Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 22




Khi Trần Ám Hương tỉnh lại, liền thấy Lăng Tiêm Vân, người nọ vẫn là một thân áo tím, vòng bạc trên tay đánh vào nhau.

"Còn bao lâu nữa?" Bạch Ngọc Hồ ngáp một cái.

Lăng Tiêm Vân nhanh chóng vẽ vài nét, cuối cùng dừng lại đứng lên: "Xong rồi." 

"Đây là thứ gì?" Bạch Ngọc Hồ đi đến trước mặt, chỉ vào đồng hình vẽ như quỷ vẽ bùa trên đó.

Lăng Tiêm Vân nhìn lướt qua Trần Ám Hương, ánh mắt chuyển lại trên giấy: "Nếu ta đoán không  sai, cái này chắc một chiếc chìa khóa." 

Lời này vừa nói ra, Bạch Ngọc Hồ thần sắc biến đổi: "Ngươi nói không sai, tiếp tục, là chìa khóa nơi nào?" 

"Đại khái… là lối đi đến Vọng Niệm Hải trong truyền thuyết." 

Không sai, là Vọng Niệm Hải. Trần ám hương như ngừng thở, cảm giác vô lực lúc bị thủy triều vô biên bủa vây đột nhiên hiện lên trước mắt, lại lần nữa lan tràn đến tứ chi. Nếu có thể, y vĩnh viễn cũng không muốn hồi tưởng lại đoạn ký ức kia.

"Sư huynh, huynh làm sao vậy? Tay sao lại lạnh như vậy." Tống Xuân Đường chạm vào tay y. 

"Ta đã giải xong rồi." Lăng Tiêm Vân nhìn Bạch Ngọc Hồ, "Thuốc giải của ngươi đâu?" 

"Thú vị." Bạch Ngọc Hồ ánh mắt liếc nhìn giữa bọn họ, nở nụ cười nhạt, nhanh chóng cầm lấy tấm da dê, thổi một làn khói vào Trần Ám Hương, thân hình kia biến mất không thấy: "Ngày mai tỉnh lại hắn sẽ không sao nữa." 

Lúc này Lăng Tiêm Vân buông tay, ghế dựa mới vừa rồi Bạch Ngọc Hồ ngồi đột nhiên gãy tan tành.

Tống Xuân Đường đỡ Trần Ám Hương đang lâm vào hôn mê, im lặng mấy giây, nói với Lăng Tiêm Vân: "Đa tạ." 

"Không cần." Lăng Tiêm Vân đáp lại cũng lời ít mà ý nhiều, "Để ta chăm sóc hắn đi." 

Bọn họ đều biết tại sao đối phương lại ở đây, không có người khác, cũng gỡ xuống ngụy trang, không che đậy mục đích của bản thân.

"Ta chăm sóc sư huynh đã lâu, không cần Lăng thiếu chủ nhọc lòng." Tống Xuân Đường ôm Trần Ám Hương ngồi xa một chút. 

Lăng Tiêm Vân không mở miệng, cũng không tiếp tục theo sau, chỉ là ánh mắt vẫn luôn ngừng trên người Trần Ám Hương, có điều gã tuy rằng không có động tác, nhưng thân thể Tống Xuân Đường một khắc cũng không nới lỏng.

Thời gian trôi qua từng chút một, không có Bạch Ngọc Hồ, kết giới cũng dần dần biến mất. 

Mà lúc này, màn đêm một khắc trước đầy sao, giây lát lại biến thành tinh không vạn dặm.

Bọn họ đã ở trong kết giới một ngày, mà thời gian bên ngoài lại chỉ qua nửa canh giờ.

Tống Xuân Đường không yên tâm Bạch Ngọc Hồ, đi tìm Lý Thị xem cho Trần Ám Hương lần nữa. Sau khi Lý Thị bắt mạch xong, thu tay về: "Không có gì trở ngại, chỉ là suy nghĩ quá độ, thân mình có chút yếu, ngủ một giấc là khỏe lên thôi." 

"Thật sự?" Tống Xuân Đường hỏi.

"Nếu ngươi nếu không yên tâm, để Trần Ám Hương ở chỗ ta, ta tự mình trông, thế nào?" 

"Ta cũng đi theo." 

Bên này Tống Xuân Đường vừa nói xong, Dạ Vũ Tễ vòng qua bình phong đi vào, nhìn mấy người đứng trong phòng, nói: "Yô, nơi này cũng thật náo nhiệt, không biết còn tưởng rằng các ngươi ở chơi mạt chược nữa đó." Hắn chuyển ánh mắt, thấy Lăng Tiêm Vân, ngữ điệu thay đổi, "Thật không ngờ, sao Lăng thiếu chủ cũng ở đây? Lần này, hình như ta không có đưa thiệp mời cho Lan Lăng." 

"Là ta thất lễ." Lăng Tiêm Vân chắp tay, "Chỉ là vô cùng ngưỡng mộ Tuyết Hồng Mẫu Đơn của quý cung." 

"Lâu nay nghe danh Lan Lăng giỏi chế độc, nói vậy đối với giải độc cũng rất có kiến giải, mời Lăng thiếu chủ theo chúng ta đi một chuyến." Dạ Vũ Tễ bày ra một tư thế mời, chỉ là mấy vị trưởng lão cúi đầu đứng hầu phía sau đang mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm Lăng Tiêm Vân. Lăng Tiêm Vân nhíu mày, chuyến này gã không dẫn người theo, nếu nổi lên xung đột giáp mặt với Cẩm Yên Cung sẽ không dễ thoát thân, gã không thể không đi theo đối phương.

