Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 14




"Sư huynh."

Trần Ám Hương vừa nghe âm thanh, liền biết là Tống Xuân Đường tới. Mở mắt ra, chỉ thấy Tống Xuân Đường dựa lên cửa sổ, tay chống cằm đang nhìn mình.

"Sao vậy?" Trần Ám Hương buông quyển sách trên tay.

"Ngày mai sắp phải đi núi Kính Đài rồi, ta rất lo lắng." Tống Xuân Đường nghiêng đầu gục vào cánh tay mình, bên cạnh hắn không biết nhảy ra một con thỏ khi nào, cũng nghiêng cái đầu lông xù xù nhìn Trần Ám Hương.

"Không cần lo lắng." Trần Ám Hương cười nói: "Với thực lực của đệ, nhất định không có vấn đề."

Tống Xuân Đường bĩu môi: "Nhưng ta vẫn lo lắng."

Trần Ám Hương im lặng, y sao lại cảm thấy nụ cười này của tiểu sư đệ cười cũng không giống dáng vẻ lo lắng.

"Sư huynh, chúng ta thả lỏng một chút đi." Tống Xuân Đường nói, một phen đoạt lấy sách trong tay Trần Ám Hương, khi chạm được lòng bàn tay y, sờ thấy một mảnh ươn ướt, hắn cười gằn, ngữ điệu nhẹ nhàng chầm chậm: "Sư huynh, giúp ta một chút đi."

".... Được."

Kỳ thật Trần Ám Hương cũng lo lắng, mấy ngày nay y vẫn không thể nào ngủ ngon, một khi nhắm mắt lại, đó là cảnh tượng thân ở núi Kính Đài.

"Sư huynh, nghĩ cái gì đấy?" Tống Xuân Đường ôm con thỏ đặt trước mặt Trần Ám Hương.

"Không nghĩ gì cả." Trần Ám Hương lấy lại tinh thần, nhìn ra bên ngoài.

Tống Xuân Đường một hai phải lôi y đi chèo thuyền, bao quanh Thiên Linh Tông là núi và sông, mặt nước như gương phẳng, trong suốt như trời cao.

Núi xanh dọc hai bờ sông chậm rãi lùi về phía sau, Tống Xuân Đường chèo rất chậm, sào trúc thật dài vẽ ra từng đường sóng gợn. Y ngồi ở một đầu thuyền khác, gió nam ấm áp thổi vào mặt, tưởng như thời gian cũng lắng lại

Y nhìn mặt sông chốc lát, đột nhiên cúi người đưa bàn tay vào trong nước.

"A...." Trần Ám Hương kinh hô một tiếng, bỗng chốc rút tay ra.

"Làm sao vậy?" Tống Xuân Đường lập tức ném sào trúc xuống, cầm tay y xem xét: "Là bị thương chỗ nào sao?"

Ánh nắng phảng phất như bị che kín một tầng mây mù, mà bàn tay trước mặt trắng nõn như tuyết, còn có giọt nước nhỏ mịn như đá quý được tô điểm trên bề mặt, khi nắm ở trong tay mềm mại như mây, yết hầu hắn lăn lộn một chút, thấy không có trở ngại, lúc này mới buông ra.

"Trong nước.... có cái gì đó." Trần Ám Hương nhíu mi.

"Có cái gì?" Tống Xuân Đường vội vàng nhìn trong sông.

"Ờ, mềm mại, cực kì trơn trượt." Trần Ám Hương cẩn thận nhớ lại.

Cùng lúc này, Tống Xuân Đường thấy có thứ gì đó khuấy trong nước, hắn cười chỉ chỉ: "Sư huynh mau xem."

"Cái gì?" Trần Ám Hương nhích lại gần nhìn, chỉ thấy mấy con cá chép đỏ trong nước phe phẩy cái đuôi như tơ lụa, y cười cười, lại đưa bàn tay vào, những con cá đó liền to gan mà thò qua, rỉa lòng bàn tay Trần Ám Hương một chút lại một chút.

