Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 121




Nghe thấy thanh âm không đúng, Tạ Chiêu vội vàng thả cô xuống, hắn ôm chặt cô vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Áo khoác Tạ Chiêu lạnh buốt mang theo mùi rượu và thuốc lá, tiếng nói quen thuộc vang lên: “Biết sợ rồi sao?”

Trình Dao Dao khóc không thở ra hơi, cô đẩy hắn ra: “Anh đáng ghét! Làm em sợ muốn chết!”

Tạ Chiêu nhẹ buông người trong ngực ra, hắn sờ mặt cô, trong tay dính đầy nước mắt: “Còn mạnh miệng.”

Trình Dao Dao nấc một cái run cầm cập. Cô biết Tạ Chiêu rất giận, nhưng không biết hắn đang giận cái gì: “Anh lại hung dữ với em!”

Tạ Chiêu chặn cô lại như một ngón núi đứng sừng sững, hắn bất động: “Biết sợ mà đi đường một mình vào ban đêm à? Em cho rằng người đi theo sau em chỉ có anh thôi sao?”

Sau lưng Trình Dao Dao vọt lên một luồng khí lạnh, cô mạnh miệng nói: “Ít dọa người thôi, trị an ở Thượng Hải rất tốt!”

Dừng một lát, cô lại nhỏ giọng hỏi: “…Thật sự có người đi theo em sao?”

Tạ Chiêu cẩn thận lau sạch mặt cho cô, không nói gì.

Trình Dao Dao càng nghĩ càng sợ, nếu vừa rồi không phải Tạ Chiêu mà là người xấu, cô sẽ hận không thể chết luôn cho rồi.

Tạ Chiêu lau nước mắt cho cô xong, giọng nói cũng mềm mại: “Đừng khóc nữa. Không có người xấu đâu.”

Trình Dao Dao không biết mình đang khóc, Tạ Chiêu vừa nói cô lập tức rơi nước mắt vùi vào trong ngực hắn: “Người xấu đi theo em ở đâu vậy?”

Tạ Chiêu ôn như vuốt tóc Trình Dao Dao, ánh mắt hắn tồi sầm lại: “Nằm bên cạnh đống rác.”

Nghĩ đến cảnh Trình Dao Dao không tim không phải đi trêи đường, đằng sau còn có một người đàn ông lén lút đi theo cô, Tạ Chiêu lập tức muốn quay lại đánh gãy cái chân còn lại của hắn.

Cái ôm của Tạ Chiêu ấm áp, rộng lớn làm cảm xúc của Trình Dao Dao dần dần bình tĩnh lại. Bỗng nhiên Tạ Chiêu sờ bên dưới hỏi: “Cái gì vậy?”

Hắn sờ cái túi giấy ở giữa hai người. Trình Dao Dao khóc nức nở một lúc nữa mới giơ cái túi lên: “Là bánh ngọt.”

Vừa rồi bị dọa gần chết mà cô vẫn ôm chặt bánh ngọt không buông tay.

“…” Tạ Chiêu hỏi: “Có thể đứng dậy tự mình đi không?”

Trình Dao Dao từ chối: “Không muốn.”

“Người em đang rét run rồi.” Tạ Chiêu nói: “Anh dẫn em đến nơi ấm áp.”

Tạ Chiêu để Trình Dao Dao xuống đất, hắn cẩn thận lau sạch nước mắt cho cô, sau đó chỉnh lại vạt áo và mái tóc rối loạn. May mà đèn đường lờ mờ, không nhìn kỹ sẽ không thấy mặt cô ửng đỏ, bộ dáng xinh đẹp, ướt át.

Trình Dao Dao đi theo Tạ Chiêu một trước một sau vào một khu nhà ngang. Những ngôi nhà cũ ở Thượng Hải rất chật chội, lối đi trong nhà ngang nhỏ hẹp chất đầy lò than và đồ vật linh tinh. Lúc này là giờ ăn tối, trong hành lang bay ra mùi thức ăn thơm nức, nhà nào cũng đóng kín cửa ăn cơm để giữ được hơi ấm trong nhà.

