Y khóc sao?
Trần Ám Hương quay đầu nhìn qua gương bên cạnh, ánh mắt người bên trong trống rỗng mà nhìn mình, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt trên má hoàn toàn thấm vào trong cổ áo.
"Ta không biết…" Y quay đầu đi, phát hiện sau khi nước mắt trào ra rất khó ngừng lại.
Nước mắt trong suốt rơi xuống chăn mỏng trên giường, vấy thành từng vòng vệt nước.
Bạch Ngọc Hồ trầm mặc không nói, cái đuôi xoã tung buồn bực mà lắc lắc, cuối cùng vươn người nằm xuống trước mặt y.
"Ta bắt được gà rừng thật to ở sau núi cho ngươi, lát nữa vào bếp làm gà rừng hầm nấm, ăn rất ngon."
Nó thấy Trần Ám Hương vẫn thờ ơ, liền trở mình, lộ ra cái bụng mềm mại, lỗ tai hồ ly nhòn nhọn run run lên.
Trước khi tới nó đặc biệt đi hồ sen tắm rửa một cái, còn ở trong hoa viên lăn một vòng, mùi hoa trên người thơm ngào ngạt.
Nhưng mặc dù như vậy, Trần Ám Hương vẫn vùi đầu ở giữa hai tay, tóc chưa cột xõa dài bên người.
Bạch Ngọc Hồ lỗ tai gục xuống, ngày xưa Trần Ám Hương nhất định sẽ xoa xoa bụng nó, tâm tình tốt còn sẽ ôm nâng lên cao một cái.
"Ngươi đừng buồn." Bạch Ngọc Hồ nhẹ nhàng cắn ống tay áo y.
Rất nhiều chuyện nó không thể nói, chỉ có thể nhìn.
"... Ừm." Trần Ám Hương rầu rĩ lên tiếng, ngón tay chạm vào chóp đuôi Bạch Ngọc Hồ một chút, "Có lẽ là hôm nay gió hơi lớn, cho nên mới có chút buồn."
Y vừa rồi nhớ tới giấc mộng đêm qua, y không phải sợ Tống Xuân Đường, cũng không có bị dọa, y chỉ là rất vớ vẩn mà cảm thấy Tống Xuân Đường không nên là như thế này.
Mặc dù hắn hại mình, cũng không nên là dáng vẻ này.
Người nhìn mà đau lòng.
"Gió lớn?" Bạch Ngọc Hồ không hiểu, "Tại sao gió lớn lại buồn?"
"Bởi vì… gió sẽ nói cho ngươi rất nhiều thứ mà bản thân mình cũng không biết."
Chiết Liễu còn chưa chờ được Tống Xuân Đường tỉnh lại, thì Lăng Tiêm Vân đã đến trước.
Hắn chỉ biết sau khi Lăng Tiêm Vân được đưa về Lan Lăng vẫn luôn hôn mê, Lan Lăng tìm danh y khắp thiên hạ trị liệu cho gã, không nghĩ tới lúc gặp lại, đối phương còn gầy ốm hơn ba năm trước rất nhiều.
"Tránh ra." Lăng Tiêm Vân mặt mày cũng trở nên sắc bén hơn, "Tống Xuân Đường có phải ở bên trong không."
"A… Tiểu sư đệ hắn còn chưa tỉnh, nếu không chúng ta đi uống ly trà trước?"
Lăng Tiêm Vân liếc nhìn hắn một cái, Chiết Liễu mặt run lên, run đến suýt nữa mỉm cười không nổi, tuy rằng hắn đánh không lại Lăng Tiêm Vân, nhưng mà, nhưng mà… Cùng lắm thì hắn liều mạng.
Lăng Tiêm Vân trở tay đẩy Chiết Liễu sang một bên, bước nhanh vào trong phòng, thấy Tống Xuân Đường ngồi ở trên giường, lửa giận tận trời nói: "Ngươi còn không biết thẹn mà ngủ? Sao ngươi ngủ được hả?" Đôi tay gã nắm cổ áo Tống Xuân Đường, hận không thể giết chết người trước mặt này, "Ngươi không phải rất thích hắn sao? Tại sao lại vô dụng như vậy! Làm sao ngươi có thể nhìn hắn bị bắt đi… Ngươi sao có thể…"
Nói đến đây, hốc mắt gã đã phiếm hồng.
