Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 46




Nơi xảy ra án mạng là Thành Thủy Tức của Lan Lăng, bởi vì khoảng cách quá xa, lúc bọn họ đuổi tới đã là chuyện của mấy ngày sau.

Trong thành một mảnh tĩnh mịch, hơi thở một người sống cũng không có.

Tiếng bước chân vang vọng trên đường phố vắng vẻ, Lê Hôn híp mắt nhìn nhìn vài ngóc ngách, lên tiếng với người đi phía trước.

"Ngươi đừng đi, ta cảm thấy có hơi cổ quái."

"Xét bối phận, ngươi nên gọi ta sư huynh." Thôn Trần sửa lại xưng hô tùy ý của hắn.

"Muốn cho ta gọi ngươi sư huynh, ngươi còn chưa đủ." Lê Hôn nói, trong mắt có chút tự phụ, "Năm đó, lúc này ngươi còn không lợi hại bằng ta."

"Một lát nữa gặp được nguy hiểm ta không cứu ngươi." Thôn Trần mặt không biểu cảm nói.

"Ta cần ngươi cứu?" Lê Hôn phản ngược lại y một câu, vốn đang muốn nhắc nhở Thôn Trần một tiếng, hiện giờ hắn nghẹn một hơi, nhìn Thôn Trần bước từng bước một vào trong nguy hiểm cũng không mở miệng.

Thôn Trần vừa đi, một bên nghĩ thầm, kỳ thật lời đồn nói không sai, Lê Hôn chính là một người kiêu ngạo ương ngạnh.

Y đang đi, trước mặt trống rỗng xuất hiện một bức tường, quay người lại, đường lui cũng biến thành một bức tường.

Y bị bốn bức tường vây lại, nhưng lại không thấy bóng dáng Lê Hôn đâu.

Lúc này, trên một bức tường đột nhiên đứng một người.

Lê Hôn hơi hơi nghiêng về phía trước, tóc dài buông xõa bên người.

"Gọi ta sư huynh, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài."

Thôn Trần không nói một lời mà nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên một trận gió mạnh thổi qua, Lê Hôn theo bản năng mà tránh đi, thế nhưng thân thể không đứng vững, lập tức ngã vào tường vây.

Lê Hôn trên mặt dính chút bùn đất, chậm rãi mở miệng: "Không thể tin được, Thôn Trần tiên quân thế nhân đều khen ngợi thế mà lại đánh lén giống như tiểu nhân."

"Tự mình đứng không vững thì không nên trách người khác, còn nữa, ta đánh không phải ngươi."

Lê Hôn bĩu môi, vừa ngẩng đầu nhìn, hắn phát hiện nơi đang đứng ban đầu lại cắm mấy đạo trường kiếm.

"Oa, trận pháp ác như vậy." Hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó, "Hóa ra ngươi sớm đã biết nơi này có cái..."

"Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con."

"Cũng đúng." Lê Hôn đứng đối diện y, "Vậy nhìn xem sẽ có gì xảy ra?"

Một trận mưa kiếm rơi xuống, đều bị bọn họ chắn đi.

"Cảm giác này như là trận pháp do tu sĩ làm..." Lê Hôn nói, "Ngươi nhìn ra cái gì không đúng?"

Lại một trận mưa kiếm rơi xuống, Thôn Trần thấy người đứng sau còn chưa ra, híp híp mắt, dùng kiếm đâm vào một vài nơi.

Các tường vây bốn phía như pha lê vỡ vụn.

Một thiếu nữ ngự kiếm ở trên không, nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc nói, "Tại sao lại là các ngươi?"

"Lăng Li." Thôn Trần nhìn người trước mặt, than một tiếng, y sớm nên nghĩ đến, "Trận pháp của ngươi thay đổi rất nhiều."

Lăng Li có chút ngượng ngùng, ngự kiếm từ từ đáp trên mặt đất, sờ sờ gáy: "Thật sự ngại quá, ta ở đây bắt thứ kia đã lâu, không ngờ ngộ thương các ngươi."