Do đó, Trình Dao Dao thuận lợi đi theo Tạ Chiêu vào căn phòng cuối hành lang. Tạ Chiêu đợi cô vào rồi khóa cửa lại, lúc này mới bật điện lên. Trêи tường treo bóng đèn lung la lung lay, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng căn phòng này.

Trình Dao Dao nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, căn phòng này rất nhỏ, vừa vào cửa chính là giường, tủ đầu giường để một bình nước và một cái cốc. Ba lô màu xanh quân đội của Tạ Chiêu ném trêи bàn, còn có nửa túi bánh bích quy. Trêи giường có một bộ chăn đệm màu lam được gấp chỉnh tề, xem ra ở đây một thời gian rồi.

Tạ Chiêu đứng chen chen chúc chúc trong căn phòng nhỏ, di chuyển hơi khó khăn. Tạ Chiêu vén chăn lên để Trình Dao Dao ngồi lên giường. Hắn cũng muốn ngồi lên thì bị Trình Dao Dao đẩy ra: “Anh đứng đấy!”

Dưới ánh đèn, ánh mắt Trình Dao Dao như say, chóp mũi còn hơi đỏ, sức lực của con mèo nhỏ kia lại quay về rồi.

Thực sự không ngoan mà.

Tạ Chiêu cầm bình nước nóng: “Anh đi lấy nước.”

“…” Trình Dao Dao sưng mặt nhìn Tạ Chiêu quay người đi.

Cô có một đống vấn đề muốn hỏi đấy! Sao Tạ Chiêu lại tới Thượng Hải, làm sao tìm được cô, tại sao muốn đi theo sau dọa cô? Trình Dao Dao đi loang quanh trong căn phòng nhỏ suy nghĩ mấy câu hỏi trong đầu, phải đảm bảo tý nữa Tạ Chiêu quay lại thì hỏi rõ.

Cũng không biết Tạ Chiêu đi đâu lấy nước, Trình Dao Dao mở cửa ra nhưng phát hiện cửa khóa từ bên ngoài. Cô đành phải vén rèm cửa sổ lên, trêи cửa sổ dán đầy báo chí cũ, Trình Dao Dao nhìn qua khe hở thì sững sờ.

Đối diện căn phòng này là một căn nhà đang bật đèn sáng, cửa sổ hình thoi màu xanh da trời cực kỳ bắt mắt. Đây không phải là phòng của cô hay sao?”

Tạ Chiêu là đồ biến thái! Trình Dao Dao che gương mặt nóng bừng, cô tức giận giẫm chân.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa. Trình Dao Dao quay đầu tức giận nhìn Tạ Chiêu, cô dùng ánh mắt nói cho hắn biết, cô đã biết tội ác của hắn rồi!

Tạ Chiêu cởi áo khoác ra treo lên cửa, hắn quay đầu đối diện với ánh mắt của cô: “Cười ngốc cái gì vậy?”

“…” Trình Dao Dao lập tức che kín mặt!

Tạ Chiêu xắn tay áo lên lộ ra khuỷu tay săn chắc màu lúa mì, hắn đổ nước nóng ra cốc, sau đó cẩn thận thổi thổi rồi đưa cho Trình Dao Dao: “Uống nước đi!”

Trình Dao Dao há miệng hỏi vấn đề không liên quan: “Phòng này của ai vậy?”

Tạ Chiêu kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô: “Phòng trống của một người bạn, tạm cho anh ở nhờ.”

Trình Dao Dao lơ đãng nói: “Nơi này cách nhà em rất gần nha.”

Trình Dao Dao nói xong, đôi chân nhỏ vui vẻ đung đưa bày ra bộ dáng “Em biết bí mật nhỏ của anh rồi nhé.”

Tạ Chiêu cười nói: “Vậy sao? Anh không chú ý đến.”

Quả nhiên Trình Dao Dao tức giận biến thành con cá nóc.

Vì che giấu sự tưởng bở của mình, Trình Dao Dao vội hỏi sang chuyện khác: “Căn phòng này không tệ lắm.”

Tạ Chiêu dựa vào gần, dương khí mênh ʍôиɠ làm cô ngo ngoe muốn động, cô theo bản năng muốn tới gần. Trình Dao Dao cố gắng lùi ra sau nhưng chăn đệm đều là mùi của Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu nói: “Chờ kết hôn, anh sẽ mua một căn nhà lớn hơn cho em.”

