Mỹ Nhân Tâm Xà: Bất Thành Uyên Ương

Chương 8




Năm ấy nàng từng rất ngốc nghếch khi thầm ái mộ một người mà biết rõ bản thân không có kết cục gì hết với người đó.

Bởi vì nàng là nữ nhi của kẻ thù hắn lại cũng là con của nữ tử hắn yêu thương nhất, hắn đối với mẫu thân nàng thật tâm như nào? Là mãi yêu người lúc sống, chết rồi vẫn dùng nửa đời nhớ nhung người, một lòng dạ đã chỉ định.

Hắn nguyện ý vì một câu nói trước khi mẫu thân qua đời mà buông xuống thù hận, chấp nhận hứa hẹn nuôi nấng đứa trẻ là nàng, gạt bỏ chuyện quá khứ khi mẫu thân vô tình giẫm lên tình ái hắn mang, để xuống chuyện bản thân hắn bị phụ thân nàng độc ác ra tay tịnh thân hắn, cho qua tất cả đau khổ từ trước, chỉ để có thể bằng lòng đối tốt với nàng, hoàn thành tâm nguyện thay mẫu thân nàng, đưa nàng xa cách phụ thân lãnh huyết, tàn bạo.

Mười ba năm, đứa trẻ là nàng lớn lên trong sự bảo hộ của hắn, quan tâm, lo lắng, chăm sóc nâng niu nàng giống như ngọc quý, mọi thứ nàng cần hết thảy do hắn làm cho, hắn làm tận tâm tận lực, tâm tư riêng gì ấy đều chẳng nghĩ tới.

Đối với nàng luôn ân cần mà vẫn giữ khoảng cách nhất định, hắn vậy, khiến nàng từng cho rằng hắn chính như vị phụ thân tốt nhất... tốt nhất của nàng, tốt đến mức nàng quên phụ thân thân sinh, nhưng suy nghĩ này rất nhanh mờ nhạt, loại bỏ ngay lúc nàng nhận ra trái tim mình sẽ rung động mỗi khi đứng trước hắn.

Nhịp đập thình thịch, lúc chậm chạp như mặt hồ vì giọt nước rơi xuống khẽ động, rồi mạnh mẽ giống pháo nổ đột ngột liên hoàn, hồi qua tim im ắng tựa như đã ngừng đập, tại lúc vô tình nàng lại gần hắn chút.

Nàng biết ngày đó hắn trong nàng quan trọng lắm, không phải phụ thân trước, là người nàng đặt trên đầu quả tim, thầm thương, lặng lẽ ái mộ, nàng yêu đến tự nhiên, đem những tháng ngày long đong, khổ vui, buồn lo trước kia trải qua cùng nhau chuyển hóa thành phần tình cảm đậm sâu, để tình cảm đó lớn dần và cất giữ ở lòng, cứ ngày ngày đổi qua tích lũy nhiều, nhiều như tuyết đông để về sau đắp nặn vào, gắn kết những tình cảm lại thật chắc cho không gì có thể phá bỏ.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu tồi tệ, khi hắn quá mức thấu hiểu nàng, nàng một tay hắn nuôi lớn, chân tơ kẽ tóc của nàng hắn rõ ràng hơn bất kì ai, tâm tư nàng giấu kín hắn hiển nhiên phát hiện, nàng thấy hắn lúc đó không thẳng thắn nói chuyện với nàng, khuyên nhủ nàng mà dùng cách khác, hắn để lộ tâm tư bản thân hắn, cái tâm tư hắn chưa từng để hở ra trước nàng, vì sợ nàng suy nghĩ, lo lắng.

Tâm tư ấy là mẫu thân nàng, nàng hiểu, nhiều năm thấy hắn bên mộ mẫu thân, ánh mắt nhớ thương đong đầy, lưu luyến muốn sờ lên bia mộ mà không làm, tuy nhiên nàng ngày đó vẫn chưa rõ hắn yêu mẫu thân là tình nguyện chìm sâu vào chẳng hề mong thoát ra.

