Mỹ Nhân Tư Hoa Niên

Chương 1: Tiết Tử




Giữa cơn bão tuyết cuồng loạn, gió bắc gào thét, trận cuồng phong cuốn lên những bông tuyết làm trời đất trở nên mịt mù, dữ dội bay nhanh qua.

Trên con đường núi uốn lượn, có một con ngựa gầy bị gió tuyết quật lạnh mà hí vang, chiếc xe ngựa cũng không đi tiếp mà đơn độc dừng trên đường nhanh chóng bị những hạt tuyết rơi xuống kết thành một tầng trắng xoá.

Một nam nhân mặc chiếc áo ngắn chui từ trong xe ra, xa phu hoá trang kỹ, trên đầu cuốn một chiếc khăn miên cũ. Chỉ thấy hắn ta ôm mọit chiếc tay nải nhỏ nhảy từ trên xe ngựa xuống, đem tay nải để trước xe ngựa mở ra.Áo vải thô ném đầy đất, xa phu tìm kiếm chút tiền tài và đồ vật đáng giá.

Hai xâu tiền và hai chiếc trâm bạc kết tua là đồ vật đáng giá nhất của chủ nhân bọc đồ đó.

Mắng chửi một câu, nhìn y phục trên người phụ nữ kia còn tưởng là phu nhân nhà nào đi chạy nạn. Không nghĩ tới trong bao quần áo chỉ có mấy thứ này.

Sớm biết vậy đã đem hoa phục trên người nàng ta lột xuống, ít nhất còn có thể bán được không ít tiền.

Xa phu đi tới bên vách núi, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, gió tuyết cản lại tầm nhìn của hắn, đem tay đút vào trong tay áo nhìn cành khô dưới vách đá

Vì chút tiền kia mà cũng dám liều mạng với hắn, đáng chết!

___________________

" A "

Kỷ Uyển Diễm rớt xuống đè lên một đoạn cành khô, toàn thân giống như rơi vào động băng, độ ấm trên người dần dần hao hụt. Tay phải lấy một góc độ kỳ dị bị nàng đè dưới người, xương bả vai, xương cốt đâm thủng cả da thịt, lộ ra cả xương trắng đầy máu. Nàng muốn đem cánh tay chỉnh lại đúng tư thế nhưng toàn thân trên dưới đều có chút sức lực nào để làm.



Trong nháy mắt rơi từ vách đá chênh vênh xuống dưới đất, nàng còn có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn.

Biết bản thân không thể bò dậy được, chỉ còn lại chút hơi tàn, nhìn mảnh lá khô gần ngay trước mắt. Khô vàng giòn khốc, chỉ một chút trọng lực đè xuống đủ để nghiền nát nó. Thật giống nàng lúc này

Máu tươi trong miệng không ngừng trào ra, mím môi cầm lại đều không thể làm được, yết hầu giường như cũng vỡ nát.

Dung mạo vốn thiên sinh lệ chất hiện giờ đầy vết dao rạch qua.

Gương mặt đã từng là tuyệt diễm thiên hạ bị hủy hoại, chẳng còn mưu tính luồn cúi. Bị cả gia tộc đuổi ra khỏi kinh thành giống như chuột chạy qua đường. Đã từng được tán dương, từng làm kinh diễm lòng người, tất cả đều theo ba chữ " Kỷ Uyển Diễm " biến thành trò cười lớn nhất thế gian.

Hồi tưởng một đời này, nàng cũng không biết phải hình dung ra sao đây. Ỷ vào mỹ mạo hơn người liền muốn giống Phượng Hoàng ngẩng đầu kiêu ngạo.

Buồn cười chính là, bản thân lại không tự hiểu được. Vì những thứ giả dối hư vinh kia, một lần lại một lần bị người ta lợi dụng.

Đến cuối cùng mới phát hiện ra, bản thân vốn không phải phượng hoàng mà vốn là một con lừa bị người ta dùng doi đuổi đi, ở bên cối xay bột bị đánh đến kêu ngao ngao còn ảo tưởng âm thanh của mình giống tiếng chim hoàng oanh.

Thật buồn thay cũng thật đáng giận.

Đây chính là miêu tả chân thật nhất về cuộc đời Kỷ Uyển Diễm.

Chỉ tiếc rằng, thẳng đến khi nàng bị người muội muội thân cận nhất cho người tới ấn trên mặt đất cứa từng dao cắt qua da mặt, mới biết cho đến giờ, bản thân ngu ngốc ra sao.



Tuyết trước mắt dần dần nhuốm đỏ, ý thức dần mất đi rơi vào bóng đen như vĩnh cửu.

' Kỷ Uyển Diễm' từ trên mặt đất bay lên, từ trên cao nhìn xuống thi thể đáng sợ của nữ nhân kia. Nàng cứ như vậy phiêu dạt giữa không trung, lẳng lặng nhìn dung mạo tuyệt thế mà nàng từng tự hào dần dần * hoại tử, cuối cùng cũng hiểu được gương mặt xinh đẹp cũng chỉ là vỏ bọc, là hoa trong gương, trăng đáy nước.

*Hoại tử: phân hủy

Nàng đã từng coi trọng dung nhan, chỉ cần một dấu vết đã đủ để nàng để ý thật lâu, hiện tại thì …..

Nàng bay tới một cái cây rồi ngồi xuống, không rõ bản thân kế tiếp sẽ tới nơi nào. Thời gian cứ vậy mà trôi qua tới * đầu thất

*Bảy ngày sau khi chết

Ngày thứ tám sau khi chết, nàng thấy có hai người đứng trước thi thể mình.

Gió tuyết qua đi, ngày hôm đó trời đổ mưa, đường đi đều lầy lội. Vạt áo xiêm y hai người đó toàn là bùn, có thể thấy dáng vẻ có chút phong trần.

Người phía sau ăn mặc trang phục thị vệ, giơ cao dù. Người phía trước mặc áo choàng liền mũ xanh đen, sau lưng thêu hoa văn hình tròn bằng chỉ vàng. Mũ trùm trên đầu, vóc người cao ráo, chỉ thấy người nọ cúi người, từ trong tay áo rút ra khăn tơ lụa hoa lệ đắp lên mặt nàng, sau đó mới cúi xuống đem thi thể đã ướt nhẹp của nàng ôm lên.

Tay nàng mềm nhũn như bông rũ xuống, trên mặt tràn đầy vết thi ban màu vàng, dù cách thật xa, nàng gần như cũng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi, thế nhưng người nọ lại không cảm xúc ôm nàng xoay người rời đi.

Khuôn mặt tuấn mỹ sắc sảo đẹp như điêu khắc, xa lạ mà lại quen thuộc, nhưng sao lại có thể là... Hắn?