Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 180




Ban đêm, thôn Điềm Thủy tối om tĩnh lặng, người trong thôn đều ngủ say giấc, không ai phát hiện ra ánh lửa đang cháy sáng rực ở phía nhà họ Tạ.

Khoảng thời gian trước và sau Tết Đoan Ngọ, mặt trời nắng chói chang, củi phơi khô ráo, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ liền cháy. Đống củi ngoài cổng nhà họ Tạ đang cháy to, gió thổi lan sang đống củi mấy nhà bên cạnh, một khoảng cháy vang trời.

Trong mơ, Trình Dao Dao cảm thấy nóng nực, cô trở mình, cánh tay trắng nõn duỗi ra ngoài chăn nhưng vẫn nóng, cô trực tiếp đá chăn xuống. Ai ngờ chăn lại được đắp lên người, cô còn chưa kịp sợ hãi, âm thanh quen thuộc đã vang lên: “Em Dao Dao, là anh.”

Bàn tay lớn ấm áp che miệng cô lại, Trình Dao Dao mở mắt đối diện với đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu. Ánh lửa ở ngoài cửa sổ phía sau hắn chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng gương mặt đẹp trai của Tạ Chiêu. Tạ Chiêu mặc áo ba lỗ và quần quân đội màu xanh, dáng vẻ mới ngủ dậy nhưng vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo, hắn làm Trình Dao Dao cảm thấy yên tâm.

Cô dạ một tiếng mang theo âm thanh mềm mại mới tỉnh ngủ, cô cọ mặt vào trong lòng bàn tay Tạ Chiêu rồi hít một ít dương khí. Lòng bàn tay Tạ Chiêu nóng lên, đôi mắt cũng nóng bỏng, giọng nói của hắn khàn khàn: “Em Dao Dao, không làm nũng.”

Trình Dao Dao chỉ mặc một cái váy ngủ, cô giống như con mèo nhỏ cọ trong lòng bàn tay Tạ Chiêu, thật sự muốn khảo nghiệm ý chí của hắn mà. Tạ Chiêu giang hai tay ra, hắn ôm vòng eo mềm nhũn của Trình Dao Dao: “Bên ngoài cháy rồi.”

“Vâng.” Trình Dao Dao nằm dựa lên vai Tạ Chiêu, mắt cô nửa nhắm nửa mở. Bả vai Tạ Chiêu rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, lúc cọ vào cực kỳ thoải mái.

Tạ Chiêu lấy áo khoác mặc vào cho cô: “Ra ngoài xem trò vui đi.”

“Vâng… Vâng!” Đột nhiên Trình Dao Dao run rẩy, cô tỉnh táo dần: “Cháy rồi!”

“Ừm.” Tạ Chiêu cầm một tay Trình Dao Dao nhét vào tay áo khoác: “Đi ra ngoài xem.”

Trình Dao Dao gấp gáp, chân tay đạp lung tung: “Cháy rồi, cháy rồi! Sao anh không vội vậy, mau gọi người tới dập lửa đi!”

Tạ Chiêu vẫn bình tĩnh như cũ, hắn mỉm cười: “Đi ra xem đi.”

Mặc dù hôm nay là Tết Đoan Ngọ nhưng đêm khuya vẫn lạnh. Gió tối nay thổi qua làm mặt Trình Dao Dao nóng hừng hực, cơn gió còn mang theo mùi than củi bốc cháy, hai người vừa đi ra ngoài liền nghe thấy âm thanh củi khô cháy kêu tí tách và tiếng gió thổi vù vù.

Tủng Tủng tỉnh từ sớm, nó nhảy nhót trêи đất rồi chạy đến chỗ Tạ Chiêu lẩm bẩm. Tạ Chiêu thuận tay ôm nó lên.

Trình Dao Dao nói: “Tủng Tủng gọi anh dậy à?”

Tạ Chiêu sờ đầu chó mập cười nhẹ. Mấy ngày này nhà Trình Nặc Nặc ở sát vách, đêm nào hắn cũng đi tuần tra. Nhưng đúng là Tủng Tủng phát hiện lửa cháy đầu tiên, để nó nhận công đầu cũng không sao.