“Ai muốn kết hôn với anh chứ!” Mặt Trình Dao Dao đỏ ửng.

Tạ Chiêu nở nụ cười, hắn chân thành nói: “Em Dao Dao muốn kết hôn với anh.”

“Không… Không cần căn nhà lớn cũng được.” Trình Dao Dao nói xong lập tức cảm thấy ánh mắt Tạ Chiêu nóng rực. Không biết có phải xa nhau lâu rồi hay không, ánh mắt của Tạ Chiêu ngày hôm nay làm cô cực kỳ thẹn thùng.

Tạ Chiêu nói: “Chờ kết hôn, anh sẽ mua một căn nhà kiểu phương Tây ở đây cho em.”

Trình Dao Dao đã quên mất câu “Kết hôn phải mua nhà” lâu rồi, cô nói: “Em không thích căn nhà kia, em thích chỗ này, yên tĩnh.”

Tạ Chiêu nhướn mày, bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt Dao Dao: “Em ở nhà không yên tĩnh sao? Chịu oan ức?”

Miệng Trình Dao Dao xị xuống, mắt đỏ lên: “Bố em đáng ghét lắm, ông ấy hung dữ với em!”

Tạ Chiêu ôm cô vào lòng, cau mày nói: “Nghe lời Trình Nặc Nặc nói rồi nhưng vẫn trách em?”

“Dạ?” Trình Dao Dao lấy lại tinh thần: “Sao anh biết Trình Nặc Nặc tới? Là anh dẫn cô ta đến Thượng Hải đúng không?”

Tạ Chiêu nói: “Sao bố em lại giận em?”

Trình Dao Dao khóc nói: “Ông ấy muốn em chia tay với anh!”

Trình Dao Dao chịu tủi thân lâu lắm rồi, cô giống như đứa bé tìm được người lớn, cô kể hết chuyện cho Tạ Chiêu nghe. Tạ Chiêu ôm chặt cô: “Bố em thương em, sợ em ở nông thôn chịu khổ với anh.”

Trình Dao Dao ngẩng đầu tức giận lườm hắn: “Anh còn nói giúp ông ấy!”

Tạ Chiêu nói: “Không có. Anh vĩnh viễn chỉ thương một mình em Dao Dao thôi.”

Tạ Chiêu thẳng thắn nói không do dự chút nào. Sự tủi thân mấy ngày nay của Trình Dao Dao lập tức biến mất, lòng cô ngọt như mật.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Chiêu, cô vùi mặt vào trong ngực hắn cọ xát như mèo con: “Anh yên tâm, em sẽ không bỏ anh đâu.”

Trình Dao Dao đột nhiên làm nũng khiến Tạ Chiên cảm thấy vừa mừng vừa lo, hắn ôm cô ngồi lên đùi hắn: “Không khóc nữa.”

“Em không khóc!” Trình Dao Dao lau nước mắt lên áo Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu vỗ nhẹ lưng cô, thấy Trình Dao Dao vẫn uể oải, hắn nói: “Ở nơi này có thể nhìn thấy phòng em Dao Dao. Hôm qua anh thấy em chải đầu bên cửa sổ.”

“Thật sự nhìn thấy nha!” Trình Dao Dao ngẩng đầu lên giống như mèo con lắc cái đuôi: “Anh cố ý tìm căn phòng này, ngày nào cũng nhìn lén em đúng không?”

Bỗng nhiên bị nói “ngày nào cũng nhìn lén”, Tạ Chiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn dính nước mắt chưa khô, hắn đành phải gật nhẹ đầu.

Sau khi Tạ Chiêu gật đầu, Trình Dao Dao duỗi tay sờ mặt, bộ dáng “Em biết mà” cười nhạo hắn rất lâu.

Tạ Chiêu nghiến răng ôm chặt cô, xoa nắn đến mức Trình Dao Dao vừa cười vừa thở không ra hơi: “Em không nói, không nói nữa là được mà!”

Trình Dao Dao mềm nhũn nằm trong ngực Tạ Chiêu, đôi mắt cười còn dính nước mắt. Dương khí mát lạnh trêи người Tạ Chiêu vây quanh cô, lá sen ỉu xìu dần dần có tinh thần.

