Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 102




Tạ Chiêu nói xong liền cúi đầu ăn tiếp, Trình Dao Dao còn đang suy nghĩ: “Tiêu hao? Tiêu hao cái gì?”

“Ăn ngon lắm.” Tạ Chiêu ăn sạch bát mì: “Còn nữa không?”

Trình Dao Dao lập tức vui vẻ nói: “Còn! Chờ em chút!”

Kỹ thuật nấu ăn của Trình Dao Dao rất tốt, Tạ Chiêu ăn liên tục. Đây là món mì ngon nhất mà hắn từng ăn. Bát mì nóng hổi để trước mặt Tạ Chiêu, Trình Dao Dao lấy thêm hai thìa dầu cua để lên trêи, đổ thêm ít mắm tôm: “Loại mắm tôm này phải đợi đến mùa tôm mua về làm, rửa sạch tôm sau đó ngâm trong nước mắm, ăn ngon hơn nước tương phổ thông nhiều. Em dùng cách làm dầu cua đổi với ông ấy nhưng ông ấy cũng không chịu.”

Tạ Chiêu trộn đều mì, dầu cua hòa tan, thơm nức mũi: “Em Dao Dao tự làm?”

“Anh có thể nếm được sao?” Trình Dao Dao khen ngợi nói: “Em cứ nghĩ anh ăn cái gì cũng giống như trâu gặm hoa mẫu đơn vậy, ăn một hơi hết sạch.”

“…” Tạ Chiêu trộn xong đặt bát mì trước mặt Trình Dao Dao, thuận tay cầm bát mì hơi nguội của Trình Dao Dao: “Đang còn nóng ăn đi.”

“Nóng quá.” Trình Dao Dao buồn bực nhìn hơi nóng bốc lên, không có cách nào ăn.

Tạ Chiêu nói: “Muốn anh bón em không?”

Trình Dao Dao nâng cằm nhỏ, yếu ớt nói: “Anh nhất định muốn bón em, em cũng không ngại đâu.”

Tạ Chiêu gắp một đũa mì giơ lên: “Muốn ăn thì tự qua đây ăn.”

Trình Dao Dao quỳ gối trêи ghế thò người qua bàn, há mồm: “A — ”

Trình Dao Dao không ăn được gì, còn bị Tạ Chiêu hôn một cái, phát ra tiếng “ Bẹp”. Tạ Chiêu được lợi còn nghiêm túc nói: “Em Dao Dao mấy tuổi rồi còn muốn bón cơm?”

“…” Trình Dao Dao xị mặt ngồi cạnh góc bàn cách xa Tạ Chiêu. Còn để ý đến Tạ Chiêu nữa thì cô là đồ ngu!

Tạ Chiêu nhìn bộ dáng cô tức giận ăn mì, khẩu vị cực kỳ ngon. Dầu cua rất ngon, gạch cua cho vào miệng có thể cảm nhận được mùi vị dầu mỡ thơm nức, chỉ có Trình Dao Dao mới làm ra được món ăn ngon như này. Hắn ăn hết bát mì trắng mềm dẻo, nóng hổi, trong bụng ấm áp no căng.

Trình Dao Dao không vui vẻ như vậy, Tạ Chiêu đáng ghét còn chưa dỗ cô! Cô chọc chọc bát mì ăn từng sợi, ăn một lúc lâu cũng không được bao nhiêu.

Bỗng nhiên đôi đũa trong tay bị lấy mất, Trình Dao Dao không ngẩng đầu lên: “Phiền phức! Đi ra!”

“Em vẫn luôn ăn cơm kiểu này ở đoàn làm phim à?” Tạ Chiêu kéo ghế ngồi trước mặt Trình Dao Dao, nghiêm túc nhìn cô: “Thể nào gầy đi nhiều.”

Trình Dao Dao vui vẻ thẳng lưng lên: “Em thực sự gầy rồi sao? … Anh dám trừng em!”

