Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 157




“Cái kẹp tóc này rất đẹp, tôi vừa thấy nó liền nhớ tới cô. Không được từ chối tôi.”

Món quà nhỏ, dỗ ngon dỗ ngọt, không tôn trọng người khác.

Đôi mắt nai con của Tạ Phi mở to hơn, sóng nước lay động. Cô không ngượng ngùng theo dự liệu của Lục Thanh Đường mà là … Hoảng sợ và ghét bỏ.

… Ghét bỏ?

“Tôi không cần!” Tạ Phi đặt hộp cơm trêи bồn rửa.

Nụ cười trêи mặt Lục Thanh Đường cứng lại, ánh mắt hắn trầm xuống.

“Tôi không cần!” Tạ Phi lấy hết dũng khí lặp lại lời nói. Tiếng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, trời sinh giống như không có cổ họng. Lúc cô tức giận cũng không kêu la mà chỉ cúi đầu tránh đi.

Nhưng Lục Thanh Đường chặn đường rồi, cô không chạy thoát được.

Tạ Phi không biết Lục Thanh Đường muốn làm gì. Rõ ràng có rất nhiều cô gái vây quanh hắn, hắn đều đối xử tốt với họ, nhưng vì sao hắn lại bắt nạt mình.

Cô gái trước mặt trắng như tuyết, đôi môi màu hồng nhạt, đôi mắt nai con chứa đầy nước mắt giống như con thỏ trắng rơi vào bẫy.

Tạ Phi mặc áo màu hồng chấm bi trắng, thân hình mỏng manh như hoa đào mới nở đầu tháng ba. Ở cái niên đại phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, bộ dáng phong tình như người ở vùng sông nước Giang Nam rất hiếm thấy.

Tạ Phi vừa mảnh mai vừa nhát gan kϊƈɦ thích sự độc ác bên trong con người, không phải tất cả mọi người, nhưng Lục Thanh Đường là người có tính xấu trời sinh, hắn thấy bộ dáng sợ hãi của Tạ Phi liền muốn bắt nạt cô.

Tâm tình bị đè nén, cả người không tốt, bây giờ sự độc ác cũng dâng lên. Hắn nghiêng người dựa vào gần Tạ Phi, thân hình cao lớn tạo ra sự uy hϊế͙p͙ vô hình cho người ta: “Nghe nói anh trai cô đầu cơ trục lợi vàng?”

“Á!” Tạ Phi phát ra tiếng hô ngăn ngủi, cô hoảng sợ nhìn hắn.

Vàng, anh trai… thật sự đáng sợ. Bóng ma chôn sâu trong tuổi thơ của cô chính là vàng, mấy người kia thường xông vào nhà cô lục lọi tìm vàng. Anh trai vì bảo vệ cô và bà nội nên bị đánh đến mức đầu rơi máu chảy bao nhiêu lần.

Lục Thanh Đường nói: “Tôi sẽ không nói ra. Tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi, tôi không có ý đồ xấu gì cả.”

Tạ Phi nhìn gương mặt nở nụ cười của Lục Thanh Đường thì cảm thấy trong mắt hắn chứa sự hung ác, nụ cười giấu đao, cả người cô run rẩy giống như hoa đào bị gió rét thổi qua. Sao lại dễ bắt nạt như vậy chứ, khó đùa hơn rồi.

Nụ cười trêи mặt Lục Thanh Đường biến mất, hắn hỏi: “Cô sợ tôi vậy sao?”

Tạ Phi dùng sức gật đầu, thấy da mặt Lục Thanh Đường co lại, cô vội vàng lắc đầu. Nước mắt rơi xuống như mưa.

Gân xanh trêи thái dương của Lục Thanh Đường nổi lên, tính tình tốt đẹp như hồ lỳ ngàn năm bị cô phá hủy, hắn cắn răng nói: “Về sau không được né tránh tôi, nghe thấy không? Không được lắc đầu gật đầu, dùng miệng nói!”

Tạ Phi gật mạnh đầu.

Lục Thanh Đường không phát cáu nữa, hắn tránh sang một bên.

Tạ Phi chạy vèo đi, trong không trung lưu lại mùi thơm nhàn nhạt thoáng qua rồi biết mất không còn dấu vết. Lục Thanh Đường nhìn chằm chằm bồn rửa, trốn nhanh quá không cần hộp cơm luôn.

Luc đại thiếu gia xắn tay áo rửa sạch hộp cơm rồi cất đi.