Tống Xuân Đường vừa mới tỉnh, suy yếu đến đứng không vững, nghe vậy chỉ lạnh lùng mà liếc nhìn gã một cái, liền im lặng không nói, rũ mắt xuống.
"Cái này cũng không thể trách tiểu sư đệ ta." Chiết Liễu gấp đến độ kéo Lăng Tiêm Vân, thật vất vả lắm mới kéo ra được, vội vàng đi đỡ Tống Xuân Đường, "Tình huống lúc ấy khẩn cấp, chúng ta không có lựa chọn."
"Hắn nói không sai." Tống Xuân Đường lẩm bẩm tự nói, "Là ta quá vô dụng."
Chiết Liễu mắt thấy thành quả nỗ lực to lớn ngày hôm qua của mình tan tành, nước mắt sắp chực trào ra: "Cãi cái gì hả! Hai tên bệnh hoạn các ngươi, ai có thể đánh thắng được Lê Hôn, chỉ biết ở đây cãi nhau!"
Lăng Tiêm Vân nắm quyền chuẩn bị đánh nhau với Tống Xuân Đường, Tống Xuân Đường giơ tay túm lấy một quyền này của gã, mí mắt nâng lên, nói: "Ta sẽ giết Lê Hôn, bất luận phải cái trả giá gì."
"… Được, ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói." Lăng Tiêm Vân xoay người rời đi, "Bằng không, Lan Lăng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Rốt cuộc tiễn Lăng Tiêm Vân đi, Chiết Liễu một phen lau mồ hôi trên trán, còn chưa kịp thở, liền nghe thấy Tống Xuân Đường nói ở phía sau hắn: "Ta muốn uống thuốc."
"Được được được, ta đi lấy thuốc." Chiết Liễu rất vui mà nói, nhanh chóng mang thuốc hâm nóng lại.
Ông trời có mắt, mặc kệ là mục đích gì, cuối cùng tiểu sư đệ không hành hạ thân thể mình nữa.
Tống Xuân Đường ngửa đầu nuốt xuống thuốc đắng, hắn không tin lời Lê Hôn nói, không tin người trong thiên hạ nói, hắn chỉ tin tưởng bản thân. Ngày hôm qua, hắn nhìn thấy nhất định là sư huynh.
Lau thuốc dính trên môi, dù có từ bỏ tất cả, hắn cũng phải mang sư huynh trở về Thiên Linh Tông.
"Qua mấy ngày nữa về Thiên Linh Tông."
Mùa hè hoa sen nở rộ, Trần Ám Hương chèo thuyền trên hồ sen, hái được rất nhiều ngó sen và hoa sen.
"Ngươi biết chèo thuyền?" Bạch Ngọc Hồ nằm ở mũi thuyền.
Trần Ám Hương cũng không biết là mình biết chèo, chỉ là cảm thấy quen thuộc: "Có lẽ trước kia có học qua, ta không nhớ rõ."
Bạch Ngọc Hồ thò đầu nhìn chằm chằm mặt nước, một đôi mắt tròn tròn mở to nhìn gì đó, đột nhiên mặt nước đong đưa, nửa thân thể Bạch Ngọc Hồ chui vào trong nước.
Y lo lắng Bạch Ngọc Hồ rớt xuống nước, vội vàng ôm Bạch Ngọc Hồ ra.
Chỉ thấy trong miệng Bạch Ngọc Hồ ngậm một con cá to chừng bằng thân mình vậy, khi nhả ra, con cá còn chưa chết, ở trên ván thuyền nhảy nhót tung tăng.
Nó lắc lắc giọt nước trên người, tinh thần phấn chấn nói: "Lê Hôn nói thân thể ngươi kém, phải ăn nhiều đồ bổ mới tốt, vừa hay con cá này lượn quanh trước mặt ta."
Trần Ám Hương cười cười, xoa xoa lông bị ướt nhẹp của nó: "Gà rừng lần trước ngươi bắt còn chưa ăn hết nữa."
"Không được không được, ngươi ăn quá ít, hôm nay cần phải ăn hai chén canh cá." Móng vuốt Bạch Ngọc Hồ dùng sức vỗ vỗ tay y, cực kì trịnh trọng mà tuyên bố nói.