“Không có.” Tạ Chiêu trộn mì trong bát, gắp một đũa thổi nguội: “Không nóng, anh bón em ăn.”

Trình Dao Dao không tin nhìn Tạ Chiêu: “Em không cần anh bón cho em.”

Tạ Chiêu cuốn mì sợi quanh đầu đũa, sau đó đưa đến miệng Trình Dao Dao: “Lần này không đùa em nữa, ngoan.”

Trình Dao Dao thử há mồm, mì được cho vào miệng. Trình Dao Dao im lặng, tướng ăn của cô nhã nhặn, ngậm miệng, quai hàm chuyển động rồi nuốt xuống. Tạ Chiêu buồn cười nói: “Cường Cường còn ăn nhiều hơn em.”

Trình Dao Dao từ từ nhai, nuốt xuống mới nói: “Cường Cường không phải mèo, nó là lợn.”

Tạ Chiêu gắp cho cô thêm một miếng nữa: “Em Dao Dao là mèo.”

“Tạ Chiêu là…” Trình Dao Dao vừa ăn mì vừa im lặng suy nghĩ: “Là sư tử lớn.”

Tạ Chiêu lau nước sốt dính bên miệng cho cô, thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

Trình Dao Dao đỏ mặt, hung dữ nói: “Làm gì có vì sao nhiều như vậy! Anh phiền quá!”

Bị đánh giá là “quá phiền”, Tạ Chiêu không hiểu gì, hắn ôm Trình Dao Dao hôn mấy cái coi như hòa nhau. Trình Dao Dao ăn được một nửa bát mì, sau đó cô còn tỏ vẻ hôm nay mình ăn được nhiều lắm đó!

Tạ Chiêu nhíu mày nhìn nửa bát mì còn lại, bây giờ mới hiểu vì sao mặt Trình Dao Dao gầy thành dạng này. Hắn dụ dỗ nói: “Ăn thêm đi.”

Trình Dao Dao cố gắng ăn thêm một gắp nữa, ngón tay sờ cúc áo Tạ Chiêu chơi: “Đây là quần áo mới?”

“Ừm.”

Trình Dao Dao nói: “Nhìn rất đẹp nha.”

Tạ Chiêu chuyên tâm bón cơm: “Ăn thêm miếng nữa.”

Trình Dao Dao vừa định nói đã bị nhét mì vào miệng, cô tức giận trợn mắt nhìn. Khó khăn nuốt xuống, cô lẩm bẩm nói: “Sao đột nhiên biết cách ăn mặc rồi?”

Trình Dao Dao giống như không để ý hỏi hắn, khóe mắt lại nhìn chằm chằm mặt Tạ Chiêu, ngón tay vặn vào nhau.

Bỗng nhiên Tạ Chiêu nhìn cô, đôi mắt hẹp dài hiện lên ý cười: “Tiểu Phi chọn cho anh.”

Hắn nói từng chữ: “Đến thăm cô vợ trẻ, phải ăn mặc chỉnh tề một chút.”

Ánh mắt Tạ Chiêu giống như nhìn thấu tâm tư của Trình Dao Dao. Dáng người Tạ Chiêu rất đẹp, nhưng quần áo trêи người rất tùy ý, trước kia nhà nghèo, ngày nào cũng mặc áo choàng ngắn. Về sau Trình Dao Dao mua cái gì cho hắn, hắn liền mặc cái đó. Hôm nay mặc áo sơ mi và áo khoác được là phẳng, ăn mặc chỉnh tề, bản thân trở nên nổi bật hơn.

Trình Dao Dao vẫn luôn nhớ chuyện này, bây giờ bị Tạ Chiêu vạch trần, gương mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói: “Ai là vợ anh, không biết xấu hổ!”

“Không cần xấu hổ, chỉ cần cô vợ trẻ.” Tạ Chiêu trả lời trôi chảy, gắp thêm mì: “Còn mấy miếng thôi.”

