Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 129




Đội tra xét hung dữ đi thẳng về phía này, trong lòng Trình Dao Dao căng thẳng, cô bảo Tạ Chiêu: “Anh đi nhanh đi!”

Tạ Chiêu nhăn mày chưa kịp nói chuyện thì đội tra xét đã đến trước mặt, họ bao vây ba người: “Cậu là Tạ Chiêu? Đi theo chúng tôi.”

Tạ Chiêu chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hắn bình tĩnh: “Tội danh?”

Đội tra xét cười lạnh: “Bắt cậu đương nhiên là có tội, đi theo chúng tôi thì biết.”

“Dựa vào đâu chứ! Mấy người bắt người phải có chứng cứ rõ ràng. Mấy người có nói lý do không?” Trình Dao Dao chắn trước người Tạ Chiêu.

Bố Trình đứng dậy lấy giấy hành nghề của mình ra đưa cho đội tra xét: “Bây giờ là xã hội chủ nghĩa mới, đội tra xét không thể bắt người tùy tiện được đúng không? Dù sao cũng phải nói lý do chứ.”

Đội tra xét thấy 4 chữ Tổng công trình sư, thái đội lập tức tôn kính hơn với bố Trình: “Gần đây trêи thị trường xuất hiện một nhóm dầu cua lớn, cục công an thành phố và đội tra xét chúng tôi liên tục điều tra. Hiện tại có người báo cáo hai ngày trước người này xuất hiện trêи chợ đen, đây là đối tượng tình nghi quan trọng!”

(总工程师: Tổng công trình sư là một thuật ngữ dùng để chỉ là người làm công tác kỹ thuật hoặc quản lý có kiến thức tổng hợp hệ thống, có chuyên môn sâu về một ngành và am hiểu rộng các lĩnh vực có liên quan, có năng lực điều hành một hệ thống kinh tế – kỹ thuật cụ thể.)

Trình Dao Dao sững sờ: “Dầu cua? Đó là…”

Tạ Chiêu che miệng cô lại, hắn nói với đội tra xét: “Tôi đi với mấy người là được.”

“Không được, anh không thể đi cùng họ!” Trình Dao Dao ôm chặt cánh tay Tạ Chiêu: “Không phải anh ấy làm!”

Đội tra xét liếc mắt: “Không phải cậu ta làm, chẳng lẽ là cô làm?”

Trình Dao Dao vội la lên: “Tôi…”

“Em im ngay!” Tạ Chiêu quát cô.

Đôi mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, cô muốn nói lại thôi, bộ dáng bị dọa sợ phát khóc.

Bố Trình tức giận, ý nghĩ muốn nói chuyện giúp Ta Chiêu cũng biến mất, ông nghe họ nói Tạ Chiêu đầu cơ trục lợi trêи chợ đen thì càng xem thường hắn.

Bố Trình giữ chặt Trình Dao Dao, cuối cùng ông vẫn nói hai câu giúp hắn: “Cậu ấy vừa từ nông thôn lên đây chưa được hai ngày, vụ án buôn lậu lớn như thế không phải do cậu ấy làm đâu.”

“Coi như cậu ta không phải chủ mưu thì cũng là người có liên quan, ông yên tâm, chúng tôi sẽ không oan uổng người tốt!” Đội tra xét nói hai câu rồi quay sang nhìn Tạ Chiêu: “Đi nhanh lên!”

Tạ Chiêu đứng thẳng lưng: “Tôi tự đi được.”

Lúc đi qua người bố Trình, Tạ Chiêu xin lỗi ông: “Thực sự xin lỗi bác trai, lần đầu tiên gặp mặt đã lưu lại ấn tượng xấu cho bác.”

“Cậu đi nhanh đi!” Bố Trình không vui quay lưng đi, ông còn giữ chặt Trình Dao Dao không cho cô chạy theo.

“Tạ Chiêu, Tạ Chiêu!” Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tạ Chiêu, nước mắt đọng trong mắt không rơi xuống.

Tạ Chiêu nhìn kỹ cô, sau đó lắc đầu nhẹ, đi thẳng không quay đầu lại.

