Mỹ Nam Trần Trụi Trên Cánh Đồng

Chương 12: Ruộng ngô (Play)




Edit: Pa

Thẩm Thanh khoanh chân dựa vào gốc cây, mặc dù ngồi trong bóng râm mát mẻ nhưng cậu vẫn rất khó chịu. Đến quần dài còn đang dính dính, nhớp nháp chứ đừng nói đến chuyện "cái sự sung sướng ấy" đột ngột bị gián đoạn làm dưới háng cứ nhộn nhạo, ngứa ngáy mãi.

Thẩm Thanh thầm oán trách, liếc xéo cái gã đàn ông ở dưới ruộng, Điền Dã thản nhiên như không, vẫn cắm mặt cấy mạ. Cả buổi chiều chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, chàng trai cuối cùng cũng phủ kín cánh đồng bằng một thảm mạ non xanh mơn mởn, sau đó mới cùng Thẩm Thanh về nhà. Hai người chẳng nói với nhau câu nào, Điền Dã vác cuốc đi đằng trước, phủ trên lưng một tầng ánh trăng bạc. Thẩm Thanh vùi đầu đi theo sau, trong lòng trách móc cái đồ đàn ông vô tâm.

Đến khi Thẩm Thanh ngẩng lên, trước mặt chẳng còn bóng dáng của anh nữa, phía trước chỉ thấy một con đường ngoằn ngoèo bên ruộng ngô rậm rạp. Ngô đang vào thời kỳ đẹp nhất, cả một cánh đồng ngô tươi tốt che kín tầm mắt, chẳng còn nhìn rõ tựa như đang nuốt chửng lấy lối ra nhỏ hẹp.

Những chiếc lá sắc lẹm lướt trên cánh tay và sượt qua má, vừa ngứa vừa đau. Thẩm Thanh hoảng loạn lao qua những bụi ngô dày đặc nhưng vẫn không thấy anh đâu cả. Ánh trăng mỏng manh, kéo theo gió đêm se lạnh, Thẩm Thanh rùng mình đứng giữa cánh đồng, lúng túng không biết phải làm sao. Nước mắt lăn dài dưới ánh trăng cũng trở lên lạnh lẽo.

Đột nhiên, sau lưng xuất hiện một bàn tay to lớn, ấm áp kéo lấy cổ tay cậu.

"Không phải anh nói em đứng đợi ở đó sao? Sao em lại..." Phát hiện trên mặt Thẩm Thanh còn đang đong đầy nước mắt, Điền Dã chợt nghẹn lại. "Em, Em làm sao thế?"

Đôi tay to lớn của anh rất ấm áp, nước mắt trên má Thẩm Thanh cũng nhanh chóng bốc hơi, khuôn mặt lạnh lẽo cũng dần ấm lên.

"Anh xuống dưới bẻ mấy bắp ngô, anh đã nói với em rồi mà! Anh bảo buổi tối trở về sẽ nấu bắp ăn... Ấy!" Thẩm Thanh đang tủi thân được Điền Dã ôm vào lòng "Là anh sai, anh sai rồi, ngoan! Không khóc nữa!"

Hai người ngồi trên một tảng đá ở giữa đồng, ôm lấy nhau. Điền Dã có thể nhận ra được tâm trạng của Thẩm Thanh đang cực kỳ suy sụp, tay chân vụng như anh đâu biết cách an ủi người ta, chỉ có thể im lặng ôm cậu thật chặt.

"Cha mẹ của tôi cũng vứt bỏ tôi như thế." Thẩm Thanh đột nhiên lên tiếng.

"Nói là muốn cho tôi rèn luyện, gửi tôi học nội trú, đến kỳ nghỉ quay về mới biết hóa ra bọn họ đã sớm ly hôn rồi, cũng đã chuyển nhà từ bao giờ. Bọn họ không ai cần tôi cả, bởi vì... bởi vì tôi là đứa trẻ dị dạng..."

"Em không phải!" Điền Dã không kìm được cắt ngang lời cậu.

Thẩm Thanh như tự nói với chính mình: "Hạnh phúc gia đình, biểu hiện tình cảm yêu thương cũng chỉ là giả dối, bỗng chốc có một ngày tan vỡ ngay trước mắt..."

Tránh khỏi vòng tay đang siết chặt của Điền Dã, Thẩm Thanh nhìn thẳng vào mắt anh.

"Một ngày nào đó anh cũng sẽ vứt bỏ tôi như thế à?"

Người bị gia đình bỏ rơi, sống một đời theo kiểu hôm nay có rượu, hôm nay uống [1] như Thẩm Thanh chẳng dám nghĩ đến một tương lai hạnh phúc bên một người nào đó. Vậy mà, lúc lạc trong cánh đồng ngô tăm tối, mới nhận ra nỗi tuyệt vọng khi tưởng rằng bản thân đã bị Điền Dã vứt bỏ còn đau đớn hơn cả lúc cậu biết mình bị cha mẹ bỏ rơi.

Nếu ngày đó nhất định sẽ tới, tại sao cậu không...

"Không bằng chúng ta kết thúc tại đây đi!"

"Anh nhất định muốn lấy vợ sinh con để sống một cuộc sống bình thường. Hai chúng ta vốn cũng chẳng có quan hệ gì. Hãy quên những ngày đã qua đi!" Thẩm Thanh giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Điền Dã.