Trình Dao Dao lắc đầu: “Không ăn nữa, không ăn nữa… Anh không thấy cảnh này rất quen sao?”

Tạ Chiêu và Trình Dao Dao nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện bà Tạ cho Cường Cường ăn.

Có một lần trong nhà có rất nhiều cá, bà Tạ trộn một bát canh cá to cho Cường Cường ăn. Cường Cường tham ăn đến mấy cũng chỉ là một con mèo nhỏ, ăn được nửa bát thì không ăn nổi nữa. Bà Tạ túm gáy Cường Cường, cầm thìa bón nó ăn, Cường Cường chống đỡ được mấy lần, về sau cứ ngửi thấy mùi cá tanh thì nó vội vàng lắc đầu.

Tạ Chiêu không ép cô, hắn ăn nốt chỗ mì còn lại, nói: “Lần sau không được như vậy nữa, không được để thừa cơm.”

Tạ Chiêu rửa bát, thu dọn phòng bếp, Trình Dao Dao treo trêи lưng hắn như đồ trang sức cỡ lớn. Thu dọn xong, thời gian vẫn chưa đến 12 giờ.

Tạ Chiêu hỏi: “Muốn về nghỉ ngơi không?”

Trình Dao Dao trèo trêи lưng Tạ Chiêu, rất dính người: “Không.”

Tạ Chiêu lau tay, đỡ người Trình Dao Dao để cô không bị tuột xuống: “Chiều nay em còn phải quay phim.”

Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu, dương khí chậm rãi chui vào người, cô thoải mái muốn ngủ. Cô chỉ muốn ở cùng Tạ Chiêu thật lâu: “Buổi chiều chỉ quay mấy cảnh thôi, không sao.”

Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ ra: “Quên không hỏi anh, sao đột nhiên anh lại đến Tô Châu? Gần đây bà nội, Tạ Phi và Cường Cường thế nào?”

“Mọi người rất tốt.” Tạ Chiêu cõng Trình Dao Dao đi chầm chậm trong phòng bếp, nói: “Sang năm mới Tiểu Phi sẽ đến xưởng may. Bà nội đan một cái áo len cho em, ngày mai anh đưa cho em. Cường Cường lại mập rồi.”

Trình Dao Dao dựa vào tấm lưng rộng lớn lâu rồi không thấy, cô cọ vào gáy Tạ Chiêu, dần dần buồn ngủ: “Vậy còn anh?”

Không đợi Tạ Chiêu trả lời, hô hấp của Trình Dao Dao đều đều, cô ngủ thϊế͙p͙ đi.

Tạ Chiêu dừng lại, nói nhỏ: “Anh rất nhớ em.”

Buổi chiều đoàn làm phim quay thêm mấy cảnh ở núi giả. Trình Dao Dao mặc áo xanh váy đen, đi giày da nhỏ, cách ăn mặc giống học sinh. Cô bước ra từ phía sau núi giả, trong tay ôm một bó hoa quế tươi mới.

Lúc này là đầu mùa đông, hoa quế thưa thớt. Đoàn làm phim tốn rất nhiều sức mới tìm được một bó hoa như vậy, mùi hoa thơm nức mũi. Trình Dao Dao ôm hoa quế, bước chân nhẹ nhàng đi về phía máy quay.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu đang đứng bên cạnh đạo diễn, im lặng nhìn cô. Trước mặt bao nhiêu người, lúc Trình Dao Dao đi qua núi giả hơi chột dạ, cô chỉ cảm thấy ánh mắt Tạ Chiêu có ý khác.

Cô vừa thất thần thì dưới chân trơn trượt, hoa quế trong tay bay ra ngoài rơi lả tả trêи đất.

“Dao Dao!” Đám người kêu lên, Tạ Chiêu nhanh chóng chạy tới đỡ Trình Dao Dao.

