Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 113




Trình Dao Dao đi xe lửa mệt mỏi nên ngủ rất ngon. Ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào mặt cô, lông mi đen nhánh của Trình Dao Dao run rẩy, cô mềm mại gọi: “Tạ Chiêu…”

Không có ai đáp lại. Trình Dao Dao mở mắt ra, đập vào mắt là rèm cửa màu trắng và khung cửa sổ màu xanh da trời. Phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ làm Trình Dao Dao hoảng hốt cho rằng mình quay về đời trước.

Trình Dao Dao dụi mắt, lúc này mới nhớ ra mình vừa về Thượng Hải. Cô không muốn rời chăn bông ấm áp, cô xoay người, chân đạp phải túi chườm nóng.

Ngoài cửa có tiếng gọi: “Dao Dao, dậy chưa?”

Trình Dao Dao ngáp một cái, lười biếng nói: “Chưa ạ.”

Trình Chinh đẩy cửa vào, trong tay ông bê một khay đựng đồ ăn, ông cười nói: “Con gái đừng nằm ỳ nữa, sáng nay bố đi xếp hàng mua bánh mì gối con thích ăn nhất này.”

Trong khay đựng đồ ăn có hai miếng bánh gối trắng bóc, một quả trứng chần nước sôi vàng nóng và một vài lát xúc xích và một cốc sữa bò nóng tản ra mùi thơm.

Mũi Trình Dao Dao giống như con mèo hít hà trong không khí. Trình Chinh cười nói: “Bánh mì gối mới làm rất mềm. Con ăn đi.”

Trình Dao Dao chậm rãi ngồi dậy, sau đó mặc thêm áo len màu trắng mềm mại, bộ dáng còn buồn ngủ.

Trình Chinh vắt khăn lông cho cô lau mặt, lúc này Trình Dao Dao mới có tinh thần, cô bắt đầu uống sữa tươi: “Sáng sớm đã gọi con dậy làm gì vậy, con còn buồn ngủ lắm.”

Trình Chinh cười nói: “Hôm nay Nặc Nặc và Thẩm Yến về. Thẩm Yến muốn tới làm khách, con là chủ nhà sao có thể nằm ỳ ra được?”

“Cái gì?”

Trình Chinh biết tâm tư của Trình Dao Dao đối với Thẩm Yến, vốn cho rằng Trình Dao Dao sẽ vui vẻ, nhưng mặt cô nhăn lại thành một nắm, đuôi lông mày nhướn cao, bộ dáng sắp xù lông rất quen thuộc: “Sao anh ta lại đến nhà mình? Nhà anh ta không có cơm ăn sao?”

Trình Chinh nói: “Dao Dao, sao con có thể nói như vậy? Thẩm Yến đưa Nặc Nặc về, còn ở nông thôn chăm sóc con lâu như thế, nhà chúng ta làm một bữa cơm tiếp đãi không phải rất bình thường sao? Lúc trước Thẩm Yến cũng thường xuyên đến nhà mình ăn cơm mà.”

Trình Dao Dao trợn trắng mắt. Lần trước cô giúp Trương Hiểu Phong mà nói mấy cây với Thẩm Yến, Thẩm Yến liền quấn chặt lấy cô, dù Trình Dao Dao lạnh lùng như nào hắn chỉ coi như cô đang giận dỗi. Chỉ cần Trình Dao Dao ra ngoài, Thẩm Yến sẽ nghĩ đủ mọi cách đi theo, sau lưng hắn lại có một Trình Nặc Nặc u oán đi theo, ở trong thôn giống như kính chiếu ảnh vậy.

Nếu không phải cô can ngăn, Tạ Chiêu đã đánh hắn chết rồi.

(Kính chiếu ảnh: Trò chơi dân gian, đặt ảnh dưới thấu kính, sau đó xem ảnh qua kính.)

Lâu rồi không nhìn thấy hắn, không biết tên đàn ông cặn bã này và Trình Nặc Nặc tiến triển thế nào rồi.

Trình Chinh thấy phản ứng kỳ quái của con gái thì suy nghĩ nói: “Bố biết rồi, con lại đang giận dỗi với Thẩm Yến đúng không?”

Trình Dao Dao nói: “Không phải. Con ghét anh ta! Bố, bố đừng cho anh ta vào nhà mình, anh ta làm phiền lắm.”

Trình Chinh không hiểu nổi: “Lúc trước con rất thích Thẩm Yến mà, nếu không phải vì cậu ta, con cũng không chạy xuống nông thôn.”

