Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 33




Phía dưới tiếng nước lại vang lên, Trần Ám Hương liếc mắt nhìn xuống một cái, bóng đen kia lượn lờ trong nước, bơi có vẻ nôn nóng hơn ban nãy.

Thuật Ảo Ảnh chuẩn bị thật sự rất nhanh, trong ba người bọn họ, chỉ có thuật Ảo Ảnh của Lăng Tiêm Vân là tinh diệu nhất, nhưng gã cũng lo lắng nói: "Tuy ta khá tự tin, nhưng cũng không biết thuật Ảnh này có thể kéo dài bao lâu."

"Ba giây thì cũng đủ bay ra ngoài." Tống Xuân Đường nói.

Thời gian ba giây, thật sự đủ sao…

"Nếu không thử trước một lần?" Trần Ám Hương nói, y nhìn bóng đen khổng lồ kia, lòng lại bất an.

"Không! Loại lão quái vật này gạt được một lần, sợ là không lừa được lần hai. Lăng Tiêm Vân nói: "Với trình độ thuật Ảnh này, chúng ta chỉ có cơ hội một lần thôi."

Gã bước đến xem kỹ địa hình, cũng chuẩn bị thi pháp. Tống Xuân Đường đứng bên cạnh Trần Ám Hương nhỏ giọng nói: "Sư huynh, một lát nữa nắm chặt tay ta."

"Ta sẽ ngự kiếm.". ngôn tình tổng tài

Tống Xuân Đường cầm chặt tay y: "Ta bay rất nhanh."

Ánh sáng long lanh màu lam trắng như nước theo vách đá lặng yên chảy xuống, ba người tiếp tục kết ấn, ánh sáng dần dần bao trùm thành một lớp mỏng phía trên hồ nước, bóng đen đột nhiên xao động một chút.

"Đợi đã." Lăng Tiêm Vân thấy có điều không ổn, lập tức lên tiếng.

Ánh sáng giây lát yếu bớt, chỉ chốc lát sau liền mỏng manh đến không thể thấy được, lấy tốc độ cực chậm tụ lại ở trung tâm, ngừng ngay chính giữa, hình thành một tầng kết giới cực mỏng. Động tác bơi lượn của bóng đen trong nước dừng một chút, chậm rãi chìm xuống.

Ba người nhìn nhau, đều yên lặng thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngự kiếm nhanh chóng bay lên phía trên.

Từ nơi này đến chỗ hố sụt cũng phải cách một khoảng, Trần Ám Hương lần đầu tiên cảm thấy ngự kiếm là một chuyện cực kỳ tra tấn người. Tống Xuân Đường nhanh hơn y, kéo chặt tay y dắt đi, cũng làm y nhanh hơn một chút.

Trong tay có mồ hôi, nhất thời y không phân rõ là mồ hôi của mình hay là mồ hôi của Tống Xuân Đường.

Ba giây, hai giây….

Còn một giây!

Tưởng như ngay cả tiếng gió cũng thổi đến cực chậm, tim Trần Ám Hương đập nhanh tới mức không thở nổi, lối ra gần ngay trước mắt, nhưng linh lực của y đã dùng đến mức tận cùng, đúng lúc này, phía sau y lại dâng lên luồng hàn ý lúc trước.

Có giọt nước dừng trên lưng y, nghiêng nghiêng từ bả vai trượt đến eo.

Lạnh như băng tuyết.

Xuyên thẳng vào tim.

Mắt thấy nửa thân mình Tống Xuân Đường đã ra bên ngoài, y cắn chặt răng, buông tay nắm Tống Xuân Đường ra.

Lúc Tống Xuân Đường bao phủ trong ánh trăng bay ra dường như có linh cảm, đột ngột nhìn lại, đồng tử co chặt, lập tức quay đầu xuống kéo Trần Ám Hương, gào lên: "Sư huynh…!!!"

Trần Ám Hương nhìn thân ảnh Tống Xuân Đường lao về phía mình, thời gian nháy mắt trở nên rất chậm, y thấy rất rõ biểu hiện trên mặt Tống Xuân Đường, hàn ý phía sau càng lúc càng gần, y vứt ra một đạo linh lực, Tống Xuân Đường tránh né không kịp, bị đánh ra xa hơn. Thấy hắn đã bị đẩy ra ngoài, y liền nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sắp đến.

Ai ngờ lại rơi vào một cái ôm ấm áp, Trần Ám Hương nhanh chóng mở mắt ra, thật không ngờ Lăng Tiêm Vân đi trước lại chuyển qua ôm lấy y.

Lăng Tiêm Vân môi trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu chặt, đem Trần Ám Hương ném ra bên ngoài.

