Đêm đó, đích thân nàng đã đưa An Tư bình yên trở về khách trạm, nhưng Tiểu Thi vẫn bị sự việc vừa xảy ra doạ sợ không ít, vừa gặp lại An Tư đã liền lao đến ôm chầm lấy oà khóc, hai người một chủ một tớ bồi hồi trấn an nhau lúc này lại không khác gì tỷ muội tình thâm. Hạnh cô cô và Toa Đô cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy An Tư cùng nàng trở về, có điều trong lòng vẫn là mơ hồ một nỗi bất an khó tỏ.
Sau khi cho truyền quân y đến bắt mạch kiểm tra một hồi, biết chắc An Tư vô sự thì ba người Hạnh cô cô, Toa Đô cùng Tiểu Thi mới rời đi ai về phòng nấy, để lại không gian riêng tư cho hai người các nàng. Bồn nước nóng ban đầu giờ đã trở nên lạnh lẽo, mà toàn thân An Tư dầm sương cũng sợ cảm nhiễm phong hàn vậy nên nàng kiên quyết bắt An Tư chỉ được thay đổi xiêm y sạch sẽ rồi nghỉ ngơi, đêm nay tuyệt nhiên không được tắm táp gì nữa. Nàng ấy cơ hồ vẫn là bất mãn lắm, nhưng trấn nam vương ra lệnh rồi, há lại có thể chống đối?
- Để ta đắp chăn cho ngươi, ngủ đi.
Ôn nhu đối đãi như vậy, đây cũng không phải lần đầu nàng cư xử với An Tư, nhưng hiện thời lại có chút cảm giác kỳ lạ, mà ánh mắt An Tư nhìn nàng cũng càng lạ kỳ hơn, lúc này trong đáy mắt An Tư công chúa không chỉ phản chiếu nhân ảnh của nàng, mà nó còn dạt dào triền miên tình ý. Hài lòng xen lẫn khó xử, nàng chỉ còn biết cách tránh né như mọi lần.
- Hoan nhi...ngươi ngủ lại đây được không?
- Ta vẫn ở phòng này, yên tâm ngủ đi, có ta đây, không ai làm hại ngươi được nữa đâu.
- Không...ý ta là...
An Tư đột nhiên bày ra biểu cảm thẹn thùng đến hoa dung ửng đỏ, đảo mắt nhìn sang hướng khác, khe khẽ nói.
- ...ý ta là Hoan nhi ngủ trên giường đi, đừng cứ nằm dưới nền đất cứng nhắc như vậy nữa...khó chịu lắm...
Đúng là kể từ ngày An Tư bị cống nạp đến quân doanh, dù ngoài mặt trừ Hạnh cô cô thì ai ai cũng đều cảm tưởng như hai nàng đồng sàng thậm chí đã cộng chẩm, duy chỉ đôi bên mới biết, bấy lâu dẫu có chung phòng thì trấn nam vương vẫn là trải thảm lông ngủ dưới đất, được ít hôm bực dọc An Tư nên sang phòng khác mới lại ngủ trên giường.
- Không sao, người Mông Cổ đã quen nằm dưới đất.
Câu này cư nhiên là nói dối, bởi lẽ dù người Mông Cổ đã quen xem đất là giường, xem trời là chăn thì đối với hoàng thân tôn quý như nàng, lều trướng xa hoa không chỉ có mỗi giường để ngã lưng, mà còn phải là loại giường có chăn gối tơ tằm, lông thú gấm dệt thượng hạng nhất. Thời gian qua miễn cưỡng ngã lưng dưới đất cũng chỉ do bí mật thân phận khó nói mà thôi, điều này tuy An Tư không biết, nhưng nàng ở đây vốn không còn là hoàng quốc muội, vậy nhưng vẫn được trấn nam vương đối đãi ân cần, tự vấn cứ để chủ nhà nằm dưới đất riêng phần mình ngang nhiên chiếm tiện nghi mãi cũng không hay, hơn nữa hôm nay còn được người ta cứu nguy thoát nạn, ơn này An Tư đã nguyện cảm kích khắc ghi, vậy nên càng không thể để ân công đau lưng mỏi vai vì nàng thêm được nữa.
- Ngươi không muốn nằm cạnh ta sao? Vậy để ta nằm dưới đất là được, từ nay ngươi cứ ngủ trên giường đi.
- Không phải ý đó, ta đã nói quen rồi, ngươi cứ việc ngủ trên giường.
- Nhưng mà Hoan nhi...
Nàng có chút mất kiên nhẫn với vị công chúa bướng bỉnh này rồi, bèn đáp.
- An Tư, ngươi muốn nằm dưới ta đến như vậy sao?
