Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài

Chương 23






Trong mắt Giang Chỉ Hành ánh lên ý cười, còn Lăng Diệc Trạch thì không nhịn được bật cười thành tiếng, vẫy quạt che mặt, chỉ để lộ đôi mắt hồ ly cong cong đang rung lên vì cười.

Cuối cùng, y mới gọi tiểu nhị đến đổi cho Khuynh Linh một chén trà hoa.


“Không ngờ Nhiếp chính vương lại kén chọn trà đến vậy.” Lăng Diệc Trạch dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt vì cười, trêu chọc.


Khuynh Linh bĩu môi, không phản bác.

Trời biết tại sao lưỡi nàng lại không chịu nổi vị chua hay đắng.


Bắc Thương gần biển, vì vậy nhiều món ngon đều làm từ hải sản và thực đơn hôm nay Lăng Diệc Trạch chuẩn bị cũng chủ yếu là hải sản.


Khuynh Linh không thích mùi tanh, luôn tránh xa hải sản, trên bàn ăn chỉ có món gà rán giòn và thịt kho là hợp khẩu vị của nàng.


“Chắc là món ăn không hợp khẩu vị lắm ha?” Lăng Diệc Trạch ngồi bên cạnh Khuynh Linh, tự nhiên nhận ra nàng không động đũa vào hầu hết các món ăn trên bàn nên mới cúi đầu hỏi khẽ.


Khuynh Linh đặt đũa xuống, dùng khăn lau miệng, giọng có chút áy náy: “Nam Uyên ít có hải sản như thế này lắm nên ta ăn không quen.

Mong Thừa tướng đừng trách.”



Lăng Diệc Trạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.


Lục công chúa ngồi bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người mới nhớ lại việc hoàng huynh vừa bị Khuynh Linh làm bẽ mặt, muốn thay huynh lấy lại thể diện nên vội vàng mở miệng:


“Món cá hoàng hoa này là hàng tươi mới được mang đến chiều nay, thịt mềm ngọt lắm.

Còn món thịt ốc này giòn và tươi mát.

Những món ngon như thế này mà Nhiếp chính vương lại không động đũa thì chẳng lẽ không hợp khẩu vị của người sao?”


Lăng Diệc Trạch liếc mắt không vui nhìn Lục công chúa.

Việc món ăn không hợp khẩu vị khách rõ ràng là lỗi của chủ nhà.

Vị Nhiếp chính vương này đã khách sáo tìm một lý do nhẹ nhàng như vậy thì giờ Lục công chúa lại làm to chuyện, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.


Khuynh Linh cười khẽ, trước mặt mọi người gắp một miếng cá hoàng hoa tẩm gia vị đưa vào miệng.


Mùi vị hải sản tràn ngập khắp miệng khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh như thường.


Sau khi nuốt xong miếng cá, Khuynh Linh từ từ nói:


“Lạ quá, trên bàn toàn là những món ngon, Lục công chúa ăn cơm mà cứ nhìn xem bổn vương ăn gì sao?”


Nói rồi, nàng lại gắp một miếng thịt ốc xào lên bỏ vào miệng nhai từ từ.


“Hay là Lục công chúa lại kể ra xem là bổn vương chưa động đũa những món nào vậy nhỉ?”


Vẻ mặt nàng như thể đang thách thức Lục công chúa nói ra thì nàng sẽ ăn cho xem.


Lục công chúa nghiến răng, cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, cảm giác xấu hổ từ sâu trong lòng trào lên.


Nàng ta giận dữ, định nói gì đó thì chân dưới bàn bị Lăng Diệc Trạch dùng quạt vỗ một cái.


Lúc này Lục công chúa mới nhận ra ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự cảnh cáo của Lăng Diệc Trạch đang nhìn mình, khiến nàng ta kinh sợ mà im lặng.


Miếng thịt ốc vẫn còn trong miệng Khuynh Linh, mùi vị đặc trưng của biển tràn ngập khắp khoang miệng, đúng là nàng đã tự gây khó dễ cho mình.


Miếng cá vừa nãy mềm mịn, nhai vài lần đã trôi xuống cổ họng.

Nhưng miếng thịt ốc này thì dai, không nhai kỹ thì không thể nuốt được, nhưng càng nhai Khuynh Linh càng cảm thấy khó chịu.


Đúng lúc này, một bàn tay thon dài đặt bát canh sườn hầm khoai mỡ trước mặt Khuynh Linh là Giang Chỉ Hành ngồi bên trái nàng.