Thấy đội tra xét dẫn Tạ Chiêu đi, trong quán lập tức vang lên tiếng bàn luận ồn ào.

Nam thanh niên đẹp trai như vậy lại là tội phạm đầu cơ trục lợi? Rất nhiều ánh mặt nhìn chằm chằm Trình Dao Dao và bố Trình. Bố Trình là phần tử trí thức cao cấp, ông luôn được người khác tôn kính, chưa bao giờ gặp trường hợp như này. Ông tức giận xanh mặt kéo Trình Dao Dao rời đi.

Bố Trình gọi hai cái xe kéo nhưng Trình Dao Dao không chịu theo ông về nhà: “Tạ Chiêu bị dẫn đi rồi, sao con có thể về nhà được?”

Bố Trình tức giận: “Cậu ta đáng giá để con thích không? Vừa rồi bố đã cảm thấy kỳ quái, cậu ta là nông dân nhưng sao lại ăn mặc tốt như vậy, cổ tay còn đeo đồng hồ! Hóa ra là tội phạm đầu cơ trục lợi!”

Trình Dao Dao tức giận khuôn mặt đỏ bừng: “Sao bố lại nói chuyện khó nghe như vậy? Cái gì gọi là tội phạm đầu cơ trục lợi, không phải chỉ là làm kinh doanh nhỏ thôi sao? Tổ tiên của mẹ cũng làm nghề buôn bán mà!”

Nghe Trình Dao Dao nói đến mẹ ruột, lòng bố Trình chua xót: “Gia đình cụ ngoại con là nhà tư sản dân tộc, hai người cậu của con đều hi sinh vì cách mạng! Sao cậu ta có thể so sánh với mẹ con chứ?”

“Con không nói với bố nữa!” Trình Dao Dao ngồi lên xe kéo, cô nói với phu xe: “Đến đội tra xét!”

Phu xe là một thanh niên trẻ, vừa thấy cô gái xinh đẹp nói thì lập tức kéo xe chạy đi, Trình Chinh ở phía sau ngơ ngẩn không đuổi kịp.

Cổng đội tra xét có khí thế mạnh mẽ, trêи bậc thang ở cửa chính có mấy người đàn ông trung niên và ông lão nhà nông đứng đó, vừa nhìn liề biết là người bán hàng bị tịch thu hàng hóa. Họ không dám tranh cãi với đội tra xét nhưng lại không nỡ bỏ những mặt hàng kia.

Lúc này có một cái xe kéo dừng trước cổng, phu xe lau mồ hôi, ân cần đỡ một cô gái xinh đẹp thời thượng xuống.

Nhóm người bán hàng trợn to mắt. Trước cổng đội tra xét đều là nhóm đầu cơ trục lợi ủ rũ mất tinh thần, đây nhất định là con gái hoặc bạn gái của lãnh đạo đội tra xét rồi.

Phó đội trưởng đội tra xét cũng nghĩ như vậy.

Tháng chạp trời lạnh, trong văn phòng đội tra xét lại ấm áp dễ chịu, mọi người đốt bếp lò ngồi uống trà nóng, người thì ăn móng heo kho và đậu phộng thu được từ nhóm bán hàng rong, người thì đánh bài poker, người thì nói chuyện trêи trời dưới đất.

Bỗng nhiên cửa bị mở ra mang theo một trận gió lạnh làm mọi người giật mình.

Phó đội trưởng đội tra xét tưởng có tên bán hàng rong nào không có mắt lại tới, hắn há miệng mắng: “Mẹ nó chứ, tôi nói mấy người chờ ở bên ngoài…”

Lời còn lại nuốt hết vào bụng, phó đội trưởng đội tra xét trợn lồi mắt, hắn vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại cổ áo bị lệch: “Đồng… đồng chí này, cô tìm ai vậy?”

Hai tay Trình Dao Dao nắm chặt nhìn xung quanh phòng. Văn phòng đội tra xét được sửa lại từ nhà kho cũ, bên ngoài là văn phòng, bên trong là phòng phẩm vấn giam giữ một số tội phạm đầu cơ trục lợi.