Đi vào trong sân, Trình Dao Dao mới biết vì sao Tạ Chiêu lại bình tĩnh như vậy. Tường bao nhà họ Tạ rất cao, mái hiên có thể phòng cháy, lửa bên ngoài cháy to đến mấy cũng không lan vào được.

Tạ Chiêu ôm cô nói nhỏ: “Chỗ bốc cháy là đống củi.”

Trình Dao Dao nói: “Nếu dựa theo cách đốt này, sớm muộn cũng lan vào phòng.”

“Đừng vội.” Tạ Chiêu nhìn chằm chằm tường bao, đôi mắt hẹp dài nhắm lại, đường cong gương mặt hiện lên sự cứng rắn, lạnh lẽo.

Trình Dao Dao nhìn theo hắn, bỗng nhiên cô thấy một cây củi đang cháy được ném từ bên ngoài vào trong sân, mấy cây củi lửa liên tiếp bay vào bên trong.

“Cẩn thận cháy bí đỏ của em!” Trình Dao Dao vội vàng kéo tay Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu đi qua nhìn kỹ, Tủng Tủng cũng chạy theo, nó nhảy nhót quanh chân Tạ Chiêu, cái mũi nhỏ ướt sũng ngửi cây củi đang bốc cháy, may mà Tạ Chiêu kéo nó lại.

“Gâu, gâu, gâu!”

“Xuỵt!” Tạ Chiêu vuốt đầu Tủng Tủng, hắn nhặt cây củi lên xem. Trêи cây củi có rất nhiều dầu nến, lúc rơi xuống đất vẫn cháy to, có thể thấy người phóng hỏa ác độc như nào.

Trình Dao Dao đi tới nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Tạ Chiêu cười với cô, hắn nói: “Em nhìn đi.”

Cánh tay cường tráng của Tạ Chiêu vung lên, cây củi lửa bay lên không trung vẽ một đường vòng cung rồi bay sang tường bên kia.

Chó con trong sân nhà họ Tạ kêu gâu gâu, nó kêu vài tiếng cũng không nghe thấy rõ, ánh lửa vẫn sáng rực, trong sân cũng bốc lên khói trắng.

Trình Nặc Nặc đang đốt lửa, cô cười quỷ dị. Ông trời cũng giúp cô, bên trong ngõ hẻm này không có ai nuôi chó, con chó nhà họ Tạ là một con chó ngu ngốc mới lớn hơn một tháng, không có tác dụng gì cả.

Trình Nặc Nặc đốt hết cây này đến cây khác, cô đang muốn ném sang tường bên kia thì một cây củi lửa từ sát cách bay về theo đường cũ rơi thằng vào đầu cô.

Trình Nặc Nặc bị bỏng hét thảm lên, mấy cây củi lửa liên tục bay qua đây rơi hết lên người cô, tóc và quần áo của cô đều cháy to. Trêи củi còn nhỏ dầu nến nên không dễ dập. Vốn muốn hại người ai ngờ nó phản lại, cô hét lên lăn lộn trêи đất.

Tiếng hét sắc bén của con gái xé rách bầu trời đêm. Cùng lúc đó, chó con nhà họ Tạ cũng kêu lên, tiếng sủa như trẻ con không chói tai nhưng vẫn kéo theo một loạt tiếng chó sủa ở phía xa.

Có người kêu lên: “Cháy rồi! Cháy rồi!”

Cửa nhà mở ra, tiếng kêu la vang lên không ngừng, toàn bộ người trong thôn đều bị kinh động Mọi người ở trong sân nhà mình vẫn thấy rõ ánh lửa cháy ngút trời chiếu sáng một góc thôn làng.

Bà Tạ và Tạ Phi cũng thức dậy, hai người vội vàng chạy ra: “Chiêu ca nhi, Dao Dao! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại cháy vậy? Là nhà chúng ta sao… Khụ, khụ, khụ, cháy to quá…”

Lúc này gió đổi hướng, khói trắng bay hết vào trong sân. Trong ánh lửa cháy rực, cả tòa nhà giống như bị vây quanh trong biển lửa, trông cực kỳ đáng sợ.

Tạ Phi sợ hãi núp trong ngực bà Tạ, bà Tạ cũng hoảng sợ.