Đạo diễn Vinh lớn tiếng nói: “Dao Dao! Cảnh quay đơn giản như thế cũng sai sót! Cô có thể tập trung lại không?”

Trình Dao Dao sợ hãi nhìn hoa quế rơi trêи mặt đất, những bông hoa quế quý giá rơi tán loạn trêи đất, cánh hoa rụng hết sạch.

Tạ Chiêu nhíu mày, dịu dàng hỏi: “Có bị trật chân không?”

“Không… Không có.” Trình Dao Dao lắc đầu, vô cùng uể oải.

Đây là lần đầu tiên Tạ Chiêu đến xem cô quay phim, hôm nay phải mặc quần áo xấu không nói, còn bị mất mặt.

Tạ Chiêu nhặt hoa quế đưa cho Mạnh Thư, Mạnh Thư sửa lại bó hoa, an ủi: “Không sao, vẫn dùng được! Cô cẩn thận, đừng để ngã nữa!”

Tạ Chiêu nhíu mày: “Đừng để ngã nữa?”

“Ừm. Dao Dao trượt chân nhiều lần rồi.” Mạnh Thư sửa lại hoa quế đưa cho Dao Dao.

Tạ Chiêu còn muốn hỏi, đạo diễn Vinh hô: “Tạ Chiêu, cậu qua đây!”

Tạ Chiêu nói với Trình Dao Dao: “Cẩn thận.”

Phó đạo diễn tiếp tục quay. Đạo diễn Vinh dẫn Tạ Chiêu đến cạnh gốc cây ngân hạnh, đưa điếu thuốc cho Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu từ chối: “Dao Dao không thích mùi khói thuốc.”

“À.” Đạo diễn Vinh lắc đầu, miệng ngậm thuốc lá, đốt lửa.

Tạ Chiêu nhìn về phía núi giả. Từ góc độ này, hắn có thể thấy Trình Dao Dao, nhưng Trình Dao Dao không thấy hắn. Trình Dao Dao ôm hoa quế, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ chạy ra từ phía sau núi giả. Mái tóc đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc nhỏ xinh, cô mặc áo xanh váy đen, là cách ăn mặc của học sinh, đơn thuần làm người không rời nổi mắt.

Chỉ cần cô trượt nhẹ, Tạ Chiêu lập tức muốn chạy đến nhưng bị đạo diễn Vinh cản lại: “Dao Dao đi đường luôn như vậy, không sao đâu.”

Tạ Chiêu nhíu mày.

Đạo diễn Vinh nhả khói thuốc, lắc đầu nói: “Tôi tốn bao nhiêu công sức để cô ấy chuyển ý, bây giờ thì tốt rồi, cậu vừa đến đã câu mất hồn cô ấy.”

Tạ Chiêu không nhìn về phía Trình Dao Dao nữa, hắn nhìn đạo diễn Vinh nói: “Ông nên biết sớm rồi chứ.”

Đạo diễn Vinh ho khan: “Khụ khụ, tên nhóc này không biết khiêm tốn gì cả.”

Lúc trước đạo diễn Vinh muốn Trình Dao Dao quay phim, đầu tiên ông chụp một bộ ảnh để kϊƈɦ thích hứng thú của cô, nhưng Trình Dao Dao không biết gì. Ông đành chuyển chủ ý sang Tạ Chiêu, ai ngờ Tạ Chiêu tìm hắn trước.

Đạo diễn Vinh biết Tạ Chiêu không thích mình, càng không muốn Trình Dao Dao đóng phim. Nhưng Tạ Chiêu nói thẳng vào vấn đề, nguyện ý để Trình Dao Dao đi đóng phim.

Đạo diễn Vinh kinh ngạc, ông còn tưởng Tạ Chiêu đến đánh mình, nghĩ kỹ lại, ông hơi xem thường hắn: “Cậu muốn điều kiện gì?”

Tạ Chiêu nói: “Điều kiện duy nhất, ông phải bảo vệ em ấy vô điều kiện, không được để em ấy chạy ra ngoài đoàn làm phim.”