Trình Chinh dừng câu chuyện, ông nghĩ đến việc con gái mình vì Thẩm Yến chạy xuống nông thôn chịu nhiều đau khổ thì mùi chua lập tức bốc lên.

Trình Chinh nói: “Tốt xấu gì cũng nên để cậu ấy ăn bữa cơm hôm nay.”

Trình Dao Dao tức giận: “Không được, không cho anh ta vào nhà!”

Thấy Trình Dao Dao tức giận muốn nằm trong chăn, Trình Chinh vội nói: “Được, được, cậu ta làm công chúa nhỏ của bố không vui, về sau không cho cậu ta tới nhà nữa!”

Ngụy Thục Quyên vui tươi hớn hở bận rộn trong phòng bếp, không còn bộ dáng ủ rũ như hôm qua nữa. Sáng nay đi ra cửa có mấy người phụ nữ nhìn bà, bà cũng ngẩng cao đầu như thường.

Hôm nay con gái bà về rồi, bà còn sợ ai chứ? Hơn nữa Trình Nặc Nặc không về một mình mà còn dẫn Thẩm Yến về. Nhà Thẩm Yến có mấy tầng liền, người con rể nào có thể mạnh hơn Thẩm Yến? Cứ nghĩ đến điều kiện nhà Thẩm Yến, tim Ngụy Thục Quyên lại đập thình thịch.

Bố Thẩm Yến là người có thực quyền, tùy tiện động tay cũng có thể an bài công việc tốt cho nhà mẹ đẻ, tương lai người một nhà đều đi theo được nhờ. Quan trọng nhất là con nhóc chết tiệt Trình Dao Dao rất thích Thẩm Yến nhưng Thẩm Yến lại bị con gái mình nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nghĩ như vậy, Ngụy Thục Quyên suýt cười ra tiếng.

Trêи thớt đầy thịt và cá, nước trong nồi sôi sùng sục bay ra mùi canh xương hầm thơm nức. Tay áo Ngụy Thục Quyên xắn lên đến khuỷu tay, hai tay ngâm trong nước đỏ bừng, bà đang dùng sức hun thịt khô. Vì tiếp đãi Thẩm Yến, bà sử dụng hết tay nghề của mình.

Trình Chinh đi vào bếp nói: “Đừng nấu cơm nữa, trưa nay chúng ta ra quán ăn.”

Ngụy Thục Quyên trừng mắt: “Cái gì? Tôi đã làm xong đồ ăn rồi, sao phải ra quán cơm tiêu tiền uổng phí?”

Trình Chinh nhìn trêи bàn chặt đều là thịt và cá mua hôm qua, hôm qua Ngụy Thục Quyên sống chết không chịu mang ra nấu cho Trình Dao Dao ăn, hôm nay lại mang ra, trong lòng ông không thoải mái: “Tôi mời bố mẹ Thẩm Yến đến. Nhiều người đến quán ăn tiện hơn.”

Bố mẹ Thẩm Yến? Mắt Ngụy Thục Quyên xoay một vòng lập tức cân nhắc nặng nhẹ. Hai tay bà lau vào tạp dề, trong miệng nói nhỏ: “Ra quán thì ra quán. Uổng công tôi vất vả làm mấy thứ này.”

Trình Chinh lại đi vào phòng dỗ Trình Dao Dao dậy. Một lát sau, Trình Dao Dao đã nằm trong chăn ngủ tiếp rồi, Trình Chinh kéo chăn: “Dao Dao ngoan, dậy đi.”

“Con ngủ một lúc nữa.” Trình Dao Dao lẩm bẩm, bàn tay giữ chặt góc chăn.

Mười ngón tay của cô nhỏ nhắn trắng nõn giống như thủy tinh. Trình Chinh yêu thích vỗ tay cô, ông còn nhớ lúc nhỏ, tay Trình Dao Dao tròn vo, trêи mu bàn tay còn có mấy cái mụn nho nhỏ. Chớp mắt đứa bé đã lớn thành cô gái xinh đẹp giống hệt mẹ cô năm đó.

Lòng Trình Chinh đau xót, ông ép buộc mình dời sự chú ý kéo tay Trình Dao Dao: “Công chúa nhỏ mau dậy đi. Con ở nông thôn cũng ngủ nướng như thế sao?”

Đương nhiên, chưa có ai giống ông làm phiền cô. Trình Dao Dao lẩm bẩm ngồi dậy thuận miệng nói: “Con không ngủ nướng, ở nông thôn trời chưa sáng đã phải dậy đi ra đồng làm việc.”

