Đã hai ngày rồi, đã hai ngày nàng cố ý kiềm lòng không tìm đến kẻ trong lồng sắt kia mà hỏi chuyện, cũng bởi một lời từ Hạnh cô cô cứ vang vọng mãi trong đầu, rằng "Có những chuyện vốn không có kết quả, vậy thì đừng cố chấp."
Hóa ra, hôm nàng tra khảo viên tướng nhà Trần, Hạnh cô cô đã vô tình nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, đã biết cơ nguyên nàng đổi thay tâm tính, cố chấp chinh phạt là vì đâu.
Trong phút giây dường như chợt bừng tỉnh, đáng tiếc, bừng tỉnh rồi lại tự mình không cam lòng tỉnh, lần nữa nguyện ý chìm vào mộng mị. Dù rằng vẫn chưa nhận biết mộng mị này rốt cuộc là vì sao mà thành.
Nhưng...
Đến đêm thứ ba, nàng không còn chịu được sự thinh lặng của chính mình. Có quá nhiều câu hỏi, có quá nhiều vấn nghi, lại có quá nhiều tâm tư muốn được thông tỏ. Vậy nên, nói là cửu hoàng tử-Trấn Nam Vương Thoát Hoan cũng được, hoặc giả là thập công chúa-Thuyết Hoan cũng chẳng sao, dù có là ai, ngay tại thời điểm này, nàng mong mỏi tìm thấy chút gì đó thuộc về vị công chúa đất Việt ấy.
Cũng không có gì nhiều, hai tay mang hai vò rượu nhạt, cất bước một đường thẳng đến lồng sắt giam giữ mãnh hổ nước Nam. Sau mấy song sắt, hắn ngồi đó, trầm mặc, tầm mắt trông về nơi nào xa xăm lắm.
||||| Truyện đề cử: Rơi Vào Lòng Anh |||||
Dời đi lính gác, nàng mở khóa lồng sắt bước vào, cũng tùy ý để cửa hé mở không đóng. Toàn bộ hành động này đều không hề thu hút được sự chú ý từ hắn.
Lại gần ngồi đối diện, đặt một vò rượu về phía hắn.
- Không cần chiêu dụ thất công.
Trần Bình Trọng lạnh nhạt buông câu.
Nàng nhếch môi, tự nâng vò uống ngụm đầy.
- Tướng quân và bổn vương đều biết rõ điều đó là hoàn toàn vô ích mà phải không?
Lúc này, Trần Bình Trọng mới nâng vò rượu ngửa cổ uống, xong thì nói.
- Thoát Hoan đại vương ngươi, xem ra thông minh hơn Ô Mã Nhi gì đó nhỉ?
Lần này, nàng cười nhạt. Trần Bình Trọng lại nói.
- Nhưng ắt hẳn ngươi đến đây cũng là có mục đích, chí ít là mục đích riêng tư của ngươi, sao vậy? Định dùng một vò rượu đổi lấy mật tin từ Trần Bình Trọng ta à? Lại thất công rồi.
Nàng cảm thán, kẻ này không khác Toa Đô, hữu dũng lại hữu mưu, hắn nhìn rõ ý tứ trong nàng. Tuy nhiên, có nhìn rõ thì cũng làm sao? Mục đích giữ lại hắn chỉ có bấy nhiêu, nếu hắn không khiến nàng toại lòng, vậy chi bằng dứt khoát xử trí hiểm họa này.
Nàng hỏi.
- Ngươi biết ta là vì mục đích riêng tư, vậy có biết cụ thể mục đích đó là gì chăng?
Trần Bình Trọng cười khẩy.
- Ta sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về lưỡng cung thánh thượng.
- Chậc, ta cũng chẳng hỏi ngươi về hai kẻ đó.
Có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền giấu nhẹm đi, Trần Bình Trọng hỏi lại.
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn biết gì?
Nàng bật cười thành tiếng, cũng lắc đầu ra chiều tự giễu.
- An Tư quốc muội, ta muốn biết về nàng ấy, ngươi sẽ nói?