Trần Ám Hương mới đứng vững trên miệng hố, liền thấy thân thể Lăng Tiêm Vân loạng choạng, muốn ngã xuống, lập tức giơ tay kéo gã.

"Lăng Tiêm Vân, cố lên."

Trần Ám Hương đảo mắt, thấy một đầu rắn cực lớn đang cắn sau lưng Lăng Tiêm Vân, tâm căng thẳng, toàn thân run rẩy phóng ra một đống linh lực thuật pháp, đôi mắt mãng xà dính đòn nghiêm trọng, chảy ra máu, liền há miệng, phát ra một tiếng thét dài định cắn Trần Ám Hương.

Y sợ rắn, tay run rẩy không điều khiển được, nhưng thấy mãng xà đã buông Lăng Tiêm Vân ra liền cuống quýt kéo Lăng Tiêm Vân lên, Lăng Tiêm Vân gần như đã ngất xỉu, y cố sức mà kéo, cũng không rảnh lo con mãng xà kia. Nháy mắt sắp bị cắn trúng, Tống Xuân Đường phi kiếm bay qua, đâm vào mắt mãng xà, thừa dịp mãng xà đau đớn, một tay ôm Trần Ám Hương, một tay xách theo Lăng Tiêm Vân, bay nhanh rời đi.

Đợi ra xa một khoảng cách, mãng xà kia dường như kiêng kị cái gì, lượn vòng quanh miệng hố sụt trong chốc lát, mới thè lưỡi rắn lùi về.

Trần Ám Hương đem Lăng Tiêm Vân đặt trên một khối đất sạch sẽ, để bên không bị thương của gã dựa vào thân cây, lấy ra các loại thuốc trị thương đổ vào miệng vết thương của gã.

Tay y vẫn còn run, Tống Xuân Đường liền nắm lấy tay y, tiếp nhận bình thuốc, nói: "Để cho ta đi."

Giản Bạch lúc trước bị Trần Ám Hương thu vào khế ước, bây giờ mới thả ra: "Ngươi mau tìm xem có mùi thảo dược giải độc hay không, hoặc là mùi của những người khác."

Giản Bạch được mệnh lệnh, lập tức nhảy đi tìm mùi khắp nơi.

Dù đã được bôi thuốc, hơi thở của Lăng Tiêm Vân vẫn càng lúc càng mỏng manh. Trần Ám Hương hết cách, không thể để Lăng Tiêm Vân ngất xỉu, chỉ sợ ngủ một chút sẽ không thể mở mắt ra được nữa.

"Lăng Tiêm Vân, tỉnh lại, tỉnh lại đi."

"Lăng Tiêm Vân."

"Lăng Tiêm Vân."

Màn đêm màu lam thẫm lạnh lẽo treo trên cao, gió thổi qua, cuốn đám mây đen bay đi, phía chân trời dần lóe lên ánh sáng, từng tia từng tia nhuộm đẫm bầu trời thành màu xanh nhạt.

Có lẽ là giọng của Trần Ám Hương có tác dụng, Lăng Tiêm Vân chậm rãi mở mắt ra, nhìn người gần ngay trước mặt, âm thanh mỏng manh mà mở miệng: "Ngươi… không có sao chứ…"

Trần Ám Hương sửng sốt, y không nghĩ tới Lăng Tiêm Vân vừa tỉnh lại đã hỏi cái này, có chút nức nở nói: "Ta không sao, rất ổn, nhưng ngươi lại bị thương vì ta."

"Vậy thì tốt rồi." Dứt lời, Lăng Tiêm Vân lại nhắm mắt lần nữa.

"Ngươi đừng ngủ, hãy duy trì ý thức, được không?"

Trần Ám Hương hỏi vài lần, đến lần thứ ba mới được một câu đáp lại gần như không thể nghe thấy.

Lúc này, Giản Bạch cũng trở về nói: "Cách đây không xa hình như có người."

Trần Ám Hương tay chân nhũn ra mà đỡ Lăng Tiêm Vân, còn chưa nâng dậy, đã bị Tống Xuân Đường kéo qua.

"Để ta khiêng hắn." Tống Xuân Đường nói, tay mắt lanh lẹ mà tha Lăng Tiêm Vân đi về hướng Giản Bạch nói.

Tới nơi, lại là đối phương nhận ra bọn họ trước.

"Đã lâu không gặp nha, tiểu Hương Nhi." Dạ Vũ Tễ cười hề hề lên tiếng chào hỏi, nhìn thấy trên vai Tống Xuân Đường vác một người, một bên lông mày nhướng cao hơn: "Yô, Tống Xuân Đường, người trên vai ngươi là ai vậy? Nhìn cũng thật quen mắt."