Tiết Thanh minh, mưa rơi rào rào. Đêm qua mưa nhỏ, tường trắng mái đen ở thôn Điềm Thủy được rửa sạch. Ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, góc tường mọc rêu xanh giống như bức tranh thủy mặc.

Trình Dao Dao thướt tha đứng giữa sân. Cô mặc áo cách tân thêu hoa và váy xếp ly màu đen, cô ngẩng mặt lên lộ ra nốt ruồi ở khóe mắt cực kỳ xinh đẹp.

Bức tranh thủy mặc được thần bút vẽ thêm một nét trở nên tươi mới hơn.

Sáng sớm mấy người phụ nữ bận rộn trong phòng bếp, đôi tay ngâm nước đỏ bừng, khói trắng lượn lờ trêи bếp lò, nặn bánh, nấu xôi, bận rộn không ngừng nghỉ.

Trong sân nhà họ Tạ cũng bắt đầu làm mọi việc. Trời chưa sáng Tạ Chiêu đã mang gạo nếp đến nơi xay bột của đại đội, sau đó nghiền ra nước. Đầu tiên treo túi vải đựng gạo nếp ngâm lên, bên dưới đặt một cái chậu để đựng nước. Nước chảy tí tách đến ngày thứ hai, gạo nếp trong túi trở thành bột nếp tốt nhất. Bột nếp mài xong vừa mịn vừa dẻo.

Ba ngày trước Tiết Thanh minh, đại đội mở nơi xay bột, năm nay trong thôn xây nhà trồng rau nên nhà nào cũng dư dả hơn, nhà ít thì xay 3-5kg, nhiều thì 7-8kg, họ mang gạo nếp đến nơi xay bột xay thành bột dẻo, sau đó hái rau khúc trộn đều làm thành bánh khúc cho Tiết Thanh minh.

Bánh khúcMột con cá to bơi trong chậu, thịt ba chỉ đặt trêи thớt. Bà Tạ rửa xong mấy cái chén sứ nhỏ, sau đó làm bánh ngọt ở trong phòng bếp.

Trình Dao Dao mặc quần áo mới bà Tạ may cho cô, cô kiểm tra dâu tây, quả to mọng đỏ tươi. Trình Dao Dao đổ thêm ít linh tuyền xuống rồi đi ra ngoài.

Bà Tạ đuổi theo phía sau: “Đi đường cẩn thận chút, hôm nay tan làm về nhà sớm, nhớ gọi Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến đó, nhớ kỹ chưa?”

“Dạ.” Trình Dao Dao đáp, cô vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ thì gặp mấy đứa nhỏ Cẩu Đản.

Bọn nhỏ cầm một cành liễu nhỏ đuổi nhau chạy vào trong ngõ nhỏ, lúc chạy đến trước mặt Trình Dao Dao thì phanh gấp lại, bọn nhỏ ngoan ngoãn chào cô: “Chị Dao Dao.”

Trình Dao Dao cười nói: “Các em hái nhiều liễu như vậy làm gì?”

Thiết Đản nói: “Mẹ em nói ngày mai là Tiết Thanh minh, phải cắm cành liễu. Anh em bẻ mấy cành cho chị đó!”

Mặt Cẩu Đản đỏ lên, nó nói to: “Em bẻ cho nhà em! Thuận… Thuận tiện bẻ thêm mấy cành!”

Trình Dao Dao cười giảo hoạt: “Thật sao? Vậy em tiện đưa đến nhà chị đi. Hôm nay bà Tạ làm bánh ngọt đấy.”

Mấy đứa Thiết Đản nhảy cẫng lên chạy đi. Bà Tạ vừa hiền lành vừa dịu dàng, lần nào bọn nó giúp chị Dao Dao, bà Tạ cũng cho bọn nó đồ ăn ngon. Cẩu Đản chạy mấy bước, cậu quay đầu nhìn Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, sao chị Hàn Nhân và chị Hiểu Phong không đến đón chị?”

Trình Dao Dao nói: “Chắc họ đến muộn đó.”

Cẩu Đản chạy lại: “Em đưa chị đi!”

Trình Dao Dao hơi bất ngờ: “Ồ? Em không ăn bánh ngọt sao?”

Cẩu Đản nuốt nước miếng, cậu tức giận nói: “Dài dòng!”

Cẩu Đản cầm rổ của Trình Dao Dao chạy đi trước. Trình Dao Dao bật cười, cô đi theo sau, bé trai bá đạo như vậy đó.