Trình Dao Dao nói xong ngáp một cái chảy cả nước mắt. Trình Chinh lại im lặng, Trình Dao Dao cảm thấy lạ ngẩng đầu nhìn, cô thấy Trình Chinh lập tức quay lưng đi lấy tay lau khóe mắt.

Trình Dao Dao: “…” Tin thật à?

Trình Dao Dao cẩn thận hỏi: “Bố, bố khóc à? Con nói đùa thôi, thật ra ở nông thôn rất tốt,…không mệt đâu ạ.”

Cổ họng Trình Chinh nghẹn lại. Con gái ở nông thôn chịu nhiều khổ cực như vậy nhưng hiểu chuyện, biết an ủi mình.

Trình Chinh tháo kính xuống dùng vạt áo lau sạch mới đeo lại lần nữa, lúc này ông quay lại gượng cười: “Bố không khóc. Dao Dao dậy thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Khóe mắt Trình Chinh hơi đỏ, Trình Dao Dao giống như con mèo làm sai chuyện chột dạ chọc chọc túi chườm: “Vâng ạ.”

Trình Dao Dao thay một cái váy màu trắng, sau đó ngồi trước gương chải đầu. Nguyên chủ có một cái bàn trang điểm cổ kiểu dáng phương Tây, không biết họ lưu giữ thế nào mà còn đẹp như vậy. Trong ngăn kéo có rất nhiều đồ chơi nhỏ con gái thích, còn có đủ loại dây buộc tóc.

Cô gái trong gương có mái tóc đen bóng, đôi mắt sáng như trân châu, nhưng vẻ mặt lại buồn phiền không vui. Trình Dao Dao lười trang điểm, cô chọn kẹp tóc ngọc trai cài lên tóc, sau đó bôi son nhàn nhạt.

Lúc Trình Dao Dao đi ra phòng liền đối mặt với Ngụy Thục Quyên. Dù nhìn Trình Dao Dao mười mấy năm rồi nhưng lần nào thấy Trình Dao Dao, Ngụy Thục Quyên vẫn có cản giác rung động.

Ngụy Thục Quyên từng nhìn lén ảnh chụp trong sách của Trình Chinh, mẹ Trình Dao Dao là một người phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ, Trình Chinh cũng đẹp trai nho nhã. Nhưng Trình Dao Dao đẹp hơn hai người nhiều, lần này từ nông thôn về càng sáng chói, trêи người có thêm mấy phần không nói rõ được.

Ngụy Thục Quyên há to miệng nhìn Trình Dao Dao lướt qua bà đi thẳng ra ngoài giống như bà chỉ là một đồ vật trang trí. Ngụy Thục Quyên tức giận bốc khói, từ lúc Trình Dao Dao trở về chưa chào hỏi bà một lần nào!

Ngụy Thục Quyên cố ý nói: “Ồ, cái váy trêи người Dao Dao thật đẹp, lại mới mua à? Cái váy này tầm 30 đồng đấy!”

Cái váy này gần 300 đồng đó. Trình Dao Dao không để ý đến bà: “Bố, con xong rồi.”

Trình Dao Dao cầm một áo khoác dài màu nâu nhạt, cái áo này được treo trong tủ quần áo của Dao Dao, đắt đến mức Ngụy Thục Quyên và Tiền Phượng đều không dám có ý đồ gì.

Trình Chinh cười đi tới lấy áo khoác mặc cho Trình Dao Dao, dáng người Trình Dao Dao cao gầy, áo khoác này được may theo số đo của cô, chỗ nào cũng thấy đẹp mắt. Ánh mắt Trình Chinh từ ái dịu dàng, ông cẩn thận chỉnh cổ áo cho cô. Trình Dao Dao giơ tay lười biếng chờ Trình Chinh mặc áo cho cô. Không khí xung quanh hai bố con rất tự nhiên, ngăn cách những người không liên quan.

Trình Chinh cũng mặc áo khoác và đi giày da. Nhưng áo khoác trêи người ông mặc dù đẹp nhưng đã cũ rồi. Ngụy Thục Quyên cũng không xử lý, không chú ý bảo quản, một số chỗ bị mài mòn hết rồi. Người bên ngoài không nhìn ra nhưng không thể giấu giếm được mắt Trình Dao Dao. Thấy Trình Chinh lấy đôi giày nửa mới nửa cũ ra đi thì Trình Dao Dao tức muốn nổ tung rồi.