Hắn cho nàng thấy, bàn tay mấy năm do dự nay dám sờ lên mộ kia rồi, lời nói nhớ nhung đầu môi cũng thốt lên chút một, hành động, giọng nói hắn, tám phần tình sâu ý đậm.

Hắn nói: "Tự Ngọc, ta nhớ nàng, mười mấy năm chôn giấu bao lời muốn nói với nàng, mà hôm nay ta mới can đảm gửi gắm hết vào ba chữ và nói ra, mong nàng đừng chê cười."

Hắn nói: "Tự Ngọc, ta muốn kéo nàng trở lại ngày xưa, năm tháng chúng ta bên nhau ấy, không xa chẳng cách, vui đùa có nhau."

Hắn nói: "Ta muốn về ngày trong mắt nàng còn có ta, còn có phần tình cảm mong manh, bởi lúc ấy ta vẫn hi vọng, nàng vẫn chưa chịu khổ đau."

Hắn nói: "Ta yêu nàng, Tự Ngọc... riêng mình nàng."

Hắn nói: "Có lẽ nàng đã sớm luân hồi sang kiếp sau rồi, vốn chẳng còn đây để nghe thấy những lời muộn màng ta nói."

Phía sau cây lớn, nàng đứng ngẩn ngơ, nghe giọng vấn vương ưu sầu của hắn vang trong gió ngàn, lòng nàng đau nhói như bị ai đâm vào, sâu sắc một vết thương dài, câu chữ hắn tuôn làm nàng ghi nhớ, khắc ghi trái tim, khắc đến đớn đau.

Giọt lệ rơi xuống, nàng tự chủ không được, nước mắt nóng ấm lan tràn gò má, xuôi theo cằm nhỏ rơi rớt xuống đất, cay cay sống mũi rồi, nếm trải vị đắng tình yêu, nàng run run người quỵ xuống, chịu chẳng nổi sự yếu đuối bản thân, nàng đưa tay ôm mặt khóc thầm.

Nàng đã hiểu... hắn đã khiến nàng hiểu rồi.

Một lòng một dạ sớm chỉ định, mãi không thay đổi, hắn có mẫu thân nàng, chỉ có mẫu thân, hắn nửa đời luyến lưu, nửa đời ghi lòng tạc dạ là mẫu thân.

...

Tiếp theo, vào đêm mưa rào, sấm chớp thay nhau xuất hiện, nàng ngồi lật đật trên giường, đưa mắt nhìn qua cửa sổ, trong mắt phản chiếu hình ảnh tia chớp lóe sáng chốc lát, đem cả căn phòng tối bừng lên ánh sáng theo rồi chợt tắt, lại rơi vào đen tối mở mịt, những tiếng sấm đùng đoàng ngày một nhiều, phá vỡ không gian tĩnh mịch, cũng khiến nàng giật mình, nàng rất sợ, sợ hãi sấm như một thói quen từ nhỏ, lúc nhỏ có hắn bên cạnh ôm lấy vỗ về, giúp nàng xua tan nỗi sợ này, lớn lên nàng chỉ được ngồi gần gần hắn nhưng vẫn đỡ sợ hơn khi ở một mình.

Lần này nàng không ngoại lệ, bịt tai cho không nghe tiếng sấm vang dội, nhắm mắt cho không thấy tia sét ngang trời chạy vào phòng hắn, nàng mở đôi mắt thấy căn phòng trống, không có ánh nến ấm áp, không có bóng dáng của hắn, mùi hương thanh lãnh thuộc về hắn đang mờ phai nhạt dần, nàng thất kinh tìm kiếm quanh phòng, kiếm dáng người hắn ở trong nhà gỗ nhỏ.

Chạy qua đi lại, sự hoảng loạn ngày một rõ, nàng cuống cuồng gọi tên hắn.

Nàng: "Khuyên Lãnh! Khuyên Lãnh! Khuyên Lãnh!?"