“Không sao đâu ạ.” Tạ Chiêu an ủi bà nội và em gái, hắn nói: “Cháy ở bên ngoài, không lan vào trong được.”

Bà Tạ nói: “Vậy cháu mau đi ra xem nhà ai cháy thì giúp họ một tay! Thật sự tạo nghiệp mà!”

Tạ Chiêu đáp ứng: “Vâng, cháu đi xem một chút.”

Trình Dao Dao nói: “Em cũng đi!”

Đang náo nhiệt đấy, cô không thể bỏ qua được.

Tạ Chiêu hiểu rõ tâm tư nhỏ của cô như lòng bàn tay, hắn dỗ cô: “Em về phòng ngủ trước đi, ngày mai xem náo nhiệt sau.”

Trình Dao Dao lẩm bẩm. Bà Tạ lập tức nói: “Dao Dao, cháu qua đây, Chiêu ca nhi đi dập lửa, không phải đi chơi đâu! Chiêu ca nhi, cháu đi nhanh đi, giúp họ một tay, cháu cũng phải cẩn thận đấy!”

Tạ Chiêu dặn dò liên tục, hắn bảo Trình Dao Dao và Tạ Phi khóa cửa sổ và cửa phòng vào, tý nữa hắn sẽ về. Tình hình đang loạn, không chừng có người đục nước béo cò, trong nhà còn có hai cô gái nổi danh xinh đẹp, Tạ Chiêu phải cẩn thận.

Bà Tạ dứt khoát gọi Trình Dao Dao và Tạ Phi về phòng bà ngủ, sao Trình Dao Dao ngủ được, cô mở cửa sổ thò đầu ra bên ngoài xem. Bên ngoài cực kỳ ồn ào, ánh lửa chiếu sáng bóng người, âm thanh kêu la và mắng chửi vang lên không ngừng.

Lòng Trình Dao Dao nóng như lửa đốt, cô chờ một lúc lâu Tạ Chiêu mới trở về. Trêи mặt và cánh tay hắn dính đầy than đen, trêи trán chảy đầy mồ hôi, hắn nói với bà Tạ: “Lửa tắt rồi. Trình Nặc Nặc phóng hỏa, cô ta bị bắt lại rồi.”

Bà Tạ cũng không thấy ngoài ý muốn, bà nói: “Tâm tư cô gái này quá độc ác.”

Người nông dân sống không dễ dàng, chuyện phóng hỏa đốt nhà đốt người chính là muốn diệt cả nhà người ta. Huống chi Trình Nặc Nặc là người ở nơi khác tới, thanh danh bê bối, dù người dân thôn Điềm Thủy tốt tính thế nào cũng không dễ dàng tha cho cô ta.

Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao, hắn mím môi nói: “Người trong thôn rất kϊƈɦ đông, suýt nữa đánh bác trai.”

Trình Dao Dao kêu lên, Tạ Chiêu lập tức nói: “Tên tâm, anh ngăn cản rồi. Chỉ là thím Ngân Quế đuổi cả nhà họ ra rồi, Trình Nặc Nặc bị chói trong chuồng bò, bác trai cũng đi cùng. Đúng lúc Lâm Gia Kỳ ở trong thôn, ngày mai cậu ấy sẽ gọi đồng nghiệp đến điều tra, đến lúc đó Dao Dao cũng phải phối hợp.”

Bà Tạ đau lòng ôm Trình Dao Dao, bà không vui nói: “Trình Nặc Nặc tạo nghiệp, liên quan gì đến Dao Dao?”

Tạ Chiêu nói: “Chuyện phóng hỏa nhằm vào Dao Dao, Dao Dao cần khai báo.”

Lúc này bà Tạ mới thôi.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên có mấy người công an vào thôn điều tra, một người trong đó là Lâm Gia Kỳ. Bọn họ đi điều tra từng nhà, lúc đến nhà họ Tạ, mấy người công an trẻ tuổi thấy mặt Trình Dao Dao thì ngây dại.

Trình Dao Dao quen ánh mắt này rồi, Tạ Chiêu che cô lại, hắn lạnh giọng nhắc nhở: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Lâm Gia Kỳ trừng mắt nhìn mấy tên không có tiền đồ này, bản thân cũng không nhìn Trình Dao Dao, tránh tâm thần nhiễu loạn. Công an ho khan, sau đó nghiêm túc hỏi các việc liên quan.