"Ta thấy, ngươi chính là cố ý."

Đầu hẻm bên kia chậm rãi đi ra một người khác, Dạ Thanh dáng người lay động, môi đỏ khẽ cười lên: "Ngươi không phải muốn hấp dẫn chú ý người nào đó sao?"

Lăng Li bị nói trúng tâm tư, lại không thừa nhận, cắn răng một cái, nói: "Ngươi tại sao xuất hiện lúc này? Mấy ngày trước mời ngươi ngươi không tới, lúc này lại nhảy ra."

Dạ Thanh hờ hững mà mỉm cười, dù sao nàng chính là tới xem kịch, đương nhiên, Lăng Li càng tức muốn hộc máu nàng càng vui vẻ.

"Ta thích, ngươi quản ta à."

Lăng Li rất tức, nhưng lại không muốn mất hình tượng trước mặt Thôn Trần, liền nỗ lực áp xuống lửa giận, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Thôn Trần, ngươi có thể tới giúp ta, ta rất vui vẻ."

Mấy người vừa đi vừa đàm luận chuyện phát sinh nơi này, nhưng phần lớn đều là Lăng Li và Dạ Thanh lời qua tiếng lại, trong tối ngoài sáng châm chọc đối phương.

Thôn Trần và Lê Hôn thì bên cạnh lẳng lặng mà nghe, một lát sau, Lê Hôn lặng lẽ nói với Thôn Trần: "Ta thấy, Lăng Li này có phải thích ngươi hay không?"

Thôn Trần liếc hắn một cái: "Đừng vội nói bừa về người khác."

"Lăng Li này xinh đẹp như vậy cũng không thích... Thật là kỳ lạ." Lê Hôn thong thả mà chớp đôi mắt một cái, thật đúng là tìm không ra trên người Thôn Trần có bất kì một nhược điểm nào.

Lăng Li và Dạ Thanh nói phiền, ngược lại là Dạ Thanh vẫn cứ cười hì hì, nàng lạnh mặt, xoay người đi tìm Thôn Trần: "Chúng ta ngẫm lại biện pháp đi, làm thế nào bắt được cái thứ kia, mỗi lần ta một tới gần nó đều chạy thoát, nó quá thông minh."

Thôn Trần trầm ngâm chốc lát, nói: "Tìm người làm mồi."

"Mồi? Ai?" Lăng Li hỏi.

Thôn Trần ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng ở khuôn mặt tái nhợt lại thanh nhã như thủy mặc của Lê Hôn: "Ta nhớ, ngươi am hiểu nhất là che giấu hơi thở của mình."

Lần đó bị Lê Hôn đánh lén thành công, cũng là mình không nhận thấy được sát khí của hắn.

Lê Hôn nghiêng đầu một chút, đồng tử đen nhánh hơi hơi lóe sáng: "...Ta?"

Sau nửa canh giờ, Lê Hôn đi tới nơi thường lui tới của thứ kia, mấy người bọn họ vây quanh ở gần đó.

Lăng Li nhìn Lê Hôn đang đứng bụi cỏ biểu cảm thản nhiên, nghiêng đầu nhìn Thôn Trần, cắn cắn môi, nói: "Ta cảm thấy người này có chút nguy hiểm, Thôn Trần ngươi vẫn là bớt qua lại với hắn thì hơn."

"Tính tình hắn hơn kỳ quái, nhưng cũng không tệ." Thôn Trần nhàn nhạt mà trả lời cô ta.

Giờ Tý, vầng trăng sáng treo cao trên đầu ngón tay.

Trong rừng sương mù đột nhiên tăng thêm, bọn họ đợi hồi lâu, vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Thanh nhịn không được hỏi: "Có phải vô ích không?"

"Chờ một chút." Thôn Trần nhìn chằm chằm trăng trong màn đêm.

"Ngươi gấp cái gì? Nếu sợ mệt thì ngươi trở về nằm đi." Lăng Li trả lời một câu.

