Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 37: Hồi 37: Còn có lần sau?




Vừa lúc lưỡi đao trên tay Hốt Tất Liệt sắp sửa hạ xuống đỉnh đầu Ô Mã Nhi thì bất ngờ có tiếng một tên lính vang lên, hắn gấp gáp mà cũng run rẩy vội vàng chạy tới quỳ mợp dưới chân Hốt Tất Liệt, thưa rằng.

- Hồi bẩm khả hãn, bên ngoài có một cung nữ xưng là A La Mạc Hạnh đang cố gắng xông vào vòng vây cầu kiến khả hãn!

Bốn chữ A La Mạc Hạnh vừa thốt lên làm Hốt Tất Liệt khựng lại, tâm trạng trở nên phức tạp, thanh đại đao trên tay cũng vô thức từ từ hạ xuống, kịp thời cứu mạng Ô Mã Nhi và Toa Đô trong gang tấc.

- Để nàng ấy vào đây.

Hạnh cô cô vì sự cho phép này mà thuận lợi vượt qua trùng điệp thủ vệ cấm quân, thẳng một đường tiến vào tẩm cung hãn vương.

Vừa chạy vào trong liền trông thấy hai người hắc y nhân thương tích đầy mình đang tựa lưng vào nhau ngồi bệt trên sàn, hoàn cảnh vô cùng thê thảm. Lại nhanh chóng đảo mắt thì không tìm được sự hiện diện của Hoan nhi hay An Tư trong đám loạn quân khiến gánh nặng ở tâm được đặt xuống, nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.

- Sao ban đêm khuya khoắt lại hấp tấp chạy vào hoàng cung như vậy?

Vừa lấy ra khăn lụa lau máu trên mặt, Hốt Tất Liệt vừa dịu giọng hỏi.

- ...Hay tin Thiên điện có biến, thích khách ám sát hãn vương...ta...không yên tâm nên chạy vào đây...

Lời này chỉ có Hạnh cô cô là biết bản thân đang nói dối, đáng tiếc Hốt Tất Liệt cơ trí hồ ly lại bị tình cảm làm lu mờ khi đối diện trước Hạnh cô cô, hắn nghe lời ấy thì trái tim vô cùng thổn thức, tự dưng cảm giác máu chảy trong miệng cũng trở nên ngọt ngào lạ lùng.

- Thì ra là lo lắng cho bổn hãn, tốt! Rất tốt! Ta còn tưởng ngươi không thèm nhìn đến A Liệt an đát này nữa chứ...

A Liệt, cái danh xưng thuở còn thiếu thời, bây giờ khi nhắc lại trước người xưa không khỏi cảm thấy chạnh lòng, không nhớ được lần cuối cùng hắn dùng cái tên A Liệt này là khi nào...chỉ biết rằng cách đây cũng lâu lắm rồi...lâu đến mức khiến hắn ngỡ rằng đã là chuyện từ tiền kiếp...

Đến khi có thể tìm lại được chút quan tâm ban đầu, đến khi cái tên xưa cũ lại được nhắc nhớ lần nữa thì cũng là lúc rất nhiều năm tháng đã trôi qua, trên mái tóc cũng đã bớt đi mấy phần thanh xuân, ngược lại bị điểm thêm không ít sương tuyết phong trần.

Phút chốc, Hốt Tất Liệt dường như đã quên bẵng đi mình đang ở trong tình huống như nào, vừa rồi có chuyện gì xảy ra, tất cả đều quên hết, tâm trí chỉ quanh quẩn mỗi câu "ta...không yên tâm nên chạy vào đây..." của người ấy.

Nắm được thời cơ hãn vương lơ là, Hạnh cô cô âm thầm ra hiệu cho hai hắc y nhân mà cô ấy đoán đó là Toa Đô và Ô Mã Nhi. Nhận được dấu hiệu, Ô Mã Nhi cũng không lãng phí cơ hội, lập tức khoác vai Toa Đô đỡ hắn đứng dậy rồi tận hết sức mình phi thân ra phía cửa sổ trước sự ngỡ ngàng của Hốt Tất Liệt cùng đám thủ vệ có mặt.

