Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 30




Tống Xuân Đường ở một bên nhìn đến hỏa khí bừng bừng, hắn đè nén tức giận, nói: "Nhìn nửa ngày rồi, có kết quả gì chưa?"

Lăng Tiêm Vân than thở, nói: "Thân thể có chút hư nhược, cái khác thì không có gì."

Lúc Trần Ám Hương tỉnh lại đã là ngày hôm sau, y kỳ thật có chút lo lắng, thậm chí còn tưởng tình trạng của mình như vậy là bởi vì y chỉ có thể đi đến nơi này thôi hay không. Mỗi khi nghĩ đến đây, y liền khó chịu vô cùng, Tống Xuân Đường hỏi y làm sao vậy, y cũng không muốn nhiều lời.

Cửa sổ hướng ra biển, y ngồi xếp bằng trên giường ngắm nhìn.

"Sư huynh." Tống Xuân Đường đẩy cửa vào, ôm đồ gì đó đặt lên bàn lùn: "Bánh trứng nướng chảy mới ra lò, mau nếm thử đi."

Đã nhiều ngày Trần Ám Hương không muốn ăn gì, thấy thế liền ăn mấy miếng, y đang ăn thì Chiết Liễu đi vào, thấy y ăn bánh trứng nướng chảy, không thể tin mà giơ tay che miệng nói: "Ta hôm qua muốn ăn điểm tâm Thiên Linh Tông, bảo người lên phố đi mua, kết quả là tìm khắp toàn bộ phố xá cũng không có, đệ lấy từ đâu ra vậy?"

Nghe vậy, Trần Ám Hương cũng tò mò mà nhìn về phía Tống Xuân Đường.

Tống Xuân Đường giơ nắm tay che môi, ho khan một tiếng: "Khụ…. Ta tự mình học làm."

"Oa." Chiết Liễu tán thưởng vài tiếng, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người họ, cuối cùng như đã hiểu ra gì đó: "Hiểu rồi hiểu rồi, chắc đây chính là yêu ha."

Tống Xuân Đường âm thầm nhìn biểu cảm của Trần Ám Hương, phát hiện y chỉ rũ mắt nhìn về phía bánh trứng nướng chảy trên bàn, lông mi khẽ run, run đến lòng Tống Xuân Đường cũng ngứa ngáy.

Chiết Liễu vừa đi, Trần Ám Hương liền giương mắt nhìn trừng trừng Tống Xuân Đường một cái, nói: "Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, không được lãng phí thời gian làm việc khác, tu luyện cho tốt đi."

"Ồ." Tống Xuân Đường mất mát mà đi ra ngoài.

Lúc hắn bước qua ngạch cửa, Trần Ám Hương gọi hắn một tiếng: "Quay lại."

Tống Xuân Đường liền lập tức vui vẻ, ôm Trần Ám Hương hôn rất nhiều cái.

Vốn là một ngày trời trong nắng ấm, bỗng nhiên thiên tượng đột biến, mây đen giăng đầy trên không, tầng mây đen nghịt ùn ùn phía chân trời, Vọng Niệm Hải bắt đầu nổi sóng kịch liệt, tưởng như mặt nước đang sôi trào, toàn bộ dòng nước dâng lên xoay tròn thành lốc xoáy cực lớn, ở trung tâm bắt đầu dần dần xuất hiện một hòn đảo nhỏ.

Biến động như vậy tất nhiên là khiến cho mọi người chú ý, sắc mặt Vân Hải nghiêm túc: "Bí cảnh Vọng Niệm Hải đã mở ra."

Hòn đảo cũng không nhỏ, nhưng lại bị một lớp sương mù bao phủ, nên làm người rất khó nhìn.

"Chuẩn bị đi." Vân Hải nói, "Mọi người ngự kiếm đi trước, chỉ có Kim Đan mới có thể tiến vào, ta sẽ ở bên ngoài chờ các ngươi, gặp phải nguy hiểm ngàn vạn không được lưu luyến, lá bùa này là Truyền Tống phù, bóp nát nó có thể lập tức thoát ra ngoài, phải nhớ tự bảo vệ an toàn cho bản thân." Hắn đem tấm phù phát cho mỗi một đệ tử, lại cẩn thận dặn dò mấy câu.

Lăng Tiêm Vân đón gió đứng ở phía trước cửa sổ, phía sau một đám đệ tử đang quỳ, giọng Lăng Li từ bên trong truyền ra tới: "Bảo đảm Lan Lăng ta đoạt được thần thú, không tiếc bất cứ giá nào."

"Dạ." Mọi người cúi đầu xuống.

"Mẫu thân, chúng ta phải xuất phát rồi." Dạ Vũ Tễ cáo biệt với Dạ Thanh.

"Ừm." Dạ Thanh sửa sang lại cổ áo cho Dạ Vân Huyền, "Đệ đệ con vừa mới kết Kim Đan, nhất định phải bảo vệ tốt đệ đệ con, đừng để cho nó bị chút vết thương nào."

"Mẫu thân đã dặn dò con rất nhiều lần rồi." Dạ Vũ Tễ nói, "Tất nhiên con sẽ làm tốt."

Dạ Thanh ho khan một tiếng, Dạ Vũ Tễ lập tức bước tới vỗ vỗ lưng cho bà.

"Đi nhanh đi." Dạ Thanh phất phất tay, "Đừng chậm trễ thời gian."

Đảo Vọng Niệm vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế nhân rất ít người biết đến, sau khi Trần Ám Hương tới gần, phát hiện hòn đảo nhỏ vẫn bị sương mù bao phủ, không thấy rõ.

"Sư huynh, chúng ta cùng nhau đi vào." Tống Xuân Đường nắm tay y.

Trần Ám Hương gật đầu, hai người cầm kiếm cùng tiến vào, một cơn choáng váng kịch liệt ập đến, như thể thiên địa đang xoay tròn, không nhìn thấy gì cả, y vừa định nắm chặt tay Tống Xuân Đường, lại phát hiện mình bắt vào không.

"Tống Xuân Đường!" Y theo bản năng vừa gọi một tiếng thì đã lâm vào hôn mê.