“Chỉ có điều kiện này?”

Tạ Chiêu nói: “Tôi chỉ có điều kiện này.”

Lần này đạo diễn Vinh không hiểu nổi: “Tôi biết cậu không muốn Trình Dao Dao đóng phim. Cậu có thể nói rõ vì sao cậu lại đổi chủ ý không?”

Tạ Chiêu mấp máy môi: “Vì em ấy thích.”

Đạo diễn Vinh không giống phần lớn người ở niên đại này. Ông quay rất nhiều bộ phim tình cảm, cũng gặp nhiều câu chuyện tình yêu nam nữ rồi nên ông không coi trọng tình cảm lưu luyến của Tạ Chiêu và Trình Dao Dao. Loại người trẻ tuổi như Tạ Chiêu luôn có sức hấp dẫn trí mạng đối với đại tiểu thư ở thành phố không biết mùi đời như Trình Dao Dao. Nhưng thân phận của bọn họ cách nhau quá xa, trước sau gì cũng sẽ bị hiện thực phá tan.

Bất kể như thế nào, quyết định của Tạ Chiễu vẫn làm đạo diễn Vinh lay động: “Nếu cậu có thể thuyết phục Trình Dao Dao thì tương lai của cô ấy sẽ thay đổi! Dựa vào tư chất của Trình Dao Dao, cô ấy có thể làm việc ở nhà sản xuất phim. Dao Dao nói cô ấy muốn thi lên đại học, tôi cũng có thể giúp cô ấy.”

“Không cần.” Tạ Chiêu nói: “Dao Dao quay xong bộ phim này sẽ quay về.”

Đạo diễn Vinh bật cười. Đúng là người trẻ tuổi yêu đương choáng váng đầu óc. Điện ảnh, về Thượng Hải, đây là sức hấp dẫn lớn thế nào đối với một cô gái trẻ. Trình Dao Dao ra ngoài mở mang kiến thức rồi sẽ cam tâm quay về sao?

Cho tới ngày hôm nay, đạo diễn Vinh mới hiểu rõ lời nói của Tạ Chiêu, không phải yêu đương mù quáng, mà là chắc chắn và tự tin.

Đạo diễn Vinh thở dài: “Thật sự đáng tiếc, cô ấy rất hợp với ống kính.”

Tạ Chiêu nói: “Nhưng em ấy không hợp với cái vòng luẩn quẩn này.”

Đạo diễn Vinh cười ha hả: “Cậu hiểu rất rõ đấy. Tính tình của Dao Dao nếu không có tôi che chở nhất định phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Cứ coi như vậy, nhưng hôm nay thấy ánh mắt Trình Dao Dao nhìn cậu, tôi biết tôi không thể giữ cô ấy lại.”

Tạ Chiêu nhíu mày: “Ánh mắt gì?”

Đạo diễn Vinh cười mắng: “Đừng chiếm được lợi còn khoe khoang!”

Khóe môi Tạ Chiêu cong lên, ý cười tràn đầy khuôn mặt.

Đạo diễn Vinh vỗ vai hắn: “Được rồi, ngày mai tôi cho Dao Dao nghỉ một ngày để hai người đi chơi. Nhưng tôi nói trước, cậu phải tuân thủ phép tắc! Còn chưa kết hôn đâu, không được làm loạn! Buổi tối trước khi đến giờ đóng cửa phải trả người lại cho tôi!”

“Ông yên tâm đi.”

Cuối cùng Trình Dao Dao cũng quay xong cảnh bên bờ hồ, chân trời buổi chiều đã chuyển sang màu đỏ như lửa.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Được rồi, cuối cùng cũng xong! Buổi tối có thể quay trong phòng!”

Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, Trình Dao Dao ôm bó hoa quế đứng tại chỗ nhìn Tạ Chiêu đang nhanh chân chạy tới chỗ mình, cô nhảy cẫng lên gọi: “Tạ Chiêu!”

