Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 37




"Tiểu Nhã." 

Lăng Tiểu Nhã quay người lại, thấy Lăng Tiêm Vân ở cách đó không xa, lập tức rút tay đang túm lấy áo Chiếu Đồng về, khóc lóc chạy tới, ôm tay Lăng Tiêm Vân: "Biểu ca… hu hu hu, ta phải về nhà, nơi này thật đáng sợ." 

Lăng Tiêm Vân còn chưa mở miệng, Chu Nhiễu đứng ở bên cạnh gã khinh thường mà bĩu môi, hừ một tiếng: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc thành như vậy?" 

Lại là cái tên quỷ đáng ghét, Lăng Tiểu Nhã trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, quay người đi, không thèm nhìn hắn nữa. 

"Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, đi lang thang bên ngoài làm gì." Dạ Vũ Tễ nói.

Mặc dù là ban ngày, nơi này vẫn không có ánh sáng nào, quầng sáng nhỏ vụn chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Lăng Tiêm Vân, gã giống như một cái bình gốm sứ dễ vỡ. 

"Ta nghĩ, chúng ta nên liên hợp lại." 

"Vì sao?" Dạ Vũ Tễ cũng không muốn nhìn thấy Lăng Tiêm Vân, hắn chán ghét Lăng Tiêm Vân, hắn cũng ghen ghét, Lăng Tiêm Vân làm chuyện mà hắn không dám làm.

"Trước mắt mấy nhà chúng ta liên hợp, mới có thể có phần thắng tồn tại đi ra ngoài." Chu Nhiễu đi lên trước, đứng ở giữa hai người. 

"Xem ra các ngươi đã đạt thành chung nhận thức." Dạ Vũ Tễ nói.

Lăng Tiêm Vân liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi bị thương." 

Ánh mắt Dạ Vũ Tễ trầm xuống, vẫn như cũ không có cho thấy thái độ, hắn bình ổn linh lực hỗn loạn trong cơ thể, không khỏi cảm thán, nhát kiếm kia của Dạ Vân Huyền, so với ngày xưa lại càng uy lực hơn rất nhiều. 

"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng các ngươi." 

"Ngươi có thể thử bóp nát Truyền Tống phù một chút, đã vô dụng, nếu hôm nay chạng vạng tìm không được biện pháp ra ngoài, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn." Chu Nhiễu nói, lấy từ trong tay áo lấy ra một tấm phù, dùng sức bóp nát, Chu Nhiễu vốn nên được Truyền Tống mang đi, lại vẫn còn tại chỗ, tấm phù nát thành tro tàn bay đi.

Dạ Vũ Tễ nhíu mày lấy ra tấm phù, bóp nát, cũng là kết quả y như vậy. 

"Như ngươi chứng kiến, chúng ta bị nhốt ở chỗ này, hơn nữa, hình như có người có thể khống chế tâm trí tu sĩ, người tâm trí không kiên định thì sẽ giết hại lẫn nhau." Chu Nhiễu nói. 

Tiếng vỗ tay từ nơi xa vang lên, từng tiếng từng tiếng thong thả mà thanh thúy.

"Nói không sai, không hổ là người Thiên Cơ Môn." 

Lăng Tiêm Vân quay đầu nhìn về phía người đứng trên đỉnh ngọn cây kia, người tới mặc một thân áo đen, thấy không rõ bộ dạng, nhưng trên người sương mù đen lượn lờ làm tất cả mọi người ở đó thần sắc đại biến.

"Hắn là ma tu, đừng nhìn vào mắt hắn." Mạc Hà từ xa chạy tới, phất tay đánh ra một đạo linh lực, nhưng đã muộn rồi, Lăng Tiêm Vân bị thương, nhất thời không có bố trí phòng vệ, hiện nay ánh sáng trong mắt tan rã, cả người phảng phất như mất hồn phách, hắn lập tức dừng chân lại, "Mọi người đều tránh xa Lăng Tiêm Vân ra, hắn bị khống chế rồi." 

Lăng Tiêm Vân vốn dĩ bị thương, nhưng sau khi bị khống chế hoàn toàn không màng giới hạn thân thể, mặc dù cả người đều là vết thương, cũng không buông kiếm trong tay. 

"Ngươi rốt cuộc là là ai?" Dạ Vũ Tễ hỏi tên ma tu, hắn không rõ, các trưởng bối nói ma tu đã biến mất hoàn toàn, sao Vọng Niệm Hải lại xuất hiện một ma tu lợi hại như vậy. 