Khi bước qua ngạch cửa, Lăng Tiêm Vân quay đầu nhìn thoáng qua Trần Ám Hương, nhưng Trần Ám Hương không nhìn gã, gã ảm đạm rũ mắt, theo Dạ Vũ Tễ rời đi.

Dạ Vũ Tễ đi ở phía trước, âm thanh rõ ràng mà lướt qua: "Phiền Lăng thiếu chủ lát nữa cẩn thận mà xem xét gia mẫu trúng độc gì, dường như thiên hạ không có độc nào mà Lan Lăng không giải được." 

"Dạ Vũ Tễ, không thể nói chắc vậy được."  Lăng Tiêm Vân nói, "Mọi chuyện còn phải đợi đến khi thấy tình hình thực tế đã."

"Hừ! Lăng thiếu chủ tự mình hạ độc, còn có thể không giải được sao." 

"Ta chưa từng hạ độc." Lăng Tiêm Vân ngữ khí bình đạm.

Chờ sau khi đến gần một căn phòng, mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt, Lăng Tiêm Vân vén rèm lên đi vào, cách một lớp màn lụa, gã nhìn không rõ gì, chỉ có một cánh tay để lộ ra bên ngoài, trên bề mặt phủ kín hoa văn quỷ dị màu đen.

"Lăng thiếu chủ." Dạ Vũ Tễ đi vào sau, cũng thuận thế đóng cửa lại, "Ngươi có cái gì muốn giải thích không? Lý Thị nói đây là độc mà chỉ Lan Lăng mới có." 

Lăng Tiêm Vân bước lên cẩn thận nhìn kỹ, nói: "Độc này vừa nhìn qua như là độc của Lan Lăng." 

Dạ Vũ Tễ gật gật đầu, ánh mắt âm ngoan mà nhìn chằm chằm gã: "Nhìn kỹ, cũng là độc của Lan Lăng." 

Đối với lời của Dạ Vũ Tễ, Lăng Tiêm Vân cảm thấy có chút khó giải quyết, gã thở dài một hơi nói: "Chỉ là, phương pháp hạ độc này không phải của Lan Lăng. Loại độc này thông thường sẽ lan từ cổ tới cổ tay, mà hiện tại lại bắt đầu lan từ chỗ cổ tay ra." 



Trần Ám Hương cho rằng mình sẽ lại mơ thấy tên ma tu kia lần nữa, nhưng lần này cũng không có gì cả, sau khi y chìm vào cảnh trong mơ, rơi vào bóng tối vô tận, y không thể động đậy, mở mắt ra là một mảnh tốt đen, nhắm mắt lại vẫn là một mảnh tốt đen. 

Thời gian đã trôi qua phảng phất như không tồn tại, thậm chí y bắt đầu hoài nghi mình trọng sinh chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, có lẽ căn bản không có cái gì trọng sinh, chỉ là một giấc mộng của y thôi.

Nhưng trước nay y cũng chưa làm qua chuyện xấu gì, tại sao dù đã chết cũng muốn trừng phạt y như vậy, để y không được an bình chuyển thế.

Đột nhiên y cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến độ ấm, đầu tiên là đầu ngón tay, lại từ từ khuếch tán đến toàn bộ lòng bàn tay, rất giống như có người nắm thật chặt tay y. 

Giờ khắc này y chỉ nghĩ tới một người.

Tiểu sư đệ, Tống Xuân Đường.

Một người mà đời trước y dùng hết mọi thứ để yêu, đời này lại dùng đủ mọi cách để quên đi. 

Nhưng giờ khắc này, nghĩ đến nét mặt Tống Xuân Đường, nghĩ đến dáng vẻ khi hắn cười, dường như bóng tối cũng không đáng sợ như vậy. 

Lúc này, từ phía chân trời truyền đến âm thanh mơ hồ. 

Là ai đang gọi y?

Là tiểu sư đệ sao?

Là… Tống Xuân Đường sao?

Cái âm thanh kia càng ngày càng gần, y đột nhiên kịch liệt giãy giụa lên, điên cuồng mà tưởng tới gần âm thanh kia. 

Một đường sáng trắng cắt qua.

"Sư huynh." Tống Xuân Đường lên tiếng trước, nhưng biểu cảm lại ngơ ngác, qua mấy giây mới lộ ra nụ cười. 

Cảm giác vô lực trên người Trần Ám Hương dần dần rút đi, y đầu tiên là trông thấy Tống Xuân Đường canh giữ ở mép giường, ánh mắt dời xuống, chú ý tới tay hai người nắm vào nhau.

Hóa ra, thật sự là tiểu sư đệ vẫn luôn nắm chặt tay mình không buông. 

Khi đó y không đơn độc một mình.

"Tiểu sư đệ." Trần Ám Hương nhìn Tống Xuân Đường, đang định nói gì đó. 

"Ngươi tỉnh rồi." Lý Thị đột nhiên đi lên trước, "Còn có chỗ nào không khoẻ không?"

Có lẽ là Lý Thị quanh năm làm bạn với thuốc men, cho nên trên người dính đầy mùi thuốc cay đắng. Y vừa tới gần, Trần Ám Hương liền ngửi thấy mùi hương kia, lập tức nhíu chặt mày.

"Ta không sao." Trần Ám Hương trả lời.

"Đưa bàn tay ra cho ta xem thử." Lý Thị nói, y bắt mạch xong, nhìn kỹ Trần Ám Hương một phen, thần sắc phức tạp mà thở dài một hơi, "Cái khác thì cũng không có gì, nhưng lại bị thận hư." 

______

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Ám Hương không thể tin: Đại phu, ông xem lại đi!!!! 

Tống Xuân Đường ôm một cái: Lão bà, không sao, thận ta rất mạnh.