Tạ Chiêu vén rèm lên, góc độ này vô cùng gian xảo, vừa đúng đối diện với cửa sổ màu xanh da trời: “Chỉ muốn ở gần em một chút, không biết nơi này có thể trông thấy em.”

Trình Dao Dao thỏa mãn cọ xát vào cằm Tạ Chiêu, cuối cùng cô nhớ tới việc chính: “Sao bỗng nhiên anh lại đến Thượng Hải vậy?”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu híp lại, tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn vang bên tai: “Anh Tạ, em thấy chị dâu đi dạo cửa hàng hữu nghị với một tên mặt trắng, giống như đi mua đồ dùng kết hôn vậy!”

“Vẻ mặt của anh có ý gì vậy?” Trình Dao Dao nói: “Anh đến Thượng Hải rồi cũng không nói cho em biết! Còn có Trình Nặc Nặc nữa… Trình Nặc Nặc và anh cùng nhau đến, có phải anh…”

Tạ Chiêu không trả lời câu hỏi trước, hắn chỉ nói: “Lúc đầu muốn làm xong việc mới đến tìm em, nhưng xế chiều hôm nay anh ăn được món ăn em làm.”

Trình Dao Dao lập tức nghĩ đến: “Xế chiều hôm nay… khách ở nhà chị Dương là anh sao? Em không ra ngoài, sao anh biết món đó là em làm?”

Tạ Chiêu nói: “Anh vĩnh viễn không quên hương vị đồ ăn em Dao Dao làm nên tự nhiên có thể phân biệt được.”

Trình Dao Dao được dỗ ngọt, mặt nóng bừng, lúc sau cô lại tức giận chạm đầu vào hắn: “Vậy vì sao anh lại lén lút đi theo sau em, cố ý dọa em sợ đúng không?”

Tạ Chiêu mỉm cười vuốt ve gò má cô. Hắn muốn nhìn cô an toàn về nhà rồi mới đi, ai ngờ Trình Dao Dao không tim không phổi đi một mình bên ngoài lâu như vậy, bị người đi theo sau cũng không biết. Hắn tức giận mới…

Nghĩ đến sự trừng phạt nho nhỏ, cổ họng Tạ Chiêu khát khô, hắn nghiêm mặt nói: “Vì sao em lại đến đấy nấu ăn? Không phải anh đã nói không được tự mình đi kiếm tiền rồi sao?”

“Không phải nấu ăn kiếm tiền đâu.” Trình Dao Dao thề.

Không đợi Tạ Chiêu trả lời, cô khoe khoang nói: “Em và chị Dương cùng nhau làm dầu cua kiếm tiền. Em kiếm được rất nhiều tiền. Anh còn không biết đâu, dầu cua nhãn hiệu mèo con của em bán rất chạy đó!”

Thật ra dầu cua kia không có tên chính thức, do mọi người nhìn thấy hình con mèo nhỏ dán trêи vỏ bình nên gọi dần dần thành tên “Mèo con”.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn đến Thượng Hải. Tạ Chiêu giấu ý cười nói: “Lúc ở Tô Châu, em đã đồng ý với anh như nào? Không ngoan.”

Trình Dao Dao nghe thấy hai chữ “Không ngoan” thì phản xạ có điều kiện giữ chặt vạt áo mình, cô khẩn trương nói: “Không có… Không có.”

Tạ Chiêu nói: “Vậy không được làm nữa.”

Trình Dao Dao im lặng không lên tiếng, đôi môi xị xuống, bộ dáng không phục.

Tạ Chiêu nói: “Đã có người để ý đến hàng của bọn em, nếu làm nữa sẽ rất nguy hiểm. Nghe lời.”

Trình Dao Dao không ngờ là nguyên nhân này, cô giật mình nói: “Bọn em bị để ý sao?”

Tạ Chiêu thở dài, dầu cua lần này không những chia ra làm nhiều chi nhánh mà còn làm như thật dán thêm nhãn hiệu vào, thật sự là bia ngắm sáng chói. Hắn thấy đôi mắt Trình Dao Dao trợn to sợ hãi thì an ủi: “Đừng sợ. Thu tay lại kịp thời thì không sao đâu.”