"Tại hạ, Lê Hôn." (á chồng mị xuất hiện (≧∇≦))

Ma tu tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt đến có thể thấy được tơ máu, nhưng ngũ quan của hắn cố tình nồng đậm rực rỡ, vô luận là mặt mày hay đôi môi hơi hơi cong, đều hiện ra một luồng tà khí khiến người khiếp sợ. 

"Là ngươi?!" Dạ Vũ Tễ không dám tin, "Lý Thị…" 

Lê Hôn cười một cái, tuy rằng đứng ngược ánh sáng, thế mà môi vẫn đỏ như máu, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, cánh tay tinh tế như không có xương, nhưng không khí xung quanh lại bị xé rách vặn vẹo trông thấy. 

"Biểu diễn bắt đầu thôi, các con rối của ta." 

Tu sĩ chết ban đầu một lần nữa từ thân cây bò ra, tứ chi cứng đờ, trắng bệch như hành thi, theo cử chỉ của Lê Hôn rơi xuống, những tu sĩ đó giống như dã thú xung quanh tràn lên, gào rống vây công giữa đám người.

Mấy người bọn họ lưng tựa lưng, nhìn tiên môn đạo hữu ngày xưa nay đã biến thành bộ dạng như vậy, sắc mặt đều khó coi.

Lăng Tiểu Nhã tay cầm kiếm vẫn luôn run rẩy, sau khi tránh thoát một lần công kích, đột nhiên đối mặt với Lăng Tiêm Vân đang đứng ngược ánh sáng trước mặt, chân cô mềm nhũn, té ngã trên mặt đất, khóc òa lên một tiếng. 

"Ta… ta muốn về nhà, cứu mạng, dì ơi cứu con… hu hu hu." 

Dạ Vũ Tễ không rảnh bận tâm chết sống của cô, đệ đệ nhà mình không biết từ nơi nào mà nhảy ra, phảng phất như kẻ điên cuồng, mỗi một nhát kiếm đều hạ sát thủ. 

"Dạ Vân Huyền! Đệ nhìn cho rõ người trước mặt đệ là ai?!" Dạ Vũ Tễ lại tiếp một đại chiêu, tức giận đến mức hộc máu.

Dạ Vân Huyền hơi hơi nhíu mày, một kiếm đánh bay kiếm của Dạ Vũ Tễ, lại vung kiếm chém ngang qua. 

"Ta đi đây!" Dạ Vũ Tễ khó khăn lắm tránh thoát, vội vàng nhặt kiếm mình về, "Cái thằng đệ đệ thúi này? Không có cũng được." 

"Hu hu, biểu ca." Lăng Tiểu Nhã lăn trên mặt đất một vòng, "Huynh dám đánh biểu muội ruột của huynh, ta sẽ nói cho Trần Ám Hương." 

Lăng Tiêm Vân dừng kiếm, đình trệ trên không trung chớp mắt một cái. 

"Mất mặt." Chu Nhiễu kéo cô một phen, giơ tay tiếp được kiếm Lăng Tiêm Vân, hai người giằng co, trên trán hắn nhỏ giọt mồ hôi, mấy con rối bên cạnh vồ tới. 

Lăng Tiểu Nhã tuy được hắn bảo vệ một bên, nhưng bốn phương tám hướng đều là đao quang kiếm ảnh, mắt thấy một thanh kiếm sắp rơi xuống người hắn.

Trong dư quang, Chu Nhiễu đột nhiên thấy một người, cười lạnh một tiếng, hạ giọng: "Lăng Tiêm Vân, bộ dạng này của ngươi muốn để Trần Ám Hương thấy sao?" 

Trần Ám Hương.

Ba chữ này làm lạnh nhạt vô thần trong ánh mắt Lăng Tiêm Vân nổi lên một tia gợn sóng, ngay sau đó, Ngọc Tiêu kiếm xuất hiện ngang trời, đánh bay Lăng Tiêm Vân.

Trần Ám Hương kéo Lăng Tiểu Nhã đến một nơi tạm thời an toàn hơn, lại cho cô mấy lá bùa hộ thân. 

"Cảm ơn…" Lăng Tiểu Nhã vừa lau nước mắt, vừa nói lời cảm ơn. Cô mới hoãn thần lại, quay đầu, liền thấy biểu ca nhà mình đứng ở phía sau, lập tức kinh hô một tiếng, vội trốn ra sau lưng Trần Ám Hương: "Huynh, muốn làm gì!" 