Chạng vạng gió nam thổi ấm áp không còn oi bức như buổi trưa, một cây cổ thụ trên bờ nghiêng ngả trên mặt nước, thuyền nhỏ theo dòng nước ngừng trong bóng râm.
Bóng nắng loang lổ chiếu vào khuôn mặt Trần Ám Hương, y nhắm hai mắt, gối lên hương sen đi vào giấc mộng.
Bạch Ngọc Hồ liền đến bên cạnh y, dùng chóp mũi ẩm ướt đụng vào ngón tay y, ngón tay y cong tròn một chút, lông mày tinh tế như sông núi nhíu chặt.
Đầu ngón tay còn đọng sương mai, trắng non ngọc ngà, so với ngó sen bên cạnh còn trắng hơn rất nhiều.
Bạch Ngọc Hồ nhìn chằm chằm giọt sương kia, thè cái lưỡi màu đỏ ra liếm chóp mũi của mình một cái, nó muốn nếm thử xem đó có ngọt hay không.
Nó thật cẩn thận mà liếm một chút, lập tức bò về chỗ cũ, vành tai giật giật, cái đuôi lớn phía sau quét qua quét lại từng chút.
Thật là ngọt.
Khi nó đang muốn nếm lại lần thứ hai, đã bị Lê Hôn hắn xách cái đuôi của nó ném đi.
Nó lăn một vòng trên mặt đất, sau khi lắc lắc bụi đất trên người rớt xuống, tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng nó đánh không lại Lê Hôn, liền buồn bực mà đặt mông ngồi xổm trên đất.
Lê Hôn cầm lấy một đóa hoa sen đặt ở chóp mũi Trần Ám Hương, hếch nhẹ nhàng lên gương mặt y, nhìn cánh hoa như lụa rơi vào làn da mềm mại, ánh mắt hắn thâm thúy, chậm rãi cúi đầu tới gần.
Hàng mi dài Trần Ám Hương run rẩy, mở mắt ra, nhìn thấy Lê Hôn gần trong gang tấc, hoảng sợ, dùng sức đẩy hắn ra.
Thân thuyền lung lay kịch liệt một cái, mặt nước xuất hiện từng vòng gợn sóng.
Lê Hôn cũng không phải lần đầu tiên bị đẩy ra, tùy tay lau nước bắn tung tóe trên mặt, hoa sen trong tay đặt dưới chóp mũi ngửi nhẹ.
"Trêu đệ một chút, không ngờ đánh thức đệ."
"Ta không thích."
Lê Hôn nhìn hoàng hôn trong nước, nói: "Không phải đệ nói ở trong vườn buồn sao? Mấy ngày nữa mang đệ ra ngoài chơi." Hắn chuyển qua, nhéo nhéo mặt Trần Ám Hương, "Tại sao lại có biểu cảm này? Không muốn ra ngoài à."
"Muốn." Trần Ám Hương vỗ rớt tay hắn, "Chỉ là ngươi sao đột nhiên tâm tình tốt như vậy."
"Bởi vì… cái tên Tống Xuân Đường rốt cuộc không còn tới quấy rầy ta nữa, giết thì lại giết không được, bị đánh cho sống dở chết dở chưa được mấy ngày lại tung tăng nhảy nhót, thật là đủ phiền phức mà." Khi nói lời này, Lê Hôn lén lút quan sát biểu cảm của y.
Trần Ám Hương vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại nổi lên gợn sóng, đây là lần đầu tiên y nghe thấy Lê Hôn bình tĩnh mà nói ra tên Tống Xuân Đường, dáng vẻ cũng làm bộ không có việc gì phát sinh: "Vậy đi nơi nào?"
"Ngươi đi rồi sẽ biết."
Đầu thu, bọn họ ngồi thuyền hoa lên phía bắc, đây là ngày Trần Ám Hương cố chọn. Lê Hôn không có ý kiến, nhưng lại đội lên đầu mũ có màn che, cũng dặn dò: "Bất luận thời điểm nào cũng không được tháo xuống." Cuối cùng, lại nói thêm một câu, "Nếu mà để người thấy, ta sẽ không bao giờ mang đệ ra ngoài nữa."
"Tại sao?" Trần Ám Hương không hiểu, y lại không phải cô nương.
