*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pa
Từ lúc dính bầu cả hai đều cảm thấy bối rối, chân tay luống cuống không biết phải làm sao. Bà ngoại sống ở làng bên, vừa nhận được tin báo của Mãnh Tử liền vội vàng chạy lại, chưa đến hai ngày đã qua tới.
Cháu dâu này lạ lắm cô gái nhỏ mặc như đàn ông, nhưng nghe nói cô bé đến từ thành phố, chắc người thành phố thích kiểu ăn mặc này. Bà ngoại khom lưng đánh giá đứa cháu dâu đang đứng trước mặt.
Được cái rất nhanh đã có em bé khiến bà cực kỳ hài lòng, chẳng mấy chốc liền vứt chuyện ăn mặc của cháu dâu ra sau đầu. Bà nắm lấy tay Thẩm Thanh liên tục căn căn dặn những điều cần chú ý, nhắc nhở Điền Dã phải làm mấy con gà để tẩm bổ cho cháu dâu mới.
Thẩm Thanh lúc đầu còn toát mồ hôi lạnh, sau mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ người già trong thôn quê lại có thể dễ tiếp thu như vậy, xem ra chính cậu mới là người mang quá nhiều thành kiến rồi. Bà lão nghỉ lại ở đây, mấy hôm sau còn tống cổ Điền Dã ra cửa sai anh đưa cháu dâu mới xuống chợ huyện mua đồ.
"Bà thấy con gái nhà người ta chẳng có đồ đạc gì cả, quần áo, mũ nón của em bé cũng phải chuẩn bị trước, đến lúc vợ con bụng to, không dễ dàng đi lại được."
Điền Dã biết bà ngoại tưởng Thẩm Thanh là phụ nữ, cũng không định sửa lại mà chỉ vâng vâng, dạ dạ kéo Thẩm Thanh xuống chợ huyện. Thẩm Thanh đang mang thai nên rất mệt mỏi, Điền Dã thuê một chiếc xe bò ở cổng làng. Con bò lắc lư suốt dọc đường, hai người ngồi trên xe ba gác lợp cỏ tranh [1] ở phía sau.
Ánh nắng ban mai không quá nóng, có chút hơi ẩm, nắng chiếu lên bộ dạng biếng nhác của hai người. Đường đất không bằng phẳng, nhiều ổ gà và hố, xe bò đi hai bước nhỏ lại rung năm bước lớn, Điền Dã ôm lấy cái bụng vẫn phẳng lì của Thẩm Thanh, anh để cậu dựa hẳn vào mình, bàn tay thô dày nhẹ nhàng vỗ về đứa con còn chưa thành hình trong bụng.
Thẩm Thanh choáng váng dựa vào người chàng trai, hôm nay đi quá sớm, cậu uể oải chưa tỉnh ngủ. Điền Dã mấy ngày nay không dám ăn thịt, anh xoa nắn da thịt mềm mại trên người Thẩm Thanh, một hồi thì tâm trí miên man [2] bàn tay đang xoa bóp dưới bụng từ từ trượt lên, chui vào trong lớp áo mỏng, bắt chính xác cái núm vú đang căng phồng vì sữa. Vừa đảo đảo, vừa nghĩ cái vú này là nhờ mình mỗi ngày nhấm nháp từng miếng mới lớn như này, không thể không đắc ý được.
Nhẹ tay cởi hai cúc áo trước ngực rồi kéo lớp vải bên cạnh, hai bầu ngực vểnh cao, no căng hiện ra trước mặt. Chàng trai nuốt nước miếng, mút lấy một bên núm vú ngày càng hồng hào. Được bú mấy ngày đã quen nên đầu v* nhanh chóng bắn ra những tia sữa ngọt ngào.
Điền Dã bú xong núm đầu tiên mới ngậm nốt bên còn lại vào miệng, Thẩm Thanh tỉnh lại thấy anh đang vùi trong ngực mình, vẻ mặt chột dạ.
"Sữa tràn ra rồi, để anh bú cho, đừng làm ướt áo!"
Dù bị bắt gặp tận tay nhưng Điền Dã vẫn ngụy biện cực kỳ hợp lý. Thẩm Thanh bị hút rất thoải mái, cũng không so đo với anh, liền tùy anh ấy đi.