Tống Xuân Đường nhìn nụ cười bên môi Trần Ám Hương, cũng cười nói: "Xem ra, chúng nó rất thích sư huynh." Hắn nhìn chằm chằm Trần Ám Hương, đôi môi khẽ nhúc nhích.

Chờ đám cá chép đỏ tan đi, Trần Ám Hương mới phản ứng lại, hỏi: "Đệ vừa nói cái gì với ta hả?"

"Không có gì." Tống Xuân Đường lắc đầu đi nhặt sào trúc.

"Có." Trần Ám Hương cũng không biết vì sao chính mình một hai phải truy hỏi, "Ta cảm giác hình như đệ có nói gì đó."

"Ta nói...." Tống Xuân Đường chậm rãi chèo.

Trần Ám Hương nín thở nghe, đột nhiên khẩn trương lên.

"Mấy con cá nhỏ đó rất thích sư huynh."

"Gì chứ...." Trần Ám Hương thả lỏng toàn thân: "Ta còn tưởng rằng...."

"Sư huynh cho rằng cái gì?"

"Không có gì." Trần Ám Hương quay người đi, chặn lại mấy lời nói của Tống Xuân Đường.

Phía sau truyền đến tiếng cười của Tống Xuân Đường, y tức giận, không biết nhặt được một hòn đá nhỏ từ đâu ra, trong lòng nghĩ đây là Tống Xuân Đường, sau đó dùng sức ném vào dòng sông.

"Bõm" một tiếng, hòn đá chìm xuống sông, giọt nước bắn tung tóe.

Chờ bọn họ lượn một vòng, đã là sông ngân đầy thuyền. Vốn dĩ tốc độ của họ có thể trở về trước khi mặt trời lặn trước, nhưng nửa sau hành trình Trần Ám Hương muốn thử một lần, vì thế người chèo thuyền liền thành Trần Ám Hương.

Chỉ là kỹ thuật của Trần Ám Hương thật sự quá dở tệ, mấy lần suýt chút nữa là làm lật thuyền.

"Quên đi." Trần Ám Hương muốn từ bỏ.

Thuyền vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, y quay đầu nhìn, mình lăn lộn nửa ngày, còn không bằng Tống Xuân Đường chèo trong một chén trà nhỏ.

"Có phải đệ lén học hay không hả?" Trần Ám Hương xoa xoa cổ tay đau nhức, rõ ràng y thấy Tống Xuân Đường chèo rất nhẹ nhàng mà.

Tống Xuân Đường cười một cái, bước lên trước, đứng phía sau y, đôi tay nắm lấy tay y, nói: "Vậy thì, ta cầm tay sư huynh, dạy sư huynh thử chèo một lần."

Lúc đầu Trần Ám Hương vẫn có chút không quen Tống Xuân Đường dựa gần như vậy, chỉ là dần dần, sào trúc trong tay phảng phất như có sinh mệnh, dễ dàng di chuyển trong nước.

Tốc độ thuyền lập tức phi nhanh, gió thổi cuốn tóc trên trán y, y kinh hỉ nói: "Nhanh quá, nhanh quá."

"Ừm." Tống Xuân Đường nhìn trong mắt Trần Ám Hương tràn đầy hưng phấn, lực đạo trên tay lặng lẽ tăng thêm.

Đến cuối cùng, Trần Ám Hương cũng không có học được cách chèo, toàn dựa vào xuất lực Tống Xuân Đường.

Lúc thu xếp đồ đạc, Trần Ám Hương đột nhiên nhớ tới quyển 'Long Dương Thập Bát Thức' kia, mình sắp đi rồi, không bằng đêm nay mang đi trả. Nhưng y tìm hết góc ngách, cũng không thể tìm được quyển sách kia đâu.

Cái này.... Không thể nào.

Trần Ám Hương lập tức luống cuống.

"Sư huynh, huynh đang tìm cái gì vậy?"

Vừa lúc, giọng nói Tống Xuân Đường vang lên.

Trần Ám Hương hoảng loạn mà đóng ngăn tủ lại, xoay người trả lời hắn: "Không, không có gì."