Nghe xong, Trần Bình Trọng nộ khí bộc phát, một chưởng đánh vào song sắt khiến chiếc lồng nhất thời rung lên.
- Vô sỉ! Những tưởng ngươi cũng thuộc anh hùng mã thượng, ai ngờ lại chỉ là phường háo sắc hạ lưu. Bình Trọng ta có chết cũng không mở miệng với hạng vô sỉ như ngươi lần nữa.
Nói rồi liền đổi thế ngồi quay lưng lại với nàng, tuy nhiên hành động phẫn nộ này của Trần Bình Trọng không khác gì hài tử giận dỗi, nàng lại không nhịn được mà cười, đáp.
- Ngươi tức giận như vậy làm gì? Điều bổn vương muốn hỏi, chỉ là...
Chợt, ánh mắt nàng trầm xuống, thanh tĩnh trong phút chốc, đợi mãi không có động tĩnh, Trần Bình Trọng cơ hồ quay đầu nhìn lại thì thấy nàng đang cúi gầm mặt kịch liệt nhíu mày, hắn định nói gì đó rồi lại thôi.
- ...Chỉ là...An Tư công chúa vẫn an hảo chứ? Ta biết, ta biết thê tử của ngươi chính là hoàng tỷ của An Tư, ngươi và nàng ấy có bối phận cùng nội tộc hoàng gia, hẳn là biết rõ điều này. An Tư...vẫn ổn phải không? Tại sao...tại sao họ lại muốn hòa thân cho An Tư cùng vua Chiêm Thành? Tại sao họ độc ác như vậy? Không phải trong mắt hoàng gia và muôn dân Đại Việt thì An Tư như thể thánh cô băng thanh ngọc khiết hay sao? Cớ gì...bọn họ không tận lực phản công đi? Cớ gì...bọn họ lại chọn cách thấp hèn này? Cớ gì...nàng ấy lại phải là người hy sinh?
Nàng càng nói dường như càng không tự chủ được, nhất loạt tuôn ra biết bao câu hỏi, biết bao cảm xúc, biết bao cảm thán. Điều này khiến Trần Bình Trọng bối rối vô cùng, đôi mày cau lại, cuối cùng nói lời phản lời, đành mở miệng thốt lên.
- Ngươi...rốt cuộc là vì sao lại đối với An Tư quốc muội như thế? Ngươi không phải háo sắc, ngươi rốt cuộc muốn gì?
Nàng giật mình, phải, rốt cuộc là vì sao nàng lại đối với An Tư như thế? Rốt cuộc nàng muốn gì?
Như ngộ ra điều gì đó, Trần Bình Trọng cũng giật mình tròn mắt, biểu cảm này đối với kẻ như hắn là hoàn toàn kinh chấn, tuyệt đối khó lòng nhìn thấy được lần thứ hai.
- Ha, ngươi cùng Ô Mã Nhi bày binh bố trận vây bắt thuyền ngự của lưỡng cung, đồng thời chia quân Toa Đô tiến đánh Chiêm Thành. Một lúc hai trận, ngươi là muốn vừa dằn mặt vua Chiêm Thành để không trợ chiến viện binh cho Đại Việt, phía kia cùng Ô Mã Nhi bắt được thuyền ngự. Mà trên thuyền ngự không chỉ có lưỡng cung, còn có hoàng thân quốc thích, hoàng tử công chúa, công chúa...công chúa An Tư!?
Cả hai nhất thời trố mắt ra nhìn nhau, dường như đã cùng phát giác được bí mật gì kinh thiên động địa lắm.
Chợt, Trần Bình Trọng mỉm cười nhu hòa, lần nữa nâng vò rượu lên uống.
- Có lẽ Bình Trọng ta đúng, hoặc cũng có thể ta sai rồi. Nhưng ngươi đối với An Tư công chúa là yêu thương, không phải háo sắc, cái biểu lộ nãy giờ của ngươi cũng tương tự ta lúc phát hiện mình đã yêu Bảo nhi mất rồi, và cũng là lúc muốn bằng mọi giá cầu thân cưới cho được nàng ấy về, bất chấp dị nghị, bất chấp tất cả...