Dạ Thanh đôi tay ôm ngực: "Ta không sao cả, Chính là lo lắng đêm khuya sương lạnh, sợ Lăng đại tiểu thư chịu không nổi."

Lăng Li hừ lạnh một tiếng, định suy tư thế nào phản kích Dạ Thanh, đột nhiên nghe được Thôn Trần nói: "Đến rồi."

Hai người đều biểu cảm rùng mình, gắt gao mà nhìn chằm chằm động tĩnh phía trước.

Mây đen tế nguyệt, âm phong nổi lên.

Lê Hôn vốn dĩ chờ đến sắp ngủ, đột nhiên trên người chợt lạnh, hắn bỗng híp mắt duỗi người, khi tay nâng đến đỉnh đầu, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, đâm một kiếm về phía sau.

Cùng lúc đó, Thôn Trần kết ấn, cùng hai người khác tạo ra một trận pháp.

Tiếng quái vang lên, một người toàn thân bị sương đen bao phủ nằm trên mặt đất, ngực cắm kiếm Lê Hôn.

"Ngươi là ai?" Âm thanh Lê Hôn lạnh nhạt.

"Đây là... Một tu sĩ?" Trong giọng nói Lăng Li mang theo không xác định.

Người nằm trên mặt đất lại phát ra một âm thanh, Lê Hôn híp mắt, nửa ngồi xuống.

Thôn Trần không nói gì mà nhìn hết thảy này, mà Lăng Li lại cầm kiếm tiến lên: "Loại tu sĩ này nên giết, nói nhảm làm gì?"

Đột nhiên người này hô một câu, âm thanh tuy rằng mơ hồ, nhưng người ở đây đều nghe rõ, y gọi chính là:

"Ca ca."

Lê Hôn đồng tử co rút, lập tức đưa tay tháo mặt nạ y xuống, sau khi thấy rõ khuôn mặt, trên mặt hiện lên vô thố: "Lê Hương... đệ, đệ sao lại ở đây?"

Lê Hương gần như mất đi thần chí, hai mắt trống rỗng, chỉ lẩm bẩm mà gọi ca ca một lần lại một lần.

"Đừng sợ, ca ca ở đây." Lê Hôn nhìn về kiếm trên ngực y, muốn lấy ra, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy.

Trong mắt quét đến bạch quang, Lê Hôn vội vàng ôm Lê Hương vọt đến bên kia, chỉ thấy Lăng Li mặt mày mang sương: "Hắn giết vô số người, ma khí trên người là sau khi nhập ma, hôm nay chỉ có một cái chết."

"Không... Lê Hương nó từ nhỏ thân thể yếu, tu luyện còn không biết, thì làm sao có thể nhập ma." Lê Hôn gắt gao ôm Lê Hương, "Ta có thể tẩy sạch ma khí của nó, chuyện này nhất định có ẩn tình khác."

"Tẩy sạch ma khí? Nhưng những người chết đi đó có thể sống lại không? Nợ máu trả bằng máu, Lan Lăng cần giết hắn, cho tất cả một công đạo." Lăng Li cảm giác có hơi buồn cười.

"Chuyện này nhất định không phải nó làm, chúng ta có thể tra lại một chút..." Lê Hôn nhìn về phía bọn họ, hắn nhìn thấy sát khí từ trong mắt Lăng Li, nhìn thấy lạnh nhạt từ trong mắt Dạ Thanh, cuối cùng hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Thôn Trần.

Nếu Thôn Trần khăng khăng muốn giết Lê Hương giống như bọn họ thì, hắn... dù có dùng hết toàn lực cũng vô dụng.

Đây là thực lực chênh lệch, hắn trong lòng nổi lên muôn vàn gợn sóng, chưa bao giờ có một khắc giống như bây giờ, hắn nhiều hy vọng mình có thể vô cùng cường mạnh.

"Việc này xác thật có khả nghi, trước giữ mạng hắn đã, chờ hắn tỉnh táo rồi hỏi lại những việc liên quan."

Thanh âm quạnh quẽ của Thôn Trần vang lên.