Tống Xuân Đường thăm dò liếc nhìn ngăn tủ phía sau Trần Ám Hương một cái, tò mò hỏi: "Sư huynh là giấu thứ tốt gì sao?"

"Không có." Trần Ám Hương tông cửa xông ra.

Tiếng đóng cửa phía sau vang lên, Tống Xuân Đường khóe môi gợi lên một nụ cười, hắn giơ tay ra, dưới tay áo rộng lộ ra một quyển sách.

"Hóa ra sư huynh thích loại này...." Tống Xuân Đường lẩm bẩm nói.

Hôm sau trước khi xuất phát, Thôn Trần dặn dò vài câu, chuyến này dẫn đội không phải y, mà là Vân Hải Tiên Tôn.

Bọn họ đều nói được, cuối cùng mắt y nhìn Trần Ám Hương.

Nhưng Trần Ám Hương đang cúi đầu nghĩ tâm pháp, không chú ý đến, khi đang định ngẩng đầu, bị Tống Xuân Đường kéo một cái, lực chú ý của y trong nháy mắt lại trên người Tống Xuân Đường.

"Sư huynh, huynh xem."

Trong tay Tống Xuân Đường cầm một cặp ngọc ngưng chi, trắng muốt trong veo như sương.

"Rất đẹp." Trần Ám Hương tán thưởng nói.

Bọn họ vừa nói, vừa đi theo đội ngũ ra ngoài.

Thôn Trần nhìn các đệ tử vô cùng náo nhiệt mà đi ra ngoài, liền nhìn thêm vài lần. Trên mặt y cảm xúc không biến hóa, sau một lúc lâu, y lau chất lỏng ấm nóng trên khóe môi.

"Thôn Trần, ngươi thật chẳng thú vị."

"Nè, sư huynh, cái này cho huynh." Tống Xuân Đường đem một nửa ngọc ngưng chi đưa cho Trần Ám Hương.

Trần Ám Hương không nhận: "Cái này quá quý giá, ta không thể nhận."

"Không quý giá, là mua ở người bán hàng rong dưới chân núi." Tống Xuân Đường nói, "Sư huynh ngày khác mời ta ăn cơm là được."

"Vậy được rồi." Trần Ám Hương cự tuyệt không được, chỉ có thể nhận lấy.

Bọn họ ngự kiếm bay đến núi Kính Đài.

Đi cả một chặng đường dài, núi Kính Đài là nơi mà một vị đại đức đã phi thăng thành tiên, người đó để lại kết giới cùng rất nhiều bảo vật cho hậu bối, hiện giờ trở thành một chốn thánh địa tổ chức đại bỉ Tiên Lâm, ngay cả các đại tiên môn cũng không được nhúng tay vào.

Bọn họ một ngày trước khi đến đó, thì tìm một khách điếm ở lại.

Trần Ám Hương đẩy cửa ra, trong phòng bày biện đơn giản, đồ gì nên có đều có, sau khi y nhìn lướt qua, bắt đầu tu luyện.

Vào buổi tối, y đi đến bên cửa sổ mở ra.

Làn gió đêm thổi vào mặt, đối diện lầu các bị ánh chiều tà của mặt trời lặn phân thành hai, Trần Ám Hương vừa xốc mắt, thì đã đối diện mắt với một người.

Là Lăng Tiêm Vân!

Y lập tức đóng cửa sổ lại.

Thế nhưng cái cười vừa rồi kia của Lăng Tiêm Vân không hiểu sao mà có chút khiếp người.

Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, Trần Ám Hương còn đang suy nghĩ, đôi đũa cũng không động được mấy cái.

"Sư huynh, nếm thử cái này." Tống Xuân Đường gắp một đũa đồ ăn, để vào trong chén Trần Ám Hương.

Chiết Liễu nhìn nhìn bọn họ, cũng nói: "Đại sư huynh, cái này cũng ăn ngon." Nói xong, hắn cũng gắp một đũa muốn để vào trong chén Trần Ám Hương.

"Sư huynh không thích ăn cái này." Tống Xuân Đường lập tức ngăn lại.