Hàng năm đơn vị Trình Chinh đều phát phiếu và giày da, còn có áo khoác sợi tổng hợp hiếm có. Trong trí nhớ của nguyên chủ, năm nào Trình Chinh cũng không dùng hết phiếu vải và phiếu giày, ông còn mua áo khoác xinh đẹp và đồ vật hiếm lạ cho nguyên chủ. Bây giờ ngay cả một cái áo khoác mới cũng không có?

Trình Chinh nói thế nào cũng là phần tử trí thức cao cấp, năm nay còn chưa đến 40 tuổi, bộ dáng cũng đẹp trai nhã nhặn. Trong ấn tượng của Trình Dao Dao, Trình Chinh ăn mặc rất tốt. Bây giờ ông mặc áo khoác nửa cũ nửa mới, nếp nhăn cạnh khóe mắt hơi rũ xuống, nhìn già đi 10 tuổi.

Trình Dao Dao nói: “Bố, tý nữa chúng ta đến cửa hàng bách hóa đi.”

Trình Chinh cười chưa kịp trả lời thì Ngụy Thục Quyên đã nói: “Trong nhà không thiếu cái gì, đang êm đẹp tự nhiên đến cửa hàng bách hóa làm gì?”

Trình Dao Dao hừ lạnh: “Không thiếu cái gì? Bà nhìn áo khoác trêи người bố tôi cũ đến mức nào rồi? Bố tôi là kỹ sư cao cấp, bà để bố tôi mặc thành bộ dáng này à?”

Ngụy Thục Quyên chột dạ nháy mắt, bà mạnh miệng nói: “Cái ào này làm sao? Đây chính là vải nhung, còn có đôi giày da này nữa, ở nông thôn, thôn trưởng của chúng tôi cũng không đi đôi giày tốt như thế!”

Trình Dao Dao cười nói: “Bà cũng biết đấy là thôn của bà. Bố tôi là kỹ sư cao cấp, không cần xuống đất làm việc thì không thể đi giày da tốt sao?”

Trình Dao Dao vỗ tay con gái, an ủi nói: “Được rồi, được rồi, bố có áo khoác mà, mùa thu đơn vị phát cho một cái áo khoác mới.”

Trình Dao Dao mệt mỏi, cô rút tay về: “Vậy bố đi thay đi.”

Mặt Ngụy Thục Quyên thay đổi.

Trình Chinh cười nói: “Được rồi. Dao Dao chê bố ăn mặc không đẹp, đi ra ngoài sẽ làm con mất mặt sao?”

Trình Chinh vừa nói vừa cởi áo khoác, ông nói với Ngụy Thục Quyên: “Đổi cái mới đi. Tôi mặc áo khoác này cũng lâu rồi.”

Ngụy Thục Quyên chần chờ cầm áo khoác: “Cái này… Cái áo này sạch mà, sao phải đổi.”

“Hôm nay chúng ta đến nhà hàng lớn, tự nhiên phải ăn mặc tốt một chút.” Trình Dao Dao nói: “Chẳng lẽ bà muốn bố mất mặt trước mặt bố mẹ Thẩm Yến sao?”

Ngụy Thục Quyên hận không thể xé nát mặt Trình Dao Dao, bà hung dữ lườm cô, đang suy nghĩ lý do thì nghe Trình Chinh nói: “Lấy cái áo khoác đơn vị vừa mới phát cho tôi ý.”

Ngụy Thục Quyên lề mề nửa ngày, trán chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn không chịu đi. Lần này Trình Chinh cũng thấy không bình thường, ông nói: “Tự tôi đi lấy.”

Trình Chinh nhanh chân đi vào phòng ngủ, Ngụy Thục Quyên cũng vội vàng đi theo. Không biết hai người ở bên trong nói thầm cái gì, lúc Trình Chinh đi ra sắc mặt cực kỳ khó coi, trêи người vẫn mặc cái áo khoác cũ kia. Mà Ngụy Thục Quyên câm như hến đi đằng sau, bộ dáng hung hăng vừa rồi đã biến mất.

Trình Dao Dao biết trước kết quả rồi nhưng vẫn hồn nhiên hỏi Trình Chinh: “Bố, không đổi à?”

Trình Chinh cười dịu dàng nói: “Áo khoác đấy chưa là qua, vẫn mặc cái này đi.”

“Vâng.” Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu kéo Trình Chinh ra cửa. Hai người đi đến cửa, Ngụy Thục Quyên cũng đi theo, đứng ở cửa đi giày.

Bà nghe Trình Chinh nói: “Bà đừng đi.”