Áo khoác ấm áp khoác lên người, bó hoa quế trong ngực cũng bị lấy đi, Tạ Chiêu nhìn cô: “Lạnh không?”

“Lạnh.” Trình Dao Dao nhẹ gật đầu, bỗng nhiên mũi chua chua. Cô mặc áo và váy mỏng manh, còn phải ôm bó hoa quế đầy nước, dĩ nhiên lạnh rồi.

Tạ Chiêu mặc áo khoác cho cô, nói: “Anh xin nghỉ cho em rồi, ngày mai có thể dẫn em ra ngoài chơi.”

Trình Dao Dao nói: “Hôm nay thì sao?”

Nắng chiều phản chiếu ánh mắt của Tạ Chiêu, nóng như lửa: “Hôm nay muộn rồi.”

Trình Dao Dao trông mong nhìn hắn: “Vậy tối nay anh ở đâu?”

“Anh ở nhà trọ gần bến đò.” Tạ Chiêu nở nụ cười: “Sáng sớm ngày mai anh đến đón em.”

Trình Dao Dao lưu luyến không rời nói: “Tối nay em không thể ở cùng anh sao?”

Tạ Chiêu nắm chặt tay cô, nhanh chóng nhìn bốn phía. Mọi người đang vội vàng thu dọn đồ đạc, ồn ào, không ai chú ý đến hai người họ.

Giọng nói của Tạ Chiêu khàn khàn: “Em biết mình đang nói cái gì không! Hiểu chuyện một chút!”

Trình Dao Dao vô tội nói: “Em nói cái gì? Buổi tối em chỉ muốn đi chơi với anh thôi, anh nghĩ cái gì thế?”

“…” Tạ Chiêu nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở: “Tối nay không được, đoàn làm phim có nhiều người nhìn như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em.”

Bên trong đoàn làm phim có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ở cùng nhau, những người khác sẽ ở ngoài sáng trong tối nhìn bọn họ. Nếu tối nay Trình Dao Dao đi cả đêm không về, không chừng bọn họ sẽ truyền ra lời gì đấy.

Trình Dao Dao mệt mỏi gật đầu: “Dù sao buổi tối em vẫn phải đóng phim.”

Bỗng nhiên Tạ Chiêu nói: “Đưa giày của em cho anh.”

Trình Dao Dao nghi hoặc nhì nhắn: “Sao?”

Ánh nắng quét sạch màu sắc đỏ như lửa, đám mây nổi lên màu xanh sẫm. Trình Dao Dao ăn xong cơm tối, sau đó chạy đến lan can sắt ở cổng chính nằm sấp xuống.

Tạ Chiêu cho ông lão gác cổng một bao thuốc lá, ông cười ha hả nói với Trình Dao Dao: “Tiểu Tạ đến ông sẽ gọi cháu!”

Trình Dao Dao trông mong nhìn bên ngoài, nói: “Dù sao cháu ăn no rồi cũng không có chuyện gì làm, cháu chờ anh ấy.”

Ông lão gác cổng lắc đầu: “Người trẻ tuổi.”

Bầu trời dần dần tối, một chiếc xe đạp Phượng Hoàng đi đến gần. Áo khoác của Tạ Chiêu bị gió thổi phồng lên, tóc ngắn lộn xộn. Xe đạp đi thẳng đến cửa chính, chân dài chống xe, xe đạp dừng ngay ở cửa ra vào.

Tạ Chiêu không kịp thở, lấy túi đồ phía sau xe đưa cho Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao mở ra xem, là giày da của cô: “Dạ?”

Tạ Chiêu lau mồ hôi trêи trán, hai mắt sáng ngời: “Đế giày đã được mài kỹ, sẽ không bị trượt chân nữa.”

(Đế giày được mài thô tạo độ ma sát, giảm sự trơn trượt của đế giày.)