"Hương… Hương." Lăng Tiêm Vân nhìn người trước mặt, thật lâu sau, ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh, gã lại nhìn về phía Lăng Tiểu Nhã đang trốn sau Trần Ám Hương, nhớ tới chuyện phát sinh vừa rồi, trên mặt hiện lên hối hận, "Tiểu Nhã…" 

"Đừng gọi tên của ta, ta, ta không quen biết ngươi." Lăng Tiểu Nhã hô to.

Cảnh tượng này làm Lê Hôn chú ý nhiều hơn, đây là lần đầu tiên có người thoát khỏi khống chế của hắn, mà nguyên do dẫn tới chuyện này phát sinh…

Hai mắt hắn khóa chặt trên người Trần Ám Hương, vừa lòng mà cười lên. 

Ngọc Tiêu kiếm trở lại trong tay Tống Xuân Đường, ánh mắt hắn phóng tới bóng người đang đứng trên đỉnh cao nhất kia.

"Lý Thị, không, nên gọi ngươi là Lê Hôn, tại sao ngươi phải làm như vậy?" Tống Xuân Đường dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Ngươi không phải đã chết rồi sao?" 

"Đã chết…" Lê Hôn cười nhạo một tiếng, "Hoá ra, ta mấy năm không xuất thế, thế nhân đều nói ta đã chết." Hắn hơi nghiêng đầu một chút, tóc đen dài đến mắt cá chân như dòng nước trút xuống, hai mắt híp lại, hồng quang chợt xẹt qua.

"Đừng nhìn vào mắt hắn!" Mạc Hà hét lớn.

Thế nhưng Tống Xuân Đường thẳng tắp mà đón nhận ánh mắt Lê Hôn, tóc dài cùng vạt áo bay nhảy trong gió, sắc mặt không có một tia biến hóa.

Ánh mắt Lê Hôn trầm xuống, trong nháy mắt đã hiểu ra gì, chợt ngửa đầu cười to, nhìn chằm chằm bầu trời phía trên, vốn dĩ trời quang chốc lát lại mây đen giăng kín, trong âm thanh hắn còn có một chút không cam lòng và hận ý: "Ông trời, dựa vào cái gì?" 

Tống Xuân Đường cầm kiếm lao đến chỗ Lê Hôn, Lê Hôn thân hình chợt xẹt qua tránh thoát, nhưng tiếp theo đó là kiếm của Trần Ám Hương bay đến.

Lê Hôn sửng sốt một chút, một sợi tóc đen bị chém rơi xuống, mũi chân ngừng trên một ngọn cây, tóc đen rơi trên mặt đất hóa thành tro tàn. Giơ tay sờ gương mặt một cái, lòng bàn tay dính một ít máu, hắn cong môi bật cười, ngón tay để vào trong miệng, mỉm cười nhìn Trần Ám Hương: "Thật là một thanh kiếm… sắc bén." 

Tống Xuân Đường tiến lên một bước, ngăn trở ánh mắt Lê Hôn, đôi tay kết ấn, mấy chục cái phù chú đan xen trong không trung, đồng thời ép về hướng Lê Hôn.

Lúc này, Mạc Hà cũng đồng thời lao nhanh đến từ một hướng khác, thân tựa mũi tên bắn, kiếm như sao băng.

Lê Hôn bình tĩnh mà nhìn hết thảy, nhẹ nhàng nâng tay phải lên, một luồng tà khí tận trời từ trên giáng xuống, hóa thành một đạo kết giới bao bọc lấy hắn.

Sau một trận va chạm kịch liệt, khói lửa tản ra.

Xuất hiện đầu tiên chính là khuôn mặt trắng bệch của Lê Hôn, hắn thấy ánh mắt Trần Ám Hương kinh ngạc, môi cong một chút, cằm hơi hơi nâng lên, ánh mắt khinh thường đảo qua những người khác.

"Nhàm chán… Nhắc nhở các ngươi một chút, còn một canh giờ nữa, lối ra của Vọng Niệm Hải sẽ đóng lại." 

Giọng nói Lê Hôn vừa ra, hòn đảo dưới chân bọn họ đột nhiên chấn động dữ dội, sau đó bắt đầu dần dần chìm xuống.

Cùng lúc đó, càng nhiều con rối từ trong thân cây bò ra ngoài, xa xa nhìn lại, đông đúc giống như kiến. 