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, nàng điên cuồng gọi hắn, gào thét với đêm tối, thậm trí đi vào màn mưa lạnh lẽo để xem hắn có ở trong hay không, loạn tâm trí, loạn cả trái tim, sợ hãi thành thê lương, bi thương đứng đó để mưa dội vào người mình, mưa kia không khiến nàng tỉnh táo, còn làm nàng thẫn thờ đến trước cái lạnh giá cũng không cảm giác, lại đơ ra mặc gió rít thối quanh bản thân, chấp nhận cùng sấm sét đối diện.

Hai mắt dần vô hồn phủ hơi nước, đôi tay nắm chặt buông thả, như lòng dần nguội lạnh, như tâm đang tan rã.

Tình cảm âm thầm vun đắp từ ngày xưa bỗng thành nỗi đau đáu, thắt tim.

Ngờ được đâu?

Ban ngày hắn nói với nàng, về sau tự lo bản thân thật tốt rồi tìm một ai tốt đẹp mà gả, khi không có hắn, hãy vui vẻ tiếp tục cuộc sống.

Vậy hóa ra điều thật sự hắn làm là rời xa nàng, là dường như hắn định mãi mãi xa nàng, nên mới căn dặn cẩn thận thế? Hắn quan tâm nàng lại đành lòng bỏ nàng, hắn để thời gian khiến nàng quên đi hắn, để thời gian giết chết đi tình ái nàng có với hắn ư?

Dương Khuyên Lãnh... nàng chẳng cầu hắn chấp nhận tình cảm này mà? Nàng chỉ muốn bên hắn, lẳng lặng cạnh hắn, nàng yên bình ở với hắn, như mười ba năm qua, khi tâm tư nàng chưa bị hắn phát giác, hắn cứ việc có mỗi mẫu thân, chẳng sao cả.

Muốn hắn như thế thôi, mà hắn không đáp ứng được nàng.

Ha ha...

Giọng cười khờ khạo nàng vang theo tiếng sấm dữ dội.

Hắn từng nói, sẽ không để một ai thương tồn nàng, vậy giờ hắn khiến nàng đau bao lần rồi? Hắn hứa sẽ không bỏ rơi nàng, vậy hiện tại hắn đang ở đâu, nàng ở đâu? Nàng lầm tưởng, đó đơn thuần những lời nói dỗ dành trẻ thơ, vốn không thành thật hay là nàng yêu hắn, hắn không muốn cũng thế thất hứa?

...

Tám năm sau, nàng khóc cạn nước mắt cùng hỏng đi đôi mắt ấy... Vì ngày đêm khóc thầm, nhung nhớ không quên, cái vết thương lòng còn đấy chẳng lành mà sâu thêm hơn, do tình cảm đắp nặn bao lâu thành nỗi đau dày xéo lòng nàng, dành dụm quá nhiều nên giờ nàng phải đau dài lâu như thế suốt tám năm.

Lúc ấy chỉ nghĩ đến yêu hắn, không để ý đến chữ đau như nào, bây giờ nàng biết rồi, được trải nghiệm hết rồi, đau thấu tâm can, tận xương tủy, như bị tra tấn hành hình mỗi ngày, đêm.

Nhưng dù đau nàng vẫn yêu hắn, nàng thật tâm không muốn buông bỏ, đây là ngu ngốc cố chấp đúng không, chấp niệm nàng, chính hắn...

...

Nàng của hiện tại thân phận cao quý, quận chúa, nữ nhi mới tìm lại của Dung vương gia, tức phụ thân sinh nàng, kẻ cướp đi, hủy hoại một đời hắn, người phụ thân mà ép chết mẫu thân nàng, người mẫu thân nàng yêu hận đan xen, hận tới buông lơi, yêu đến rã rời, mất hết linh hồn, cả thể xác tàn lụi.

Chỉ bởi phụ thân lầm tin mình không yêu mẫu thân nàng... phụ thân không yêu tức chẳng để tâm, mấy năm tình nghĩa mẫu thân tạo phụ thân nào màng đến, vô tình vô nghĩa đối đãi mẫu thân nàng.

Đánh đập, tra tấn, phế đi một tay, dung nhan mẫu thân bị phụ thân rách lên, phá đi xinh đẹp của mẫu thân.