"Vâng, thế anh phải hút cho tốt"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Điền Dã vội vàng mở toang áo sơ mi của cậu, để lộ toàn bộ thân trên trắng nõn, ngậm lấy đầu v* khi nãy chưa kịp yêu thương rồi mút mạnh. Mặt khác, anh kéo tay Thẩm Thanh lại, tự mình xoa nắn dương v*t vừa cứng vừa đau, Thẩm Thanh được phục vụ thoải mái cũng không ngượng ngùng, thuần thục móc ra cây dương v*t to lớn, đưa ngón tay vuốt ve nó.
Con *** trướng đau của Điền Dã cọ vào hai bàn tay mềm mại của cậu, đầu vùi vào bầu ngực mềm mại, hấp thụ hương thơm vô tận của bầu sữa mềm mại.
Thẩm Thanh bị chọc ghẹo phát n*ng, đũng quần đã thành một nhúm ướt át, nóng hổi. Cậu co chân, khẽ thở hổn hển. Đang không biết phải làm sao thì nửa người dưới đột nhiên lạnh lẽo, Điền Dã tự dưng tụt quần cậu ra.
"Không, không được, trong bụng còn con nữa..."
Thẩm Thanh túm lấy mép quần định mặc lại, nhưng sức cậu không đấu được với một người cường tráng như Điền Dã, trong chốc lát đã bị lột trơn bóng.
"Không sao đâu, anh không cắm vào đâu!" Điền Dã sờ đến giữa chân đã lầy lội, ngậm dái tai đầy đặn, vỗ về người chẳng bao lâu nữa sẽ làm mẹ.
Chàng trai cũng sợ chính mình không nhịn được, chỉ dám sờ soạng hai cánh bướm đang khép chặt, mật ngọt dính đầy trên tay, sau đó nhanh chóng chuyển đến vỗ về chú chim non đằng trước.
Hai cây dương v*t kề bên nhau, Điền Dã nắm lấy tay Thẩm Thanh, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, đại bàng cọ sát với chim sẻ, hai người dần dần ghé miệng hôn môi.
Thẩm Thanh cảm nhận được sức nóng dưới hạ thân truyền đến, còn nóng hơn thân nhiệt của chính mình, dương v*t hung dữ của chàng trai nằm giữa hai vòng tròn do hai bàn tay tạo thành, đang thô bạo tấn công một cây dương v*t khác. Quy đầu mẫn cảm được quy đầu của chàng trai vuốt ve, toàn thân nó đang chạm vào từng đường gân xanh của chàng trai. Thẩm Thanh cảm giác con *** của mình cũng bị nam nhân *** vào.
Môi và lưỡi quyện vào nhau, Thẩm Thanh vốn có sức chịu đựng không bằng Điền Dã đã nhanh chóng xuất tinh, đoá hoa tuy chưa được sơ múi gì nhưng vẫn bị kích thích mà trào ra một dòng mật ngọt, thậm chí đầu v* còn phun ra một tia sữa bắn lên cả hai người.
Điền Dã tiến tới trước ngực Thẩm Thanh, áp dương v*t của mình vào đầu v* vẫn còn dính sữa của cậu. Sau đó anh còn chẳng thèm dùng sức, cứ nương theo sự rung lắc của xe bò mà thay phiên chịch hai hạt trân châu.
Con *** đầy mùi nam tính ở ngay trước mắt cậu tuỳ tiện mà ấn hai đầu v* lún xuống da thịt, đợi nó nảy lên rồi ấn lại.
Thẩm Thanh xấu hổ đến mức không dám nhìn, cậu nhắm mắt khẽ rên rỉ, nhưng thân thể mẫn cảm nhanh chóng phản ứng lại phun ra nhiều sữa hơn, một tia sữa bắn trúng lỗ sáo của Điền Dã. Anh gầm lên rồi bắn thẳng vào ngực Thẩm Thanh.
Chất lỏng trắng đục, nhầy nhụa tràn ra khắp lồng ngực, hỗn loạn, không thể phân biệt được là tinh dịch hay sữa.
_____
[1] Xe bò ba gác lợp cỏ tranh. Tôi không biết cái xe Điền Dã thuê có kín đáo hơn không.
[2] Bản gốc 心猿意马: Tâm viên ý mã được hiểu là tâm tư bay nhảy vô định như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa.
Một phép ẩn dụ cho việc tâm trí/ suy nghĩ hay thay đổi, ý chí yếu không giữ vững lập trường; đầu óc không tập trung, rối loạn.