Tống Xuân Đường vung kiếm giết một người, quay đầu cùng những người khác, nói: "Cách duy nhất rời khỏi hòn đảo này, chính là đi về phía cực Tây." 

"Cái gì? Đi về phía cực Tây?" Dạ Vũ Tễ chém đứt con rối chặn ngang, chạy tới hỏi.

"Kết giới nơi đó là yếu nhất, nếu chúng ta toàn lực công kích, có thể có hy vọng đi ra ngoài." Tống Xuân Đường nhìn con rối trước mặt, giết thì giết không hết, bọn họ chỉ có vài người, vô luận bọn họ giết bao nhiêu, thì con rối vẫn sẽ không ngừng toát ra tới tấp. 

"Biểu ca!" Lăng Tiểu Nhã hô to một tiếng, vội vàng đỡ lấy Lăng Tiêm Vân sắp sửa té ngã trên đất, ngón tay run run rẩy rẩy mà đi chạm vào vết máu trên khóe môi gã, trước nay cô đều nấp phía sau biểu ca, cô muốn làm cái gì dì và biểu ca đều sẽ chiều cô. 

Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, biểu ca sẽ ngã trước mặt cô như vậy. 

"Đứng lên!" Chu Nhiễu thay cô chắn một đoàn công kích, "Không muốn biểu ca ngươi chết, thì tìm cơ hội ra ngoài đi." 

"Được." Lăng Tiểu Nhã lau nước mắt, cô đặt Lăng Tiêm Vân trên vai. Tuy rằng bây giờ cô rất yếu, nhưng chỉ cần có một cơ hội, cô đều sẽ liều mạng đưa Lăng Tiêm Vân ra ngoài.

Tống Xuân Đường quay đầu trao đổi ánh mắt với Trần Ám Hương, hai người lại lần nữa cùng nhau tiến lên về phía trước, phóng linh lực ra từ hai hướng. Lê Hôn giơ tay ngăn một kiếm của Trần Ám Hương, một luồng kiếm phong đột nhiên đánh úp lại từ phía sau lưng, hắn liền đẩy lui Trần Ám Hương, trở tay đón nhận luồng kiếm phong.

Một kích liền như cát tản ra, sớm đã không còn bóng dáng của Tống Xuân Đường. 

Phía dưới cũng đã không còn bóng dáng của những người khác. 

Mà Trần Ám Hương mượn lực nhảy ra sau, hạ xuống đuôi Phồn Huyền.

Lê Hôn ngẩng đầu, hơi hơi híp mắt, mơ hồ thấy một thân ảnh thật lớn lượn qua giữa tầng mây, tiếng rồng ngâm xuyên thấu mây trắng, cả mặt trời u ám cũng lập lòe ánh sáng.

"… Nhốt nhiều năm như vậy vẫn còn không thành thật." 

Phồn Huyền bay rất nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt, bọn họ đã tới cực Tây, lúc này hòn đảo đã gần như song song với Vọng Niệm Hải. Phồn Huyền gần như bay sát mặt biển, nó hình như rất không kiên nhẫn, chót đuôi không ngừng vỗ mặt biển.

Trần Ám Hương quay đầu lại nhìn, phát hiện Lê Hôn đã cách không xa bọn họ, chậm rãi dẫm lên nước biển dạo bước. Thấy y quay đầu lại, Lê Hôn còn khoanh tay nghiêng đầu với y một cái. 

Y đột nhiên sững sờ một chút, Chu Nhiễu ở phía sau gọi y: "Trần Ám Hương, lại đây hỗ trợ đi."

Kết giới đã xuất hiện vết nứt, nhưng Vọng Niệm Hải đã hình thành một lốc xoáy thật lớn, dẫn đến vực sâu tối đen vô tận bên dưới, bọn họ trơ mắt nhìn hòn đảo chìm xuống từng tấc từng tấc, sau đó vết nứt cứ vậy mà ngừng, không còn mở rộng.

"Tại sao?" Chu Nhiễu không tin mà lắc đầu, "Rõ ràng vừa rồi còn có thể mở ra vết nứt, tại sao…" 

Tiếng sóng biển trong gió vây bọn họ lại, bọn họ chưa bao giờ ngước nhìn lên Vọng Niệm Hải thế này, sóng lớn che ánh nắng bên ngoài, mỗi một lần hô hấp đều bị cướp đi.