Hại mẫu thân nàng thân tàn ma dại, vết thương chồng chất lên nhau, tổn thương đậm sâu, khi nàng bị phụ thân bắt về, nàng nghĩ ông ta sẽ hành hạ nàng giống mẫu thân xưa đó, không, ông ta nói: "Phụ thân chỉ muốn chăm sóc con, khi nào Dương Khuyên Lãnh trở lại sẽ trả con về."

Ông ta nói: "Ta chỉ muốn ở cạnh con, nhìn con an ổn mỗi ngày."

Ông ta nói: "Con yên tâm, chỉ cần Dương Khuyên Lãnh về nói cần con ta liền để con đi..."

Ông ta nói: "Đôi mắt của con không tiện nữa, đi đâu nhờ đem người đi theo."

Từ khi mẫu thân chết trong lòng, ông ta hối hận, hối hận muộn màng, cái sai lầm dày vò ông ta, day dứt nỗi đau luôn ở trong ông ta, cái chết của mẫu thân như cơn mưa đổ xuống để rửa sạch mù quáng, khiến ông ta thay đổi, tàn bạo, nhẫn tâm gì ấy hết rồi, nàng nghe ông ta nói, mới biết sự truy đuổi bao năm từ ông ta không phải muốn bắt nàng về lẫn trừng trị hắn, mà đơn giản bảo hộ nàng, quan sát nàng có ổn không thôi.

Nàng có nghe ông ta, nhưng tin tưởng của nàng sao dễ dàng đưa ra, suốt tám năm nàng đề phòng, chẳng hề cho ông ta một chút lòng tin cậy.

Bởi giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, một người gần như nửa đời độc ác, làm sao có thể thay đổi dễ dàng? Ừ, nếu tình ái đủ lớn thì có thể đổi con người âm lãnh của ông ta, nhưng tình ái ông ta có với mẫu thân... nàng nghĩ lớn cỡ nào chứ? Khi ông ta ép chết mẫu thân nàng? Tình ái ông ta dành mẫu thân là để mẫu thân chết à?

Thật sợ hãi...

Dù ông ta có lấy thân xác mẫu thân, để mẫu thân làm chính phi và từ bỏ những thê thiếp, chấp nhận cô độc bên thể xác lạnh lẽo đi nữa, cũng không bù đắp, xóa bỏ được tất cả ông ta làm, cùng chứng minh ông ta đổi khác hoàn toàn.

...

Mùa đông năm đó, công chúa của Tiên quốc tới Hạ quốc, mục đích vì lợi ích quốc gia, chọn người có duyên để liên hôn.

Hoàng thượng lệnh người sắp xếp, chuẩn bị tiệc, mời nam nhân ưu tú nhất, các vị vương gia quyến thế, công tử thế gia tới tham dự.

Vị công chúa đó trong bữa tiệc đã được chuẩn bị ấy chẳng hề chọn ai, vương gia, công tử quyền quý trong tiệc không ai lọt mắt xanh nàng ta.

Vị công chúa ấy sau đề nghị ở lại ba tháng, tìm kiếm người thích hợp, nhưng thiên hạ đồn đoán rằng, công chúa ấy vốn tìm được rồi, là người đi cùng công chúa ấy, đó là nam tử người xuất thân ở đây, ở Hạ quốc, nghe đâu nam tử mất trí nhớ, trở về là để tìm lại kí ức và người thân.

Dung vương phủ.

Khuê phòng.

"Quận chúa, đến giờ đi dạo rồi, để nô tì chuẩn bị đồ sửa soạn cho người nhé?" Nô tì đứng mép giường, cung kinh cúi đầu đối với nữ tử đang nằm trên giường, phía sau tấm màn mỏng.