Chiết Liễu nghiêng đầu chớp chớp mắt, ồ một tiếng, rút đôi đũa về lần nữa, hắn nhìn mắt Mạc Hà, đem đồ ăn để vào chén Mạc Hà luôn.

"Ngươi ăn đi."

Mạc Hà giữa mặt mày toát ra một sự ghét bỏ, Chiết Liễu thấy được, liền trêu đùa: "Sao thế? Còn ghét bỏ ta?"

"Không dám."

Chiết Liễu cười một cái: "Nhưng thật ra khó được gặp biểu cảm khác này của ngươi."

Lại nói đùa chốc lát, Trần Ám Hương cơm ăn không nhiều, liền rời đi trước, y trở về phòng, phát hiện ánh nến trong phòng không biết đã tắt khi nào.

Phòng trong một mảnh đen nhánh, giơ tay không thấy năm ngón.

Cửa sổ còn mở ra một nửa, gió thổi vào làm lay động tấm rèm vải trong phòng.

"Kỳ quái, rõ ràng ta đã đóng cửa sổ lại rồi mà?"

Trần Ám Hương đóng cửa sổ một lần nữa, tiếng cọ xát của gỗ lúc này đặc biệt rõ ràng. Y mày khẽ nhíu, phía sau một trận gió thổi tới.

"Ai?!"

Vung tay ra phía sau lại bị nắm lấy, linh lực sáng ngời như ánh nến chợt lóe rồi biến mất.

"Hương Hương, mấy ngày không gặp, tại sao lại hung dữ như vậy." Lăng Tiêm Vân một cái tay khác vuốt cằm y, chậm rãi chuyển đến phía trước.

"Buông ta ra!" Trần Ám Hương hạ giọng nói.

"Không buông."

Trần Ám Hương cắn chặt răng, không biết Lăng Tiêm Vân dùng cái gì, toàn thân y bị áp chế đến không thể động đậy.

"Hương Hương, ngươi nhớ ta không?" Lăng Tiêm Vân cúi đầu ngửi nhẹ ở chỗ xương quai xanh của y, "Ta thì lại nhớ ngươi đến muốn điên."

"Ngươi....!!!" Trần Ám Hương bị gã không biết xấu hổ này nói làm cho mặt đỏ bừng, cái trán toát ra mồ hôi mỏng, "Dâm tặc!"

"Đúng vậy, ta là dâm tặc." Lăng Tiêm Vân không có phủ nhận, cái tay kia càng thêm dùng mức, thế nhưng tìm đến chỗ hông. Không nhẹ không nặng mà xoa bóp.

Trần Ám Hương rùng mình cả người, lông mi run lên giống như tơ hoa loạn vũ.

"Lăng Tiêm Vân, ngươi đừng ép ta!"

Lăng Tiêm Vân trên tay ngừng lại, bạc sức lại đinh linh rung động, gã rũ mắt nhìn Trần Ám Hương, giơ tay nhẹ nhàng ôm chặt.

"Sư huynh."

Lúc này vang lên tiếng đập cửa đánh vỡ tĩnh lặng.

"Hy vọng tiểu sư đệ ngươi tiến vào sao?" Lăng Tiêm Vân hỏi y.

Không chờ được phản Tống Xuân Đường đã nhận ra một tia bất ổn, trong tay hắn chợt dùng sức, cửa bị mạnh mẽ đẩy ra.

Trong phòng không đốt đèn, hắn nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy bóng dáng Trần Ám Hương trước cửa sổ.

Cửa sổ mở toang, ánh trăng lưu lại bóng hình y, gió thổi vào làm quần áo y bay phần phật.

"Sư huynh, tại sao lại mở cửa sổ ra?"

".... Không có gì, chỉ là có hơi nóng thôi." Trần Ám Hương thân hình giật mình, chậm rãi quay qua.

"Sư huynh, huynh làm sao vậy?" Tống Xuân Đường bước tới hai ba bước, lo lắng mà nhìn đuôi mắt y phiếm hồng, ánh mắt thâm sâu, giọng nói cũng trở nên trầm thấp, "Ai dám chọc huynh không vui?"