Lòng Trình Dao Dao nóng như lửa đốt, trêи mặt còn phải cố gắng bình tĩnh: ‘Tối có việc muốn tìm anh.”

Phó đội trưởng bị đôi mắt hoa đào kia nhìn mất hồn, hắn đuổi mấy người khác ra ngoài. Lúc này Trình Dao Dao mới nói: “Tôi tìm một người, anh ấy bị mấy người coi là tội phạm đầu cơ trục lợi mà bắt về, tôi muốn gặp anh ấy.”

Phó đội trưởng vỗ ngực: “Không thành vấn đề! Nếu như bị đội tra xét bắt về, cô chỉ cần nói tên, tôi cam đoan để cô nhìn thấy người đó!”

Trình Dao Dao nói: “Tạ Chiêu.”

“Tên là Tạ Chiêu đúng không? Tạ… Tạ Chiêu!” Mắt phó đội trưởng trợn to, hắn lập tức lấy lại tinh thần, đầu lắc như trống bỏi.

Lòng Trình Dao Dao nặng nề. Nếu đơn giản chỉ là đầu cơ trục lợi, người này sẽ không có thái độ như vậy.

Trình Dao Dao cắn môi, đôi mắt hoa đào đỏ ửng: “Ít nhất cũng để tôi gặp anh ấy một lần.”

Trêи đời này không có người đàn ông nào có thể từ chối ánh mắt Trình Dao Dao, phó đội trưởng khó xử, Trình Dao Dao lặng lẽ nhét một bọc giấy vào trong tay hắn.

Phó đội trưởng bóp nhẹ lập tức biết bên trong là tiền, hắn nhìn xung quanh rồi nói: “Đại đội trưởng đi ra rồi, cô có 5 phút vào thăm, nhìn một chút rồi chạy ngay ra đó!”

Trình Dao Dao vội vàng gật đầu, phó đội trưởng tự mình trông cửa, hắn lấy chìa khóa mở cửa nhỏ: “5 phút!”

Trình Dao Dao lách người đi vào, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại. Trong kho hàng lưu lại mùi lương thực nồng đậm, Trình Dao Dao bịt mũi, cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên: “Em Dao Dao?”

“Tạ Chiêu!” Trình Dao Dao híp mắt, rốt cuộc thấy người bị còng tay bên cạnh cửa sổ.

Trình Dao Dao đi thẳng tới, cô thấy Tạ Chiêu bị vặn tay ra sau lưng còng lại, nước mắt lập tức rơi xuống.

Cảnh này giống hệt trong sách. Đội tra xét cố ý làm khó Tạ Chiêu, họ bắt chéo tay Tạ Chiêu ra sau lưng rồi còng lại bên cạnh cửa sổ, biện pháp này giết người không thấy máu, dù là đàn ông làm bằng sắt cũng không chịu nổi mấy phút.

Trong sách nói Tạ Chiêu chịu đựng 3 ngày cũng không cúi đầu.

Giọng nói của Tạ Chiêu gấp gáp: “Sao em lại tới đây?”

Trình Dao Dao nhào vào ngực hắn khóc to, cô khóc đến mức thở không ra hơi, hai tay Tạ Chiêu không thể động đậy, hắn cúi đầu cọ cằm vào đỉnh đầu cô: “Em Dao Dao đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”

Trình Dao Dao khóc thút thít nói: “Em… Em đến thăm anh.”

Cô nghe thấy Tạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Em dọa chết anh rồi.”

Trình Dao Dao tức giận nói: “Anh mới dọa chết em ý! Dầu cua liên quan gì đến anh chứ? Sao bọn họ lại bắt anh?”

Tạ Chiêu nhìn cửa nhỏ đóng chặt thấp giọng nói: “Không rõ ràng lắm. Nhưng chuyện dầu cua không liên quan gì đến em, em không được nói gì ra bên ngoài.”

Trình Dao Dao lo lắng: “Anh yên tâm, em sẽ đi tìm người giúp, anh nhất định không có chuyện gì đâu.”