"Ừ." Giọng nói nhẹ nhàng, pha chút mềm yếu vang lên, tiếp đến đôi chân nhỏ nhắn thoát khỏi giường đặt xuống dưới đất, rồi hai bàn tay thon dài đưa qua gạt ra màn mỏng, không còn lớp màn mỏng mờ ảo, khuôn mặt góc cạnh trái xoan có nét xinh đẹp bên trong lập tức lộ ra, cánh môi tựa hoa mềm dính sương ban mai, hàng lông mày điệu đà tự nhiên đầy đủ như mùa của lá cây, sống mũi cao thẳng y như thang đã tựa vậy, cả gương mặt hoàn hảo đẹp đẽ, đáng tiếc, cái đẹp ấy đang phai dần, chỉ do môi kia sớm khô khốc, hai mắt vô thần, đúng hơn đôi mắt vốn không còn ánh sáng nữa, sắc mắt tiều tụy từ lâu.

Rõ ràng...

Hoa này không phải mới nở dưới nắng mai, là hoa phai tàn trong ánh trăng đêm tối.

Nữ tử được nô tì nâng lên, dẫn dắt đi sửa soạn.

Huyền y mang lên người, mái tóc dài chải đơn giản ra sau, cố định bằng cây trâm ngọc tím đơn điệu.

Tô lên cánh môi màu hoa gạo, phấn hồng đánh lên má, nữ tử phủ lên sắc tươi hơn.

"Hôm nay chúng ta đi đâu?" Nữ tử hỏi nô tì.

Nô tì cúi đầu: "Thưa Quận chúa, hôm nay sẽ đi dạo quanh Kinh thành."

"Ừ, thế đi nhanh về nhanh." Nữ tử chờ đến bước cuối cùng sửa sang mới nói ra một câu.

Nô tì vâng dạ, nâng tay nữ tử, dẫn nữ tử đi.

...

"Hôm nay Hoa Xuyến quận chúa lại dạo bộ Kinh thành à?"

"Chứ sao nữa! Cho ra ngoài nghe chút tiếng đỡ cô độc."

"Ai da, dù gì cũng là Quận chúa, vì sao không gả cho ai? Có mù lòa cũng còn chỗ dựa tốt và thân phận cao quý mà, đâu phải không ai cần."

"Ngươi không biết sao? Quận chúa đang chờ người trong lòng đấy!"

"Người trong lòng?"

"Ừ, nghe nói là Dương đại công tử kia."

"Hả? Tên như thái giám trong cung đó?"

"Haha, ta cũng không chắc chắn, vì chỉ nghe người kể lại, Quận chúa do vị Dương công tử kia nuôi nấng, va chạm lâu nên động tình."

"Vị Dương công tử không muốn vậy nên bỏ đi, trở thành bạt vô âm tín."

Nữ tử cùng nô tì đi qua những lời bàn tán xôn xao, vẻ mặt nữ tử bình thản, phần nô tì thuơng xót.

Quận chúa trong miệng họ chính là nữ tử, chuyện họ nói đều là thật, do những kẻ thù của Dung vương biết được chuyện khi Dung vương nhận lại Quận chúa, bọn họ phát tán chuyện này ra để Dung vương mang tiếng, cho Quận chúa mất thanh danh.

Tuy nhiên Quận chúa không hề để tâm, lời bàn tán ấy với Quận chúa như nói một người điếc vậy, đâu nghe thấy, lọt tai.

"Dư nhi, ta muốn ăn kẹo hồ lô." Nàng [nữ tử] hướng nô tì nói.

"Vâng, Quận chúa đợi ở đây nhé."

Tay nô tì rời tay nàng, nàng nghe theo đứng yên đợi.

"Tránh ra! Tránh ra!" Có tiếng hô sau những lời xôn xao bên tai nàng, nàng nhíu mày, gắng nghe kĩ hơn, tiếng tránh ra càng rõ.

Lúc ấy nàng không thấy, tất cả mọi người đã vội tránh ra hai bên, để ở giữa chật hẹp thành một con đường rộng, họ thấy xe ngựa lao ra còn nàng nào nhìn được nên cứ đứng ở giữa, làm ai cũng sững lại.

Chiếc xe ngựa phóng thật nhanh tới, người đánh ngựa không ngờ phía trước có người đứng, vội dừng lại, chỉ do chậm rồi.

Xe ngựa tưởng rằng vô tình đâm vào nàng...