Nhắc về người thương, Trần Bình Trọng trong mắt đều là vấn vương lưu luyến, nhưng cũng thật buồn bã thê lương, hắn lại nhìn xa xăm về phía mấy dãy núi.
Còn nàng, tuyệt đối không dám tin cảm xúc đó chính là yêu thương, không! Không thể nào lại là yêu! Trần Bình Trọng có thể không biết mới nói vậy, nhưng nàng tự mình thấu tỏ, bản thân vốn là nữ nhân, mà An Tư hiển nhiên cũng là một nữ nhân, vậy nữ nhân cùng nữ nhân...sao có thế phát sinh loại tình cảm đó? Quá vô lý.
Nhưng nàng ngược lại chưa từng yêu ai, vậy tình yêu là cái gì? Chính nàng không biết tình yêu là cái gì thì làm sao dám khẳng định mình đối với An Tư không phải là yêu?
Thật muôn bề mâu thuẫn.
Không đáp lời Trần Bình Trọng mà chỉ ngửa cổ uống rượu, uống đến ho sặc sụa mới dừng. Đoạn, nàng nhìn hắn đang thả hồn tơ tưởng thì hỏi.
- Nghĩ về thê tử?
- Ừm, phải.
- Nghĩ chuyện gì vậy?
- Nghĩ xem giờ này nàng ấy đang thế nào, biết tin ta bị bắt sẽ khóc rất nhiều, khóc nhiều sẽ đau mắt lắm, mắt nàng ấy vốn không tốt. Rồi khi ta chết, thật không yên tâm để nàng ấy cùng nữ nhi cô quạnh đơn thân, thật không...yên tâm...
Nàng nhíu mày.
- Sao ngươi lại nghĩ bản thân sẽ chết nhỉ?
Trần Bình Trọng nhún vai, điểm rách nơi vết thương lại ứa máu, thật kỳ diệu là đến giờ hắn vẫn chưa mất máu đến chết.
- Các ngươi đã bắt được ta rồi, bước đầu là tỏ ra khoan hồng chiêu mộ, bước kế tiếp chiêu mộ bất thành sẽ thẳng tay hạ sát trừ đi hậu họa. Thoát Hoan ngươi biết sự lựa chọn của ta rồi đó.
- Ngươi có sợ không?
- Có.
Lần này, nàng giật mình vì câu trả lời thản nhiên ngoài dự tính của mình từ Trần Bình Trọng, hắn mà cũng biết sợ sao? Danh tướng xông pha nghênh chiến, mặt sắt như đồng, tay không sát hổ như hắn mà cũng sợ chết sao?
Thấy cách nàng nhìn, tựa hồ ngầm hiểu, hắn tiếp.
- Phàm là con người ai cũng có nỗi sợ, ta cũng biết đau, cũng biết sợ. Nhưng thân là tướng quân khác với dân thường ở chỗ dù có đau có sợ vẫn phải tiến lên. Nếu mình không bị đau thì người bị đau ngược lại sẽ là bá tánh vô tội, là đồng bào, là người thân của mình, ta luôn nghĩ...dùng máu và tính mạng của một Trần Bình Trọng đổi lấy sự sống trăm ngàn đồng bào là vô cùng xứng đáng, rất xứng đáng. Vậy nên còn ngoại xâm là còn đánh, và ta sẽ đánh cho đến khi chết cùng nỗi sợ đó.
Nghe những lời này, nhất thời nàng không thể nói lên câu nào khác, đây chính là khí tiết của một danh tướng, và nàng đang được chứng kiến tận mắt.
Bất ngờ, Trần Bình Trọng đặt tay lên vai nàng vỗ nhẹ.
- Thoát Hoan hoàng tử, ngươi là một thiếu niên anh tài Mông Nguyên, cách đối nhân xử thế cũng rất khá. Nếu Bình Trọng không nhìn lầm thì ngươi cũng chẳng muốn tất cả những điều này diễn ra đâu, phải không? Nhưng quân lệnh như sơn, chưa nói đến kẻ ra quân lệnh lại là phụ hoàng của ngươi nữa.