“Em không được đi.” Tạ Chiêu cúi đầu, Trình Dao Dao phối hợp ngửa mặt lên, Tạ Chiêu nhẹ nhàng hôn nước mắt trêи mắt cô: “Em ngoan ngoãn ở trong nhà là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. Tin tưởng anh.”

Trình Dao Dao đành phải gật đầu, cô run rẩy sờ cánh tay của hắn, cơ bắp trêи cánh tay rắn chắc: “Tay anh… có đau không? Cánh tay của anh chịu nhiều tổn thương quá.”

Tạ Chiêu cười khẽ: “Yên tâm đi, không đau.”

Tạ Chiêu nhẹ nhàng động đậy, còng tay và song cửa sổ va chạm vào nhau kêu leng keng. Trình Dao Dao nhìn kỹ thấy mặt hắt không có dấu hiệu nhịn đau, cô lại sờ lưng hắn không có chảy mồ hôi lạnh thì kỳ quái nói: “Sao có thể như vậy được?”

Tạ Chiêu liếc nhìn cánh cửa. Trình Dao Dao hiểu rõ, cô lấy một ít tiền đưa hắn: “Bọn họ lấy hết tiền trêи người anh rồi đúng không? Cho anh cái này.”

Tạ Chiêu lắc đầu. Hắn dùng một cái lá vàng luôn mang người mới làm cho người ở đây nới lỏng tay chân. Nhưng họ vẫn không nói gì cả. Đội tra xét bắt người chủ yếu dọa dẫm để lấy tiền dùng, bây giờ dùng tiền cũng không được, chắc chắn có người đã để mắt đến hắn.

Trình Dao Dao cho thêm tiền cũng chỉ đổ sông đổ biển mà thôi.

Trình Dao Dao không biết tình hình bây giờ và trong sách có gì khác nhau, nhưng trong lòng cũng dần ổn định. Cô lấy một bình rượu nhỏ vặn nắp ra: “Mấy người kia không cho anh uống nước đúng không? Rượu nho có thể ấm người, anh uống nhiều vào.”

Bình rượu đặt lên đôi môi khô ráo của Tạ Chiêu, hắn ngửa đầu uống cạn, giọt rượu đỏ tươi chảy xuống dọc theo yết hầu.

Lúc này, phó đội trưởng mở cửa ra: “Nhanh lên! Mau ra đây ngay, bọn họ trở về rồi!”

“Tạ Chiêu…” Trình Dao Dao khóc thút thít nhìn Tạ Chiêu.

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhìn thẳng vào cô: “Nhớ lời anh dặn, tự bảo vệ mình!”

Trình Dao Dao lưu luyến đi ra cửa, phó đội trưởng kéo cô chạy ra ngoài, cửa phòng khóa lại.

Hai người chạy nhanh ra cửa sau, phó đội trưởng vỗ ngực: “Bà cô ơi, cô suýt nữa hại chết tôi rồi!”

Trình Dao Dao lau nước mắt nói: “Sợ gì chứ? Một tên tội phạm đầu cơ trục lợi mà thôi, không phải mấy người suốt ngày bắt người rồi thả người sao?”

“Chuyện này không giống nhau, cấp trêи phân phó…” Bỗng nhiên phó đội trưởng ngậm miệng lại: “Cô xem tôi nói gì này.”

Trình Dao Dao nói: “Tội của Tạ Chiêu không phải là đầu cơ trục lợi sao?”

Phó đội trưởng đuổi Trình Dao Dao: “Cô đi nhanh đi!”

Trình Dao Dao hỏi tiếp: “Có người chỉ tên bắt anh ấy đúng không?”

“…” Phó đội trưởng đau đầu nói: “Sao đồng chí nữ này phiền phức như vậy chứ? Tôi xin cô đấy, cô đi nhanh lên đi!”

Suy nghĩ của Trình Dao Dao chắc chắn, cô lấy một chồng phiếu lương thực cho hắn: “Tôi có một chuyện làm phiền anh.”

“Đừng, đừng.” Phó đội trưởng lắc đầu như trống bỏi, nhưng ánh mắt lại dính chặt trêи chồng lương phiếu, làm thế nào cũng không dứt ra được.