Trình Dao Dao dựa vào người Tạ Chiêu lười biếng nói: “Vậy em làm xong nhóm hàng cuối cùng thì nghỉ không làm nữa. Trước Tết có thể kiếm được một số tiền lớn đó.”

Tạ Chiêu nhăn mày nhưng nhìn người trong ngực làm nũng như con mèo nhỏ, hắn không nói nặng lời được. Hắn chuyển chủ đề, giống như vô tình hỏi: “Em Dao Dao muốn mua đồ gì sao?”

Trình Dao Dao tự hỏi: “Vâng, em muốn mua một cái váy mới. Còn mua một cái kính lão cho bà nội, mua vợt cầu lông cho Tiểu Phi.”

Những đồ vật này không đáng bao nhiêu. Tạ Chiêu tiếp tục hỏi: “Đủ tiền không?”

“Đủ.” Trình Dao Dao giàu nứt đố đổ vách nói.

Tạ Chiêu nhân tiện nói: “Vậy không cần làm thứ kia nữa.”

“…” Trình Dao Dao không lên tiếng, gương mặt nhỏ nhíu lại, bộ dáng ai khuyên cũng không được.

Tạ Chiêu cúi đầu cọ chóp mũi vào tóc cô, tiếng nói từ tính rơi vào trong tai: “Em Dao Dao nghe lời.”

Trình Dao Dao bị hắn làm ngứa ngáy, khuôn mặt nhỏ không nhịn được nói: “Nhưng… Nhưng em chưa kiếm đủ 10000 đồng đâu.”

Tạ Chiêu nghi ngờ hỏi: “10000 đồng?”

“Vâng.” Trình Dao Dao lấy sổ tiết kiệm trong túi ra, cô mở cho Tạ Chiêu xem giống như con mèo khoe khoang con cá của mình: “Em bán được rất nhiều dầu cua nhưng chỉ tích góp được từng này, còn thiếu gần một nửa…”

Tạ Chiêu cầm sổ xem qua, tích góp từng khoản một: “Em Dao Dao cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

Trình Dao Dao nói: “Không phải anh cần 10000 đồng sao?”

Tạ Chiêu đang suy nghĩ cách giúp cô bổ sung số tiền còn lại thì sững sờ: “Hả?”

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Dao Dao, cuối cùng Tạ Chiêu cũng nhớ tới câu nói đùa cần “10000 đồng” làm tiền vốn.

Đầu Tạ Chiêu trống rỗng, lòng hắn nóng hổi. Đến khi Trình Dao Dao giãy giụa nói: “Tạ Chiêu, em không thở được.”

Lúc này Tạ Chiêu mới ý thức được mình đã đặt Trình Dao Dao ở trêи giường. Trình Dao Dao nằm trong chăn ấm, ga giường màu xanh làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngửa bụng ra, không đề phòng một chút nào, đôi mắt chứa đầy sự yêu thương và tin cậy.

Tạ Chiêu ngẩng đầu, cánh tay như sắt thép buông lỏng ra, hắn than thở: “Em Dao Dao, anh không muốn để em về.”

Trình Dao Dao nằm trong ngực hắn run nhẹ, nửa ngày không lên tiếng, mặt vùi sâu vào trong ngực hắn.

Tạ Chiêu nghĩ là cô đang giận, bỗng nhiên Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: “Vậy em không về.”

Hô hấp của Tạ Chiêu dần dần nóng bỏng.

Trình Dao Dao nghe tiếng tim Tạ Chiêu đập thình thịch, mặt cô ửng đỏ. Câu nói kia cứ thốt ra tự nhiên, nhưng sau khi nói xong cũng không thấy hối hận.

Chỉ là hơi sợ một chút.

Cô đợi một lúc lâu, Tạ Chiêu chậm rãi buông tay ra đỡ cô ngồi dậy.

Trình Dao Dao ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn. Mắt Tạ Chiêu phát ra ánh sáng nóng rực, tiếng nói kiềm chế khàn khàn: «Không nỡ. »

Dù không nỡ nhưng vẫn phải đưa Trình Dao Dao về nhà.