Đúng là không giở tuyệt chiêu thì không trị được thói bướng bỉnh khó bảo này mà, quả nhiên một lời vừa thốt ra liền khiến An Tư mặt vốn đã hồng lại càng đỏ chót như quả cà chua, gấp gáp phân bua.
- ...Ngươi...! Không...không phải đâu,...ngươi nói cái gì vậy? Ta là muốn nằm dưới đất...không phải muốn nằm...dưới...dưới ngươi...
Lâu rồi không trêu chọc tiểu nữ tặc này, không ngờ cảm giác vẫn là phấn khích như vậy, nàng liền không ngại truy cùng đuổi tận cho đến nơi đến chốn một phen.
- Vậy ngươi muốn nằm dưới đất, không phải muốn nằm dưới ta à? Ngươi chê ta sao? Buồn quá vậy...ài...
Nàng giả vờ thở dài rầu rĩ.
- Ơ? Ta đâu có chê ngươi, đừng buồn mà, ta cũng muốn nằm dưới ngươi nữa...ủa!!!? Khôngggg!!!
Thỏ con ngây ngô mắc bẫy, đây đúng là hảo hảo hợp ý nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
2. Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
3. Thái Nhân Cách
4. Cây Si Rồ Được Thương Thầm Đi Cua Bé Vợ Mình Thầm Thương
=====================================
- Haha! Được rồi, đùa ngươi thôi, khẩn trương cái gì? Hm...ngủ trên giường đi, như cũ ta ngủ dưới đất, hôm nay ngươi mệt rồi, đừng cãi lời bổn vương nữa, ngủ ngoan.
Dứt lời, không để An Tư kịp thời phản ứng nàng đã liền rời giường đi trải thảm lông, y như cũ nằm xuống gác tay lên trán nhắm mắt, dĩ nhiên đâu thể nhập mộng nhanh đến vậy, chỉ là giả vờ nằm đó lắng tai nghe ngóng.
Mất một lúc sau, chắc là An Tư đã tự mình kiềm chế được cảm giác ngại ngùng, chỉ nghe tiếng nàng ấy đi lại bàn thổi tắt bạch lạp, rồi bước chân có chút ngập ngừng dừng ngay cạnh bên chỗ nàng, hồi nữa mới trở về giường, nghe thanh âm chăn mền được kéo lên, lại thỏ thẻ một hơi thở dài, sau cùng cũng không còn tiếng động gì nữa.
...
Trong không gian tăm tối, nàng từ từ mở mắt, mấy ngón tay vân vê cánh môi mình hồi tưởng.
Phải trách bản thân vì đã tham luyến mà buông lơi tâm tình, hồi đáp nụ hôn đó, hay là trách do bởi nụ hôn đó quá đỗi ngọt ngào, phút chốc đem hết mọi nỗ lực khống chế bản thân của nàng đánh đổ? Dù có là gì thì chung quy đáng trách nhất vẫn là chính mình, vì một phút bồng bột, để rồi đêm trắng đêm tự cam dằn vặt ưu tư.
Có điều nghĩ tới nghĩ lui không hiểu sao lại thành ra buồn giận An Tư, phải chăng vì nàng cho rằng người An Tư cảm mến luyến lưu là Hoan nhi-trấn nam vương trong mắt nàng ấy, nào phải đâu Hoan nhi-thập công chúa thật sự trong lòng nàng. Vậy nên suy ra nụ hôn đó là dành cho cửu hoàng tử oai phong, tuyệt đối không hề thuộc về thập công chúa bạc phận.
"Sao lại chạnh lòng đến vậy...cớ gì tủi thân đến thế?"
Mãi lo đắm chìm vào dòng suy tưởng quả là cách thức hữu hiệu nhất để ngủ say. Cứ như vậy, nàng thiếp đi lúc nào không biết, một mạch cho đến tận sáng sớm.
...
Rạng sáng tinh mơ, như mọi ngày, nàng có chút nặng nề mở mắt nhìn trần nhà, toàn thân ê ẩm khó chịu do bởi vẫn mặc y nguyên trường y đai ngọc đi ngủ, có điều...hình như cảm giác hiện tại sai sai thì phải...
...nói nhầm rồi, không phải sai sai mà là...rất sai!
Nàng thất kinh, cả hít thở cũng không dám lơ là, chỉ sợ rằng một cử động nhỏ đánh thức An Tư bên cạnh thì sẽ xảy ra đại hoạ khôn lường. Chuyện là chẳng hiểu sao rõ ràng đêm qua An Tư công chúa đã ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, nhưng sáng nay mở mắt liền thấy nàng ấy nằm kế cạnh bên, cánh tay còn thân mật choàng qua ôm nàng, đáng sợ hơn hết là bàn tay nhỏ nhắn kia đang đặt ở chỗ tuyệt đối không nên đặt nhất...đó chính là...ngực của nàng!