- MỘT ĐÁM VÔ DỤNG! MAU ĐUỔI THEO BẮT HẾT BỌN CHÚNG LẠI ĐÂY CHO TA!!!

Hốt Tất Liệt tức giận gầm lên, vừa đó Hạnh cô cô giả vờ choáng váng gục xuống làm hắn hoảng hốt vội vàng đỡ lấy.

- KHÔNG CẦN ĐUỔI NỮA! LẬP TỨC CHẠY TỚI THÁI Y VIỆN LÔI HẾT ĐÁM THÁI Y ĐẾN ĐÂY XEM A HẠNH THẾ NÀO, NẾU CHẬM CHÂN ĐỂ NÀNG XẢY RA CHUYỆN TA SẼ LỘT DA CẮT CỔ TẤT CẢ CÁC NGƯƠI!!!

Hốt Tất Liệt mặc kệ bàn tay bị đâm thủng vẫn ôm chặt Hạnh cô cô vào lòng, long nhan phút chốc kinh chấn vô cùng, chỉ sợ nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, mối tình đầu thanh mai trúc mã mà vĩnh viễn hắn không thể nào chạm tay tới được ấy sẽ xảy ra nạn tai bất trắc.

...

Lại nói đến nàng và An Tư, khi hai người đã an toàn rời khỏi hoàng cung thì nàng vẫn cứ như thế bế An Tư trên tay cố gắng chạy đi thật nhanh thật xa, trong lòng không khỏi bất an nếu lỡ chậm trễ một giây An Tư sẽ lại bị người ta cướp khỏi tay mình lần nữa.

Không biết nàng đã chạy bao lâu nhưng đến khi đuối sức ngã quỵ trong một hẻm núi thì cũng là lúc hừng đông đang dần ló dạng sau mấy rặng tuyết sơn mờ sương phía xa.

- Ngươi...ngươi có sao không? Vết thương bị động...chảy nhiều máu quá rồi!

Tiềm thức mơ hồ tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó trong rừng cũng vì trọng thương mà bị Ô Mã Nhi phát giác thân phận, lần này nàng dù sắp chết vẫn phải rút kinh nghiệm, dù đau đến mức nói không nên lời vẫn cố lắc tay ra hiệu An Tư chớ tiến tới gần, lại tự mình lết đến dưới chân một tảng đá lớn kiểm tra vết thương.

Thanh đoản đao cắm sâu bên hông sườn do di chuyển quá nhiều nên càng cứa rộng thêm miệng vết thương, máu đông máu loảng, máu cũ máu mới bết lại với nhau trông rất ghê sợ.

Nàng tặc lưỡi cảm thán tại sao bản thân cứ bị đâm sau lưng như vậy, nhân sinh đâu có nhiều lần may mắn thoát chết được như thế kia chứ...

Lúc này nàng vẫn y nguyên đeo khăn che mặt, cũng không hề có ý định tháo xuống, đem mảnh vải ở chỗ vết thương xé rách để lộ một vùng da thịt, cũng dùng chính mảnh vải đó cuộn lại, vén nhẹ khăn che mặt lên nhét vào miệng cắn thật chặt, dự định sẽ dứt khoát rút phăng thanh đoản đao này ra.



Nhưng...

"Chết rồi...mình không làm được, tay run quá, phải nhờ ai khác rút đoản đao ra thôi..."

Hoan nhi ơi là Hoan nhi, trong tình huống này thì còn ai khác ngoài tiểu công chúa An Tư đang ngồi co ro nhìn về phía nàng bằng ánh mắt ngấn lệ thất thần nữa đây?

- À...công chúa có thể giúp ta rút thanh đoản đao này ra được không?