Trình Dao Dao thở nhẹ nhưng lại không chịu đi. Cô ngồi nói chuyện phiếm với Tạ Chiêu: «Sắp đến Tết rồi, anh chạy đến Thượng Hải, bà nội có giận không? Còn Tiểu Phi nữa, gần đây em ấy thế nào? Cường Cường thì sao? »

Tạ Chiêu trả lời từng câu: « Bà nội nghĩ anh đi vận chuyển hàng. Tiểu Phi rất tốt, Cường Cường lại mập thêm rồi. Anh đưa em về. »

Đàn ông thối không biết nói chuyện phiếm. Trình Dao Dao ôm gối đầu của Tạ Chiêu, cô chui vào chăn: “Em bỏ nhà ra ngoài rồi, em không về nữa đâu!”

« Bố em sẽ lo lắng cho em. » Tạ Chiêu kéo cô dậy ôm vào ngực.

Lồng ngực Tạ Chiêu có rất nhiều dương khí, Trình Dao Dao cảm thấy mình giống như cái bánh mật chiên trong chảo dầu mềm nhũn, cô chỉ muốn nằm trong ngực Tạ Chiêu, không muốn đứng lên.

Tạ Chiêu hôn từ tóc đến mặt cô, mỗi một nụ hôn đều làm cô vui như mở cờ, lá sen cũng giãn ra giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa không ngừng run rẩy.

Trình Dao Dao mềm nhũn nắm chặt áo Tạ Chiêu chơi xấu: “Trở về bố sẽ hung dữ với em, sau đó lại lải nhải không ngừng! Anh không sợ ông ấy thuyết phục em chia tay với anh sao?”

Bả vai Tạ Chiêu cứng đờ, hắn bình tĩnh nhìn Trình Dao Dao nửa ngày.

“… Em nói đùa thôi, sao anh lại nhìn em như vậy.” Trình Dao Dao giãy giụa muốn ngồi xuống, Tạ Chiêu nắm chặt tay cô.

“Em muốn chia tay với anh, anh sẽ đem em…” Tạ Chiêu ghé vào tai Trình Dao Dao nói nhỏ.

Trình Dao Dao đỏ bừng cả người, hai tay cô đẩy hắn: “Anh không biết xấu hổ!”

Tạ Chiêu đè tay cô lại, mắt nhìn không chớp: “Không cần xấu hổ, chỉ cần em.”

Lông mi Trình Dao Dao run rẩy, bỗng nhiên cô ngây thơ nhìn Tạ Chiêu: “Vậy anh còn đuổi em về.”

Dưới ánh đèn, môi Trình Dao Dao còn hơi sưng dính chút nước. Sợi chỉ trong đầu Tạ Chiêu đứt đoạn, hắn mạnh mẽ cúi đầu xuống.

Đúng lúc này có một tia sáng xuyên qua cửa sổ, mơ hồ truyền đến tên Trình Dao Dao. Trình Dao Dao linh hoạt né tránh như con mèo nhỏ, cô chui ra khỏi khuỷu tay Tạ Chiêu trèo lên cửa sổ nhìn: “Hình như có người gọi tên em.”

Trêи đường cái, một thân ảnh quen thuộc cầm đèn pin vừa đi vừa gọi tên Trình Dao Dao. Trời lạnh như vậy mà Trình Chinh chỉ mặc một cái áo khoác không chống lạnh đi trêи đường, thỉnh thoảng ông kho khan một tiếng, giọng nói lo lắng.

Trình Dao Dao buồn phiền, cô lẩm bẩm nói: “Bố em đang tìm em.”

Không ai trả lời. Trình Dao Dao quay đầu lại hỏi Tạ Chiêu: “Làm sao bây giờ? Bố em đang ở dưới tầng tìm em.”

Tạ Chiêu cong người lại một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, tiếng nói khàn khàn: “Mau ra ngoài đi, đừng để bố em lo lắng.”

“Nhưng em vẫn đang tức giận!” Trình Dao Dao cường điệu.

Tạ Chiêu mặc áo khoác vào, sau đó nắm tay kéo cô đứng lên: “Ngoan, bên ngoài trời rất lạnh, bố em còn đi tìm nữa sẽ bị bệnh đó.”

Trình Dao Dao vẫn tức giận, Tạ Chiêu kéo cô lên, bước chân không tự chủ đi theo ra ngoài. Hai người đứng ở cửa ra vào khu nhà ngang, bên ngoài gió lạnh thổi qua mặt, Trình Dao Dao rụt cổ lại.

