôi run run hỏi Chito:

– Cậu sống một mình à?

– Chuyện… chuyện đó… — cô ấy đột nhiên ấp úng.

– Bạn em đó hả Chito? — một giọng nam trầm vang lên.