Nàng xoay người lùi qua bên cạnh, xe ngựa đâm vào hư không.

"Sao thế hả? Ngươi dừng lại gấp như vậy làm gì?" Giọng nói bực tức truyền từ trong xe ra.

"Nô tài có tội, nhưng là giữa đường có người đứng, nên nô tài mới vội dừng." Người đánh ngựa sợ hãi đáp.

"Kẻ nào chán sống như thế? Dám chặn đường để lỡ việc ta?" Giọng nữ cao lên, sau một thiếu nữ bước từ xe ngựa xuống với thần sắc lạnh lùng, thiếu nữ liếc mắt nhìn đám người rồi dừng tại nàng, dùng thần thái cao ngạo bước chân đến đối diện với nàng.

"Nữ tử mang huyền y kia, ngươi không có mắt sao, thấy xe ngựa phải tránh chứ!" Thiếu nữ cất tiếng nghiêm nghị.

Nàng lơ ngơ ngẩng đầu, nghiêng nghiêng mặt, nàng đáp: "Xin lỗi, do ta không phản ứng kịp, không biết cô nương có bị sao không?"

"Không sao, nhưng ngươi bị mù hả? Nếu mù đừng nên đi linh tinh, nguy hiểm người ta nguy hiểm cả mình đấy." Thiếu nữ sau khi giơ tay quơ trước nàng thấy nàng chắc không phản ứng liền nói tiếp: "Được rồi, người đâu, kéo người này qua bên để tránh đường đi."

Tiếng vừa dứt, nàng cảm giác tay mình bị kéo mạnh, sức lực người kéo rất lớn và thô bạo cực kì.

"Tên kia! Ngươi buông Quận chúa ra, ngươi làm gì Quận chúa nhà ta thế hả?" Nô tì mang kẹo hồ lô về thấy Quận chúa nhà mình bị người kéo mạnh thì tức giận lao ra tách tay người kéo, đem Quận chúa nhà mình trở lại vòng tay dịu dàng bản thân.

"Quận chúa... người không sao chứ?" Nô tì lo lắng hỏi, ân cần xoa xoa tay nàng, mắt quan sát khắp người nàng xem có bị tổn hại gì không.

"Không có gì, hai ta về đi..." Chưa chờ nàng nói xong, nô tì lật lên ống tay nàng, nô tì thấy vết đỏ trên cổ tay trắng ngần của nàng thì bùng nổ.

Với người kéo nàng nói lớn: "Tên điêu dân này! Ngươi dám tổn hại tới Quận chúa sao? Ngươi chờ đó! Ta sẽ bẩm báo vương gia, để sai người phanh thây ngươi!"

"Là Quận chúa ngươi đứng cản đường, ta phụng mệnh kéo ra thôi." Người kéo nàng phản bác.

"Nhưng cũng không có nghĩa ngươi có thể sử dụng nhiều sức kéo thế, Quận chúa nhà ta là cành vàng lá ngọc, thân thể quý giá, ngươi sơ ý làm rụng một sợi tóc Quận chúa thôi là đi đời nhà ma! Còn nữa, chủ nhân nhà ngươi là kẻ nào? Không có mắt đụng tới Quận chúa chứ."

"Chỉ là một Quận chúa nhỏ, bổn công chúa sao phải để mắt?" Thiếu nữ cười lạnh đáp lại.

"Công chúa?" Nô tì không dám tin.

"Cẩu nô tài, thấy bổn công chúa còn không hành lễ, còn dám chửi mẳng bổn công chúa? Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, với cả do Quận chúa nhà các người sai, đứng cản đường, khiến xe bổn công chúa dừng gấp làm ta suýt bị thương, sai rồi muốn ta nhẹ tay, mặt mũi lớn quá nhỉ." Tước Dạ [thiếu nữ] tuôn một tràng dài khiến nô tì á khẩu.

"Là ta quán thúc nô tì không tốt, không biết dạy nô tì, khiến nô tì ngạo mạn, vô lễ trước công chúa, ta thay nô tì tạ lỗi, mong công chúa thứ tội." Nàng kéo nô tì ra sau, khom người nói tiếp: "Công chúa, mong công chúa rộng lượng tha thứ cho nô tì vô phép của ta."