Tạ Chiêu chắn gió giúp cô kéo cao cổ áo lên, hắn thấp giọng nói: “Ngoan một chút, không được cãi nhau với bố.”

Trình Dao Dao xị mặt nhìn hắn, Tạ Chiêu hôn cô, nói: “Còn như vậy, anh sẽ không nỡ để em đi.

Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi: Dao Dao! Dao Dao, con ở đâu? Dao Dao!”

Tạ Chiêu sờ má cô, hắn đá vào cục than tổ ong bên cạnh, sau đó quay người biến mất trong bóng đêm.

Trình Chinh nghe thấy tiếng thì vội vàng chạy đến, đèn pin chiếu sáng: “Dao Dao! Dao Dao là con sao? Bố không nên mắng con, bố sai rồi, con mau ra đây đi!”

Trình Dao Dao chậm chạp đi ra.

Đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô, Trình Chiêu kêu lên: “Dao Dao! Con ở đây à, dọa chết bố rồi! Đi thôi, nhanh về nhà nào!”

Về đến nhà, phòng Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc vẫn sáng đèn, cửa đóng bên trong. Không biết bọn họ có nói cái gì không nữa.

Trình Dao Dao đi ra ngoài dọa Trình Chinh sợ hãi, ông nhìn Trình Dao Dao giống như nhìn thấy bảo vật mất đi tìm lại được, ông không nói gì đến chuyện tối nay, vừa về đến nhà ông vội vàng nấu một bát nước gừng cho Trình Dao Dao, sau đó dỗ cô đi ngủ.

Trình Dao Dao vào phòng khóa trái cửa, sau đó bật đèn lên rồi chạy ra cửa sổ. Cửa sổ phòng ngủ của cô rất to, cô kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, khu nhà ngang đối diện đen như mực, không nhìn thấy cái gì cả.

Cô chống cằm chờ. Một lát sau, cửa sổ phía đối diện sáng lên, bên cạnh cửa sổ xuất hiện bóng dáng cao gầy quen thuộc. Khoảng cách hơi xa, Trình Dao Dao không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Chiêu, nhưng ánh mắt chứa đựng sự yêu thương kia làm lòng cô yên tâm.

Trình Dao Dao bật cười, cô tựa vào bệ cửa sổ, hai người cách khoảng không nhìn nhau. Một lúc sau Tạ Chiêu vẫy tay với cô, đây là muốn nhắc cô đi ngủ.

Trình Dao Dao lưu luyến đứng thẳng dậy, bỗng nhiên cô giơ hai tay lên đầu tạo thành hình trái tim thật to. Lúc này mới thả rèm xuống, trong lòng ngọt ngào lên giường đi ngủ. Tạ Chiêu vẫn đứng bên cửa sổ suy nghĩ rất lâu, động tác này có ý gì?

Trình Dao Dao ngủ ngon cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã tỉnh dậy. Cô đổ một nửa chậu nước chứa linh tuyền rửa mặt, sau đó lại sửa sang lại tóc và váy ngủ, người trong gương rực rỡ như hoa hải đường mới nở, cô chậm rãi vén rèm cửa sổ ra rồi ngồi bên cạnh cửa sổ chải tóc.

Cô vừa chải vừa nhìn về phía cửa sổ đối diện. Cửa sổ bên kia hé mở nhưng không thấy Tạ Chiêu đâu. Trình Dao Dao thò đầu ra nhìn, sáng sớm Tạ Chiêu đã đi ra ngoài rồi sao?

Tiếng huýt sáo vang lên.

Trình Dao Dao cúi đầu nhìn, hai tay Tạ Chiêu đút túi đứng dưới cột đèn đường cạnh nhà cô, đôi mắt hẹp dài chứa đầy ý cười, không biết nhìn cô bao lâu rồi.

Mặt Trình Dao Dao đỏ bừng, Tạ Chiêu đáng ghét cố ý nhìn cô làm trò cười! Cô tức giận ném lược xuống, Tạ Chiêu đỡ được ung dung cất vào túi.

Tạ Chiêu dùng khẩu hình miệng nói: “Chờ em.”

Trình Dao Dao nhăn mặt với hắn.