Nghe kêu tới, lại còn là kêu làm một việc đáng sợ như vậy, An Tư dĩ nhiên bàng hoàng.

- Không...ta...

Nàng tựa lưng vào tảng đá, tầm mắt đã bắt đầu nhòa đi, máu thì không ngừng rỉ ra, đoán chừng nếu không mau chóng đem vết thương này xử lý thì chắc chắn sẽ bị mất máu đến chết.

- Tay ta run quá, nếu nàng không làm, ta sẽ chết thật đấy.

Mệt mỏi đến mức nàng phải khép hờ đôi mắt, cố gắng tập trung tinh thần để giữ cho mình tỉnh táo không để bất tỉnh lịm đi.

- Được, phải làm sao? Ngươi chỉ ta đi!

An Tư siết chặt vạt áo choàng tới gần chỗ nàng, ánh mắt ngập tràn sự quyết tâm nhất định sẽ rút được đao ra cứu người thoát chết.

- Được rồi, ta sẵn sàng rồi, giờ phải...làm sao...?

- Chậc, nàng sẵn sàng rồi mà mấy câu cuối nghe giọng run rẩy quá vậy?

- Đâu...đâu có...!

An Tư phản bác.

Nếu đổi lại cả hai đang ở trong hoàn cảnh khác chắc chắn nàng sẽ trêu ghẹo tiểu nữ nhân này đến cùng cho thỏa dạ bấy lâu phải làm mặt lạnh với nhau, nhưng giờ thì ưu tiên giữ mạng để bảo hộ giai nhân trước đã.

- Nghe này, nàng trước tiên phải nắm chặt lấy cán đao, thật nhanh, thật dứt khoát, không được do dự giữa chừng, một chiêu đem đao này rút ra, chỉ cần như vậy là được.

Nói xong câu này thì nàng dường như suýt bị ngất đi, phải tự mình dùng ý chí thức tỉnh chính mình, bởi nàng biết rõ nếu bây giờ chìm vào hôn mê sẽ vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại được nữa.

- Ta hiểu rồi...! Cứ tin ở ta!

Nàng gật nhẹ đầu, lại lần nữa vén nhẹ khăn lên, đem mảnh vải nhét vào miệng, chờ đợi An Tư động thủ.

- Ta...ta làm đó...!

Nàng gật đầu khẽ "Ừm" một tiếng.

Đôi bàn tay thon thả của An Tư cứ đưa đến gần rồi rụt lại, xoa xoa chà chà vào nhau, nhìn là biết nàng ấy đang khẩn trương đến mức nào.

- Ta...làm thật đó....!

Lại gật đầu khẽ "Ừm".

- ...Ta...ta ra tay đó nha...!!

Dưới lớp khăn che mặt, hai con mắt hé ra hướng An Tư mà lườm, thật sự mất kiên nhẫn, càng lúc càng đuối sức rồi, nàng gằng giọng "Ừm" thêm lần nữa.

- ...Ngươi chuẩn bị chưa? Ta làm thật đó...!



Tiểu nha đầu này rốt cuộc có dám làm hay không kia đây, trời ơi!?

Nàng nhả mảnh vải ra, cau mày, giọng thì thào mà không giấu được bất lực nói với An Tư.

- Tiểu công chúa của ta ơi! Nàng rốt cuộc có thể làm không vậy? Ta...thật sự sắp cạn máu rồi...

Là câu nói vô ý nhưng người nghe lại hữu tình, ngỡ rằng mình vừa bị rầy la vì không làm tốt, An Tư cũng sợ sự nhát gan của mình sẽ làm người kia mất máu đến chết nên...

An Tư công chúa chẳng nói chẳng rằng, nhắm chặt đôi mắt bất ngờ cầm lấy cán thanh đoản đao thẳng tay rút ra, sự đột ngột này khiến nàng đau đến tê tâm liệt phế, huyết mạch cũng vì không còn sự kiềm tỏa của lưỡi đao mà kịch liệt tuôn máu.