"Thôn Trần..." Lăng Li không thể tin mà nhìn này hết thảy, "Người này nhập ma! Nhập ma kết cục là gì chúng ta đều rất rõ ràng."

"Giết hắn, manh mối phía sau sẽ bị chặt đứt, người đứng đằng sau cũng đáng chết." Dạ Thanh nói.

"Nếu không có người đứng đằng sau?" Lăng Li chất vấn nói.

"Ma tu này rất ốm yếu, không có khả năng giết nhiều tu sĩ như vậy." Dạ Thanh từng câu từng chữ mà trần thuật sự thật.

"Được, ba ngày." Lăng Li xoay người, rời khỏi nơi này, "Ba ngày không tìm ra cái người gọi là đứng đằng sau, Lan Lăng sẽ không bỏ qua tên ma tu này."

Lê Hôn mang Lê Hương về khách điếm, tìm không được bất kì người y sư nào, hắn hướng Lan Lăng xin giúp đỡ, nhưng Lan Lăng cự tuyệt không giúp. Hắn không có cách nào, nhìn Lê Hương hơi thở thoi thóp, hắn chỉ có thể tự mình nhìn y thư, mạnh mẽ lấy chính mình thử thuốc.

"Ca ca... Ca ca..." Lê Hương đau đến lẩm bẩm tự nói, nhưng y thế mà không giãy giụa, lúc lấy kiếm ra, thân thể y cũng chỉ co rút một chút.

"Lê Hương, ca ca ở đây." Lê Hôn vội bôi thuốc cầm máu trị thương, lại băng bó tốt, gắt gao nắm lấy tay Lê Hương, "Nói cho ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chưởng môn đã đáp ứng ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt, Chung Linh Môn rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"

Nhưng Lê Hương lâm vào hôn mê, toàn thân nóng như đến lửa thiêu, ngoài trừ ngẫu nhiên nỉ non gọi ca ca ra, thì cũng nói không gì khác.

"Lê Hương..." Lê Hôn đặt tay y lên khuôn mặt tái nhợt dị thường của mình, cổ họng phảng phất như chảy ra một dòng máu tươi, hắn nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù ánh nắng chiếu vào, hai mắt hắn vẫn đen nhánh đến không có một tia sáng như cũ.

"Thôn Trần, ta muốn về Chung Linh Môn một chuyến." Lê Hôn vẫn luôn suy tư, tìm được Thôn Trần rồi, "Nhưng thân thể Lê Hương không thể bôn ba, hiện giờ, chỉ có ngươi ta mới có thể trông cậy."

"Được, ngươi đi đi." Thôn Trần gật gật đầu, "Trong vòng ba ngày phải trở về."

Lê Hôn nhanh chóng đi ra ngoài, đến chỗ cửa, hắn đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng mà nói: "Cảm ơn ngươi."

"Không cần cần cảm ơn." Thôn Trần trả lời hắn.

Lê Hôn hơi hơi rũ mắt một chút, ngự kiếm bay về nơi xa, Chung Linh Môn cách nơi này rất xa, hắn một khắc không dám ngừng nghỉ mà lên đường, một đi một về cũng phải hơn hai ngày.

Thôn Trần đi đến phòng Lê Hương, cúi đầu nhìn nằm người ở trên giường, nhớ tới trong sách nói, người sau khi nhập ma thông thường mặt mày đáng ghét, cả người ma khí lượn lờ. Nhưng ma tu nằm trên giường trước mắt này, không giống huynh trưởng hắn tái nhợt quỷ quyệt, mặt mày ngoan ngoãn mà giãn ra, rõ ràng là diện mạo rất thanh nhã, môi đỏ như hoa mai ngày đông.

Y nhìn chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đã không nhìn thấy thân ảnh Lê Hôn. Rất nhanh, y chú ý tới, trời lại mưa, mưa bụi tinh mịn như sợi chỉ đứt dọc theo mái hiên rơi xuống.

Gần đây là mùa mưa, mưa đã liên tục như vậy rất lâu, không biết khi nào mới tạnh.