Điền Dã trừng mắt nhìn người trước mặt, trong lòng phừng phừng lửa giận nhưng không biết trút đi đâu, anh bóp lấy cổ tay gầy guộc của cậu, nghiến răng nói:

"Anh không thể quên được! Ai nói với em là anh nhất định sẽ lấy vợ sinh con?"

"Còn nữa, chúng ta là loại quan hệ gì em cũng ngươi không biết sao? Anh đã nói với em vào đêm đầu tiên của chúng ta!" (Chương 5) [2]

"Em quên rồi sao? Vậy anh sẽ giúp em nhớ lại..."

Điền Dã nén giận ghé sát lại: "Đã bảo là để tôi ***, thì là vợ tôi!"

"Cho nên, đừng hở ra liền nói mấy cái thứ như vậy!" Điền Dã đem người ôm vào lòng, thủ thỉ hứa hẹn bên tai cậu: "Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ em!"

Thẩm Thanh lại khóc, cậu khóc không ngừng, vòng tay ôm lấy vai Điền Dã mà nức nở khiến áo ba lỗ của anh ướt nhẹp.

Thẩm Thanh vẫn không chịu nín, Điền Dã ngậm lấy môi cậu, chặn tiếng nức nở, vỗ về rồi hôn cậu bằng sự dịu dàng mà Thẩm Thanh chưa bao giờ cảm nhận được.

Điền Dã vốn không có ý định làm gì ở đây, nhưng hiếm khi Thẩm Thanh chủ động cởi đồ. Cậu giống như một vật hiến tế đang nằm lõa lồ trên phiến đá để cho người đàn ông ấy ghi dấu trên cơ thể mình.

Trời là chăn, đất là giường, hàng ngô bao quanh là những cây pháo bông nặng trĩu trong đêm đen. Trong ruộng ngô, hai người màn trời chiếu đất mà bằng lòng ước hẹn, chẳng mấy đã không nhịn được mà dính chặt lấy nhau.

"Cắm vào trong... Aaa... Sâu hơn một chút... Cắm vào tử cung của em, em phải sinh con cho anh..."

Thẩm Thanh chui vào trong ngực Điền Dã, lảm nhảm mê sảng, ai ngờ người nói vô tình, người nghe có ý.

Con *** đang ngụp lặn trong cái động dâm liền hung hăng dập mạnh vào tử cung, Ngay cả vách thịt non mềm cũng không níu giữ được vị khách này, chỉ có thể phun ra càng nhiều dịch mật để xoa dịu nhưng nó càng thô lỗ. Cổ tử cung bắt đầu tê dại, rốt không kiên trì nổi đành há cái miệng bé nhỏ ngậm lấy đầu khấc to lớn hút vào trong.

"A... Vào, vào đi... Aaa... Chậm lại... Ôi... Không được..."

Cái gã đàn ông nhẫn tâm này làm sao còn nghe được lời van xin của Thẩm Thanh cơ chứ, con *** không màng đóa hoa bé nhỏ đang xoắn xuýt ôm lấy vẫn liên tục rút ra chỉ chừa lại mỗi cái đầu khấc, đợi vách thịt khẽ co lại liền giã thật mạnh xuống, hai túi bìu vỗ căng đầy mạnh vào cửa mình kêu bôm bốp, khiến mấy cánh hoa đều sung huyết và sưng tấy.

Thẩm Thanh duỗi thẳng chân, chẳng biết cậu đã trải qua mấy lần cao trào, Điền Dã bóp chặt vòng eo mảnh, thúc mạnh thêm vài cái rồi bắn thẳng vào tử cung, nước dâm với tinh dịch bị tắc lại khiến bụng cậu trướng đầy, bị thúc khiến cả người cậu bị đẩy ra sau.

Điền Dã ghì chặt eo, từ từ rút con *** vẫn còn đang hơi cương, nhặt một bắp ngô non trong giỏ bên cạnh. Anh bẻ đôi ra rồi chọn nửa trên mềm hơn cắm ngược vào miệng bướm nhỏ đang chảy nước.

"Hừ... cái gì vậy?" Thẩm Thanh đưa tay kéo ra.

"Em không định sinh con cho anh sao?"

Thẩm Thanh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh nên không còn cách nào khác đành tuỳ ý anh vậy.

_____

[1] Hôm nay có rượu, hôm nay uống câu này được trích trong bài thơ dưới đây, đường thi cử của tác giả vô cùng lận đận, 10 năm thi tiến sĩ không đỗ, buồn bã mà làm bài này.

Tự khiển

Tác giả: La Ẩn

Đắc tức cao ca thất tức hưu,

Đa sầu đa hận diệc du du.

Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý,

Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.

Dịch nghĩa

Được thì cất cao câu hát, mất thì thôi,

Đa sầu đa hận cứ mãi như vậy.

Hôm nay có rượu, hôm nay uống,

Ngày mai sầu đến, ngày mai sầu.

[2] Chương 5 là tác giả note không phải tôi note đâu. Tôi đọc lại thấy Điền Dã nói năng gì đâu. Lại còn đúng cái chương tôi note lại 2 người chỉ coi nhau như bạn tình nữa chứ. Cảm giác bị vả mặt.

Đoạn H ở dưới tôi phải vắt não ra vừa tưởng tượng vừa tra từ điển vừa tìm từ còn phải lên tìm lại tài liệu giải phẫu cơ thể.