Cẩu Đản xách rổ đi cùng Trình Dao Dao một đoạn thì gặp Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân.

Hàn Nhân nói từ xa: “Dao Dao, bảo vệ nhỏ của cô lại đưa cô đi à?”

Hàn Nhân thích trêu Cẩu Đản nhất, quả nhiên Cẩu Đản xù lông lên, cậu thấy Trình Dao Dao không có lương tâm cười ra tiếng thì tức giận ném rổ cho Trình Dao Dao: “Về sau chị tự đi làm đi! Tốt nhất để lợn rừng trêи núi bắt chị đi!”

Cẩu Đản nói xong thì chạy đi.

Về sau nhớ lại, đây là dấu hiệu đầu tiên.

Nhưng Trình Dao Dao vẫn cười không tim không phổi: “Được, lúc đó em đừng khóc đấy!”

Hàn Nhân cũng cười ngửa tới ngửa lui, Trình Dao Dao đập cô: “Sao cô cứ trêu Cẩu Đản vậy! Nhanh đi làm thôi. Làm xong sớm còn về nhà nấu cơm!”

Ngày mai là Tiết Thanh minh, chiều nay được nghỉ sớm. Mấy cô gái đều đẩy nhanh tốc độ làm việc, mười ngón tay nhặt lá chè nhanh như gió, một giỏ chè khô được nhặt xong rất nhanh.

Từ xưa thôn Đào Am đã làm trà để cống nạp, những cô gái chưa lấy chồng chuyên môn làm chè được gọi là “Nữ trà”, có một số lời đồn ướt át về việc này — Những cô gái đó phải dùng miệng để hái chè sau đó cho vào ngực ủ.

Bây giờ không còn tác phong thối nát của giai cấp phong kiến nữa, vẫn là mấy cô gái chưa lấy chồng hái và nhặt chè nhưng quá trình làm chè không khắc nghiệt như vậy nữa. Nếu không dựa vào cách làm ở thời xưa, lá chè ủ trong người Trình Nặc Nặc sẽ biến thành mùi vị khác rồi.

Trình Dao Dao nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên có cảm thấy ánh mắt rơi trêи người mình. Cô ngẩng đầu nhìn, mấy cô gái đều cúi đầu yên lặng làm việc, trong nhà kho chỉ có tiếng là chè xào xạc.

Cô nhìn lướt qua Trình Nặc Nặc ngồi cách đó không xa. Trình Nặc Nặc mặc áo bông màu xanh, cô cúi đầu chăm chú làm việc, bộ dáng cực kỳ an phận. Trình Nặc Nặc vẫn ngồi cùng Lâm Bình Bình và Lâm Đan Đan, ba người làm riêng phần của mình, không ai nói với nhau câu gì.

Nghe nói vì chuyện phòng ở, Trình Nặc Nặc và Lâm Nhiên náo loạn một trận — Tiểu Thu bị dọa ngã bệnh, thanh danh của Trình Nặc Nặc ở trong thôn càng thối hơn. Mấy chuyện này đều do người khác nói cho Hàn Nhân, Hàn Nhân kể lại cho Trình Dao Dao nghe.

Trình Dao Dao không tin Tiểu Thu bị bệnh. Tiểu Thu uống linh tuyền của cô đó, dựa vào tính tình của Lâm Nhiên Nhiên, cô ấy cũng không để Tiểu Thu bị bắt nạt. Người khác không biết thân phận thật của Lâm Nhiên Nhiên, họ chỉ thấy mấy ngày hôm nay Lâm Nhiên Nhiên không đến làm việc, họ đều đồng tình với cô, do đó không có ai nói chuyện với Trình Nặc Nặc.

Trình Dao Dao cũng cảm thấy thoải mái tinh thần. Mấy ngày nay Trình Nặc Nặc không tới gần cô, Lưu Mẫn Hà cũng không quấn lấy cô từ hôm cô cho bánh nữa.

Nhưng… Trình Dao Dao nhớ tới ánh mắt luôn nhìn chằm chằm mình mấy ngày nay, chẳng lẽ là ảo giác sao?

Không, không phải là ảo giác. Trình Dao Dao quay đầu lườm Thẩm Yến, hắn đang nhìn chằm chằm mình ngẩn người, đúng là đồ đáng ghét. Không biết dạo này Thẩm Yến uống phải thuốc gì mà cứ như người mất hồn, lúc làm việc luôn nhìn chằm chằm cô ngẩn người.