Dẫu rằng lúc này vẫn còn quấn băng ngực cẩn thận, nhưng để tay người chạm vào thì cảm giác sinh ra sẽ chân thật vô cùng, làm sao biện hộ giải thích gì được nữa? Khoảnh khắc này đối với nàng cứ như ngàn cân treo sợi tóc, đem hết hồi hộp lắng lo mấy mươi năm qua đặt vào đây mà cẩn trọng chậm rãi nhấc tay An Tư lên đặt sang chỗ khác, đợi đến khi bàn tay kia hoàn toàn đặt lên gối thì mới nhẹ nhõm thở ra thoải mái.
- ...hưm? Hoan nhi dậy rồi sao?
Thình lình An Tư cất giọng nhè nhẹ còn đang mơ ngủ làm nàng hoảng hồn bật dậy lắp bắp.
- Hả!? Ừ...ừ ừm...ta...ta dậy rồi...
An Tư nhíu nhíu mắt, vô thức xem đùi nàng là gối êm mà kê đầu nằm lên, còn vùi mặt vào bụng nàng dụi dụi.
- Ngươi...sao ngươi lại ngủ ở đây...?
Nàng hỏi, nhưng hiện tại đáp lại chỉ là tiếng thở đều đều, An Tư cứ thế xem nàng là gối mà ôm ấp ngủ tiếp sau một phen doạ nàng mất vía.
Trong tình huống này, và với tiểu nữ nhân kế cận, rõ ràng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu. Linh tính mách bảo thời khắc "sinh tử" đã qua, nàng dần dần thả lỏng tâm tư, yên vị ở đó dịu dàng vuốt đầu An Tư như để dỗ dành nàng ấy chìm vào mộng đẹp thêm một chút nữa trước khi bình minh hoàn toàn ló dạng.
...
Bữa sáng ở khách trạm.
Ô Mã Nhi tuyệt nhiên không thấy xuất hiện từ đêm qua đến giờ, khiến cho Toa Đô cùng Hạnh cô cô không khỏi đặt để vấn nghi, còn nàng thì vẫn vô tâm vô phế phớt lờ, bởi do tâm trạng hôm nay khá tốt, chắc vì những sự việc phát sinh đêm qua và cả sáng nay, vậy nên chính mình không muốn để hình ảnh Ô Mã Nhi lỗ phu đó vào mắt làm mất đi hứng khởi.
Tuy nhiên vẫn âm thầm có chút dự đoán, và đúng như dự đoán của nàng, đến khi khởi hành rời khỏi khách trạm thì quả nhiên Ô Mã Nhi không hẹn mà đã xuất hiện, sắp xếp hàng ngũ quân binh rồi cùng mọi người lên đường. Trông qua có vẻ mọi sự nhất tề bình ổn thuận lợi, chỉ có Hạnh cô cô chú tâm phát giác từ thần sắc cho đến ngoại diện Ô Mã Nhi đều toát ra sát ý bừng bừng, cụ thể là sát tâm này đang hướng thẳng đến phía An Tư công chúa qua từng cái liếc mắt kín sâu.
...
Trong xe ngựa.
Nàng chăm chú nhìn vào trang sách, nhưng thấy là thế, có điều ánh mắt thì đúng là đặt vào sách, nhưng tâm khảm thì đang lơ lửng tại chỗ An Tư, chính xác là dừng lại ở đôi môi hồng nhuận của An Tư cứ đang mấp máy ăn Lệ Chi.
- Hm...hình như đêm qua ta nằm mơ thì phải?
Nàng đặt quyển sách xuống, giả vờ chống cằm nhìn như vừa mới để ý đến An Tư.
- Sao ngươi nói vậy? Đã mơ thấy gì?
An Tư vừa chóp chép miếng vải, vừa ra chiều suy ngẫm.
- Ta không nhớ nữa, nhưng hình như đã mơ thấy mình bóp lấy cái gì đó, rất mềm mại, rất vừa tay nha!
Nàng đen mặt.
- Khụ...ngươi quên giấc mơ đó đi, thật nhảm nhí mà.
An Tư hờn dỗi lườm nàng.
- Tại sao ta phải quên chứ? Cảm giác bàn tay rất hảo nha! Ngươi không biết được đâu.
Nói đoạn, An Tư công chúa còn giơ tay lên bóp bóp trong không khí cho nàng xem như để chứng minh tính xác đáng cho lời nói của mình.
Chỉ tội nghiệp trấn nam vương nàng, ngoài mặt vờ vịt ngó lơ, ai ngờ được thâm tâm đang kêu gào bất lực.