Tước Dạ lắc đầu: "Ta là công chúa Tiên quốc, thân phận tôn quý, công chúa được sủng ái nhất, trước giờ chưa ai dám đứng trước ta lơ ngơ, hỗn láo như thế, giờ một nô tì thấp hèn của Hạ quốc không chỉ bắt nạt người của ta, mắng chửi thậm tệ kia, mắng luôn ta không có mắt? Bổn công chúa hôm nay tha cho ả? Mặt mũi của ta thế nào? Danh dự, uy nghiêm Tiên quốc để đâu nữa!"

Thấy nàng định nói nữa, nô tì ngăn lại: "Quận chúa, là nô tì sai, chết nô tì chẳng sợ, mong Quận chúa đừng khom lưng vì mạng hèn của nô tì." Nô tì cười, tiến lên phía trước, đối diện Tước Dạ, nô tì nhàn nhạt nói: "Chẳng phải công chúa muốn phạt nô tì sao? Phạt đi, để mọi người xem công chúa Tiên quốc nghiêm khắc tàn nhẫn cỡ nào."

Nàng bất lực nhíu mày, muốn cản lại nô tì của mình, nhưng chẳng biết cản kiểu gì, bởi hòa khí hai quốc gia có thể mất đi nếu như chuyện này không giải quyết thỏa đáng,

Một là nhường một bước, hi sinh mạng của nô tì, hai, khiến công chúa này thứ tha, nhưng giọng điệu công chúa rõ không thể thứ tha.

Một tiếng nói xen vào không khí căng thẳng: "A Dạ, sao lâu vậy?" Nam tử từ trên xe ngựa bước xuống, ánh mắt sáng đặt vào ba người.

Đôi mắt đen nhẹ nhàng lướt lại, vô thức dừng tại chỗ, trong mắt phản chiếu hình ảnh nàng.

Hắn khựng lại, một chút nhìn nhìn nàng thêm, đầu hắn sau vì bóng hình nàng mà hơi đau đáu... một cơn đau hắn đã quen, đã trải qua nhiều lần.

Hắn giơ tay, ôm nửa đầu mình.

Cánh môi mỏng mấp máy, hai mắt cùng mày rậm nhíu chặt, cả khuôn mặt tuấn lãng rõ rệt khó chịu.

"Thừa ca, huynh vào trong đi, Thừa ca? Huynh sao vậy?" Tước Dạ thấy hắn không ổn, lập tức ôm cánh tay hắn, hỏi han.

Một lúc, Tước Dạ thấy hắn chẳng nói thì gạt bỏ chuyện mặt mũi qua bên, lo âu, săn sóc dìu hắn quay đi vào trong xe ngựa.

Bỏ mặc nàng và nô tì, cùng vứt một câu hung ác rồi rời khỏi: “Chuyện hôm nay chưa xong đâu, các ngươi ghi nhớ lấy, sẵn sàng chờ bổn công chúa lấy đầu đi.”

...

Hôm đó, giọng nói nhẹ mang dịu dàng pha ấm áp lâu rồi mà nàng chưa nghe đã phát ra, nàng nghe thấy, thấy đó là giọng hắn.

Cảm xúc nàng ngửng lại, cũng chẳng dâng trào lên gì, như mặt hồ lay động vì một giọt nước rơi xuống rồi thôi, là trái tim giống vậy, nhói cái nhanh chóng trở về bình thường.

Sau nàng nghe nói hắn là nam tử bên cạnh công chúa đó, nam tử trong miệng thiên hạ, mất đi kí ức, trở lại tìm kiếm tất cả về bản thân.

Công chúa với hắn, một mảnh si tình, cần đợi hắn nhớ lại tìm được người nhà liền xin ban hôn, chọn hắn làm phò mã.

Nàng cười, cười nhạt nhẽo, nàng quả thật muốn xem, hắn chấp nhận lấy công chúa đó sau khi nhớ lại không.

...