"Lê Hương của ta quá đẹp, sẽ bị người khác cướp đi." Lê Hôn buông màn che trong tay, che khuất cảnh tượng bên trong.
Lê Hôn thỉnh thoảng sẽ thốt ra mấy câu kỳ quái như vậy, y đã nghe nhiều nên không trách, liền không để ý tới nữa.
Ở trong phòng chốc lát, y cảm thấy ngột ngạt, nên đi ra đầu thuyền thông khí.
Lúc này hoàng hôn gần buông, trên thuyền hoa thắp đầy đèn, gió thu trên mặt sông hơi lớn, thổi vải lụa trên người y bay loạn.
Có điều gió đêm mặt sông thấm người, hít vào trong thân thể rất thoải mái, y híp mắt thưởng thức sắc thu ánh hoàng hôn buông xuống sơn thủy.
Cách một lớp vải, y thấy bên cạnh cũng có một con thuyền, kích thước thuyền hoa này tương đương với của mình, kiểu dáng lại rất mộc mạc, thuyền không có lộng lẫy xa hoa.
Y đang muốn thu hồi ánh mắt, thuyền đối diện cũng đi ra một người, cách nước sông không xa không gần cùng y nhìn nhau.
Từ ngày đó khi Tống Xuân Đường nói phải về Thiên Linh Tông, Chiết Liễu hưng phấn mà mấy đêm liền không ngủ. Vào ngày đi đó, bọn họ vốn dĩ muốn ngự kiếm, nhưng Tống Xuân Đường đột nhiên lại đổi chủ ý.
"Ngồi thuyền?" Chiết Liễu không thể tin được mà hỏi lại lần nữa, "Tại sao chứ? Ngồi thuyền vừa chậm còn vừa mệt."
"Muốn nghỉ ngơi một chút, nhìn ngắm phong cảnh." Tống Xuân Đường khép lại đôi mắt mỏi mệt.
Lên thuyền, đầu Tống Xuân Đường có hơi choáng váng, liền đi ra ngoài hóng gió, ai ngờ vừa ra khỏi cửa, ánh mắt liền đối diện với một người trên thuyền hoa bên kia.
Ngay từ đầu hắn đã chú ý tới chiếc thuyền hoa này rồi, xa hoa đến mê người, mọi nơi mọi chỗ tuyên cáo với thế nhân đây là thuyền của Lê Hôn.
Người đối diện mang mũ có màn che, thân hình lại rất quen mắt, trong lòng hắn vừa động, liền điểm nhẹ mũi chân, nhảy nhảy tới phía trên thuyền hoa kia.
Ánh đèn khắp nơi nháy mắt lập lòe, lúc tỏ lúc tối.
Đầu tiên ánh mắt Trần Ám Hương thấy Tống Xuân Đường đi ra, thân mình cứng đờ một chút, mà trong phút chốc, y thấy Tống Xuân Đường đang nhảy qua chỗ của mình, y vốn nên né tránh, mà hai chân lại phảng phất như bị đóng đinh trên đất.
Dạ Vân Huyền không biết từ nơi nào bay ra, trường kiếm chắn ngang, tuy mỉm cười, ngữ khí lại âm ngoan: "Nơi này là thuyền của Cô Tô Lê thị, người không liên quan không được tới gần."
"Ta chỉ hỏi một câu, vị công tử này là…" Tống Xuân Đường nhìn Trần Ám Hương nói.
Trần Ám Hương mang mũ màn che, nhìn không rõ, cách một lớp vải, y thấy chỉ sắc lam đen lạnh lẽo cùng lớp lớp ánh lửa đốt màu đỏ cam phía sau Tống Xuân Đường.
Cái nhìn này liền không thể dời mắt đi, y tỉ mỉ mà nhìn, trong gió đêm lạnh lẽo, tóc đen tung bay quấn quanh khuôn mặt mỏng manh tái nhợt của người trước mắt.
"Đây là đệ đệ của đại nhân Lê Hôn."
"Ta tên Lê Hương." Trần Ám Hương nghe thấy âm thanh của mình và Dạ Vân Huyền đồng thời vang lên. (À chỗ này là do Huyền che trung vào giọng nói của Hương để giọng nói khác đi cho Đường không nghe ra là Hương á)