Mấy cô gái khác đều nhận ra. Lúc đầu họ còn có ý với thanh niên trí thức Thẩm, nhưng thấy bộ dáng lưu manh nhìn chằm chằm Trình Dao Dao của hắn, còn có chuyện giữa hắn và Trình Nặc Nặc, mấy cô gái tan nát cõi lòng, sau đó họ bắt đầu khinh bỉ Thẩm Yến.

Lúc nghỉ trưa, mấy cô gái ngồi vây quanh Trình Dao Dao an ủi cô: “Lần tới anh ta còn như này nữa, chúng ta sẽ xử anh ta.”

“Chúng ta báo cáo với đại đội trưởng!”

Tình hữu nghị của mấy cô gái ở nông thôn rất trong sáng, một khi coi cô là người một nhà thì sự nhiệt tình, thân mật kia làm người ta rất thích.

Lúc trước Trình Dao Dao ít khi cảm nhận được tình bạn này. Cô quá xinh, mấy người bạn ở trong vòng tròn quan hệ đều ghen ghét với cô, nhưng họ vẫn lấy lòng cô. Từ lúc đi tới thế giới này, cô có hai người bạn là Hàn Nhân và Trương Hiểu Phòng, bây giờ cô lại có thêm mấy người bạn mới nữa.

Trình Dao Dao rất trân quý tình bạn này. Sau khi kết thúc công việc, mấy cô gái rủ cô đi hái rau khúc, Trình Dao Dao từ chối.

Trình Dao Dao nói: “Tôi phải về nấu cơm giúp bà Tạ.”

“Vẫn kịp mà! Chúng tôi cũng phải về nhà nấu cơm, chỗ rau khúc kia tươi non lắm, ngày mai hái không kịp đâu!”

Mấy cô gái kéo tay Trình Dao Dao, họ muốn Trình Dao Dao tham gia vào như người một nhà. Bây giờ Trình Dao Dao là một thành viên trong đó, chắc đại tiểu thư đến từ thành phố chưa biết hái rau khúc đâu!

Trình Dao Dao nhìn về phía Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong xin giúp đỡ. Trương Hiểu Phong cười nói: “Vậy chúng ta đi hái cùng nhau đi, ba người chúng ta hái nhanh thôi.”

Hàn Nhân cũng thích náo nhiệt. Hôm nay ra cửa sợ trời mưa, mọi người đều đi ủng, họ xách rổ vui vẻ đi về hướng ngoại ô.

Lòng tốt đôi khi dẫn đến nguy hiểm, rắn độc âm thầm rình mò tìm được cơ hội theo đuôi tới.

Hôm qua mưa nhỏ, rau khúc mọc rất nhiều trêи sườn núi, một đám màu xanh mọng nước. Rau khúc mọc vào Tiết Thanh minh non nhất, sau Thanh minh nó sẽ nhanh chóng nở hoa rồi già đi, chất dinh dưỡng trong rau cũng mất dần, khi làm bánh sẽ không còn mùi thơm nữa, có lúc ăn rát cả họng.

Mấy cô gái chia nhau ra hái, Trình Dao Dao cũng tìm một chỗ hái rau khúc để vào rổ. Động tác của Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân nhanh hơn cô nhiều, họ hái một lúc đã được hơn nửa rổ.

Trương Hiểu Phong hỏi: “Đủ chưa?”

Trình Dao Dao tính toán: “Chưa đủ, tối thiểu phải đầy một rổ. Trong nhà xay 5kg gạo nếp đó.”

Hàn Nhân nhìn xung quanh sườn dốc, mấy cô gái ở quanh đó không đi đâu xa, có chuyện gì kêu một tiếng là nghe thấy. Cô nói: “Tôi và Hiểu Phong về nhà lấy quần áo ở qua đêm rồi đổi giày. Cô đợi ở đây, đừng chạy lung tung biết chưa?”

Trêи sườn dốc đều là người, Trình Dao Dao gật đầu: “Được.”

Trương Hiểu Phong dặn dò lại một lần: “Cô đợi ở đây, đừng chạy lung tung đó!”

Trình Dao Dao cam đoan: “Cô yên tâm đi!”

Trình Dao Dao thật sự không chạy linh tinh, Cô hái hết chỗ rau khúc ở xung quanh, cô thấy phía trước có một cô gái đang hái thì quay người sang phía khác.

Đúng lúc cô đứng dậy thì thấy bóng người từ phía sau chắn trước người cô.