Nàng cười nhẹ, đầu hơi cúi xuống, đáp.
- Đáng tiếc, nếu không có trận quyết chiến này thì chắc chúng ta sẽ có thể kết giao?
Trần Bình Trọng gật đầu.
- Anh hùng ngộ anh hùng, giữa giang hồ ta và ngươi đều là hào kiệt, nhưng đối với non sông Bình Trọng là người giữ nước, Thoát Hoan là kẻ cướp nước, ranh giới trắng đen bắt buộc phải phân định rõ ràng.
Nàng không phản bác, mà cũng chẳng thể phản bác, rõ ràng hắn nói đúng.
Dừng một chốc, Trần Bình Trọng lại tiếp.
- ...Đêm nay ta đã nói quá nhiều rồi, nói nhiều hơn ta nghĩ, vì An Tư công chúa mà ta nhìn thấu ngươi, ngươi cũng nhìn thấu ta và chính mình. Nhưng đến thời khắc đó, đừng chần chừ, cũng đừng hỏi lại, lựa chọn của Bình Trọng ngươi đã biết, cứ thi hành sứ mệnh của ngươi, còn ta sẽ giữ lấy nhiệm vụ của mình.
Ở độ tuổi hai mươi, nàng nhận lãnh sứ mệnh chinh phạt Đại Việt, rời xa cố hương, rời xa đồng cỏ bạt ngàn, rời xa cánh rừng con suối, rời xa khoảng trời thảo nguyên. Đáng lẽ tất thảy đều chẳng lấy làm quan trọng đối với nam tử Mông Cổ, bởi lẽ dân tộc nàng đã quen sống trên lưng ngựa, xem chiến trường là nhà, chiến hữu là thân nhân, và đồng hoang sông lạ là mồ chôn thể xác. Nhưng nàng là ai chứ? Nàng tự nhận chỉ cố ép mình sống đời nam tử, tuyệt nhiên bản thân vẫn yếu đuối biết bao, thế mà bên cạnh ngoài Hạnh cô cô ủi an, còn lại chưa hề được một lần xoa dịu đồng cảm.
Nay nghe được những lời chân thành đến từ Trần Bình Trọng, dù là đối địch vẫn truyền thêm dũng khí và dạy nàng biết cách sống của một đời dũng tướng là thế nào, như một huynh trưởng truyền thụ kinh nghiệm cho đệ đệ của mình. Bất giác, nàng trở nên rưng lệ nghẹn ngào.
Trần Bình Trọng đem vò rượu của mình cạn cùng vò rượu của nàng, hắn hất mặt ra hiệu.
- Uống thêm một ngụm rồi về nghỉ đi, đêm nay đã nói đủ rồi, ngày mai khi bình minh lên mọi chuyện sẽ khác. Không còn là ta và ngươi, mà sẽ là Trần Bình Trọng và Thoát Hoan, nhớ cho kỹ.
Không chỉ là một ngụm, họ đã cùng nhau uống cạn cả vò rượu, đem nhiệt huyết sôi trào trong từng ngụm đầy. Đây là rượu kết giao và cũng là rượu tiễn biệt, cả hai đều tự hiểu.
Một thứ rượu chỉ dành cho anh hùng...
Lúc nàng đứng dậy trở về, Trần Bình Trọng đột nhiên bật cười châm chọc.
- Nhớ khóa cẩn thận đấy nhé, để ta xổng ra thì đêm nay doanh trại này khỏi ngủ đấy.
Nàng cười cười.
- Ngươi mà cũng biết đùa nữa à? Ngạc nhiên thật.
Sau khi khóa xong, lúc toan rời đi thì Trần Bình Trọng lại nói.
- À, ta không biết câu chuyện của ngươi và An Tư công chúa là thế nào, nhưng...muội ấy vẫn ổn, đang ở cùng Thụy Bảo thê tử của ta và các công chúa khác, đừng lo.
Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, nhìn kẻ trong lồng sắt lúc này đã ngồi quay lưng lại phía nàng tựa đang thiền định rồi khẽ cười dời chân.