Mấy ngón tay run rẩy chỉ chỉ An Tư.

- Trời...ơi...sao nàng không...nói trước...!?

Rồi ngất lịm đi.

An Tư vốn đã sợ hãi giờ lại càng thêm hoảng loạn, chỉ biết ôm chầm lấy nàng khóc như đứa trẻ.

- Ta xin lỗi...ta xin lỗi...ta lỡ tay rút nó ra bất ngờ quá...huhu...ta xin lỗi...đừng chết mà, làm ơn đừng chết mà, lần sau ta hứa sẽ không làm vậy nữa đâu...!

Ừm thì, còn có lần sau nữa cơ...

...

Tại một diễn biến khác, ở trong lều trướng của cửu hoàng tử-trấn nam vương.

- Hai người bớt động một chút đi, sao cứ nhắm vào...vào...của ta mà dụi thế!

Tiểu Thi lúc này lòng tựa lửa thiêu khi công chúa của nàng vẫn đang nằm trong hang hùm huyệt hổ, mà bản thân nàng lại vô dụng nằm đây chịu trận ôm hai nữ nhân. Đáng ghét hơn cả là hai người này không hề yên phận, dù đã bị trói chặt như cái bánh Chưng nhưng vẫn cứ cựa quậy chuyển động làm đụng trúng một số chỗ không nên đụng khiến nàng thật là ngại ngùng biết bao.

Đáng tiếc, dẫu Tiểu Thi có nói gì đi nữa thì họ cũng đâu hiểu được, tự vấn bản thân phải hy sinh vì đại cuộc, vì an nguy của công chúa thân yêu nên dẫu có đành chịu đựng hai yêu nữ này tác quái cũng phải cắn răng tiếp nhận.

Nhưng...bọn họ cứ cựa quậy mãi làm đầu vốn dĩ tựa ngang vai Tiểu Thi giờ lại thấp xuống ngang ngực mất rồi, đã vậy còn cứ lắc qua lắc lại tìm cách mở trói khiến khuôn mặt cứ dụi dụi vào chỗ mềm mại ấy, may mắn trong lều tối tăm nên không ai hay biết gương mặt Tiểu Thi đang ửng đỏ nhiễm hồng đến mức nào.

Chịu hết nổi, Tiểu Thi đành thấp giọng tỏ ý bực bội, mặc kệ họ có hiểu hay không.

- Hai ả yêu nghiệt này, đừng có chạm vào chỗ không nên chạm nữa!

Chợt...

- Chỗ nào không nên chạm? Ý ngươi là ngực của ngươi sao? Như bức tường vậy, thế mà cũng ra vẻ thẹn thùng.

Khụ! Cái quái gì vậy? Tiểu Thi trố mắt ra nhìn nữ nhân Trung Nguyên vừa thốt ra mấy lời mỉa mai ấy, không phải nàng ta đã bị điểm á huyệt rồi sao? Không phải nàng ta là người Hán sao? Sao có thể hiểu và nói được Việt ngữ thế này? Thật là quái dị mà!

- Ai da...tỷ tỷ à! Tỷ xem nè, cô nương này cũng đâu "nhỏ" lắm đâu chứ? Cũng mềm lắm nha!

Kinh hoàng thật sự! Tại sao ngay cả nữ nhân Mông Cổ này cũng biết nói Việt ngữ vậy chứ? Tiểu Thi như người đang mơ ngủ thì thình lình bị đập cho hai gậy vào đầu làm tỉnh giấc.

Càng kinh dị hơn là lúc này nữ nhân Mông Cổ vừa nói xong liền cố ý áp má vào bên ngực Tiểu Thi trực tiếp dụi dụi đầy thân mật.

- Thôi ngay đi hai yêu nữ này!

Xem ra sự đỏ mặt tía tai trong bất lực của Tiểu Thi lại chính là thứ gây hứng thú nhất trong thời điểm lúc bấy giờ của hai nữ tử tuyệt đại song kiêu kia.