Tống Xuân Đường buông lỏng tay, nhìn kết giới nơi này, giọng nói trầm thấp: "Đây không phải kết giới, đây là thuật che mắt của Lê Hôn." 

Lê Hôn cất tiếng cười, đứng ở sau bọn họ, hắn nhẹ nhàng nâng tay, mọi người nhìn thời gian lặng yên, dòng nước không hề chuyển động, mây cũng ngừng trôi. 

"Ta có thể nói cho các ngươi, phía sau ta mới là lối ra thật sự, chỉ là, có thể ra ngoài được hay không, thì phải tùy thuộc các ngươi rồi." Ánh mắt hắn chuyển về phía Trần Ám Hương, chớp mắt một cái trở nên dịu dàng đến cực điểm, "Đúng không, Trần Ám Hương, ngươi chọn cái nào, hửm?" 

"Sinh tử của bọn họ chỉ trong một ý niệm của ngươi." 

Trần Ám Hương yên lặng nhìn Lê Hôn, mà lúc này, thời gian lại nháy mắt bắt đầu lưu động, những âm thanh bị cướp đi lại lần nữa trở về bên người y.

Tiếng nước chảy xiết, tiếng gió gào thét, còn có tiếng của Tống Xuân Đường. 

Tống Xuân Đường đang nói đừng. 

Thế nhưng, Trần Ám Hương nhìn Lê Hôn, đi từng bước qua, gió lạnh thổi vào mặt, thổi đến hai mắt y phát đau. Y nghĩ mình nên nói cái gì đó, nhưng, y lại không biết nên nói gì. Rất nhiều lời nói và hình ảnh đều ùa về, nước mắt tràn mi mà ra, theo gương mặt lăn xuống cằm, lại theo gió cuốn vào trong biển.

"Sư huynh! Huynh trở lại!" 

"Trở lại."

Tống Xuân Đường nhìn thân ảnh đi xa kia, hốc mắt nứt toác, không ngừng nôn ra một ngụm máu. Những người khác đều trầm mặc, chỉ có Mạc Hà gắt gao bắt lấy Tống Xuân Đường, hắn gần như sắp kiềm chế không nổi Tống Xuân Đường, Chu Nhiễu cũng tiến lên tạo một đạo lệnh cấm ngăn Tống Xuân Đường lại. 

Trần Ám Hương nhắm mắt, nghe người phía sau gọi tên y hết lần này đến lần khác, cắn chặt môi mình, nếm mùi máu tươi trong miệng. Khi Vọng Niệm Hải nhấn chìm hết bọn họ, Trần Ám Hương ra sức nhảy về phía trước, ôm lấy Lê Hôn, như cánh diều đứt dây rơi thẳng vào vực sâu vô tận bên dưới. 

Nước biển lạnh lẽo tràn vào mũi miệng, y quay đầu lại nhìn lần cuối, kết giới sụp xuống vào giây cuối cùng, họ rời đi trong ánh sáng. 

Y thấy Tống Xuân Đường, một tấc ánh mặt trời cuối cùng không hề bị Vô Vọng Hải tiêu diệt, chỉ là ánh sáng mỏng manh, chiếu sáng đường cho họ rời đi, lại vĩnh viễn ngừng lại trước mặt y, rốt cuộc không thể chiếu vào vực sâu phía sau y. 

Cảnh tượng cuối cùng của kiếp trước hiện về trước mắt y. 

"Mạc Hà sư huynh, huynh đang nhìn gì vậy?" Tống Xuân Đường hỏi, "Chúng ta phải rời khỏi Vọng Niệm Hải, huynh có thứ gì bị rơi lại sao?" 

Mặt nước bằng phẳng không một gợn sóng, Mạc Hà nhớ đến ánh mắt cuối cùng người nọ nhìn mình, trong nháy mắt hắn có dao động, nhưng lối ra sắp đóng lại rồi, bởi vậy hắn chỉ phun ra hai chữ. 

"Không có." 

Hắn từ từ nhắm mắt lại, nước biển lạnh lẽo, làm hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Tống Xuân Đường, đó là một ngày tuyết lớn rơi lả tả. 

Cũng lạnh lẽo giống như bây giờ. 

______

Tác giả có lời muốn nói: Vọng Niệm Hải rốt cuộc cũng kết thúc rồi, về sau sẽ có tình tiết Tống Xuân Đường hắc hóa còn có tương ngộ Tu La tràng ~