Trình Dao Dao trả lời chi tiết từng vấn đề bao gồm chuyện phóng hỏa nhằm vào cô.

Mấy người Lâm Gia Kỳ quan sát sân vườn. Họ thấy cây củi lửa rơi đúng vào đống lửa trong sân, có thể thấy người phóng hỏa đã nắm chắc vị trí. Đống củi này ở ngay gần phòng Trình Dao Dao, nếu không dập tắt kịp thời, hậu quả khó mà lường được. Mưu đồ của người phóng hỏa rất rõ, cô ta nhắm vào Trình Dao Dao.

Họ nhớ lại gương mặt cháy thảm thiết không nỡ nhìn của Trình Nặc Nặc rồi lại nhìn gương mặt xinh như hoa của Trình Dao Dao, Lâm Gia Kỳ tức giận: “Đây là hành vi phạm tội cực kỳ xấu xa!”

Mấy người công an trẻ tuổi cũng tràn đầy căm phẫn, họ lập tức ghi lại chi tiết rồi rời đi.

Tạ Chiêu đưa họ ra ngoài, Trình Dao Dao cũng đi ra cổng, cuối cùng cô cũng thấy tác phẩm kinh điển của Trình Nặc Nặc. Đầu ngõ nhỏ cháy đen thui, có vài chỗ vẫn bốc khói, tường đá đều bị đốt cháy đen. Tường nhà họ Tạ cao nên không tổn thất gì nhiều, có nhà tường bao thấp, ổ gà bị cháy, mười mấy con gà không bị đốt chết thì cũng bị khói hun chết, phụ nữ nhà kia khóc to, bà kéo Trình chinh bắt ông bồi thường tiền.

Mặt và cánh tay Trình Nặc Nặc bị bỏng nhiều chỗ, vết thương chỉ được bôi thuốc qua loa, cô bị kéo đến xác nhận hiện trường. Ngụy Thục Quyên cúi đầu, sắc mặt Trình Chinh càng thảm hại.

Người trong thôn vây quanh bọn họ chửi mắng, có người còn muốn xông lên đánh họ nhưng bị nhóm công an cản lại.

Trình Chinh là một phần tử trí thức cao cấp, nhưng bây giờ cổ áo dúm dó, kính mắt bị đập vỡ tan. Trêи mặt bầm tím, trêи mu bàn tay cũng có mất vết bỏng, tối qua ông cứu Trình Nặc Nặc nên bị đốt cháy.

Lúc này phải chịu đựng sự mắng chửi của đám người, ông hận không thể chui đầu vào trong kẽ đất. Trình Nặc Nặc vẫn cười lạnh giống như không áy náy chút nào về hành vi của mình.

Lúc đối mặt với Trình Dao Dao, đôi mắt lõm vào như giếng cạn mới nổi lên gợn sóng. Trình Dao Dao mặc váy hồng, da trắng môi đỏ đứng trước cổng, trêи người không có vết thương nào.

Trình Chinh vừa xấu hổ vừa vui mừng nhìn Trình Dao Dao, ông lẩm bẩm: “Dao Dao… Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”

Trình Nặc Nặc nghe thấy lời này, gương mặt lập tức co quắp làm vết thương bị kéo căng đau đớn.

Cô thấy đôi môi của Trình Dao Dao mấp máy im lặng phun ra mấy chữ: “Đáng đời cô.”

Trình Nặc Nặc kϊƈɦ động, cô nhào về phía Trình Dao Dao: “Trình Dao Dao! Mạng cô thật lớn, sao lửa không đốt chết cô đi!”

Mấy người công an vội vàng giữ cô lại, Lâm Gia Kỳ nghiêm khắc quát to: “Mọi người đều nghe thấy rõ, lời Trình Nặc Nặc vừa nói chính là bằng chứng chứng minh hành vi phóng hỏa của cô ta!”

“Đúng vậy! Chính cô ta làm!”

“Ngay cả chị ruột của mình cũng hại, đúng là đồ độc ác!”

Trình Nặc Nặc giống như bị điên, cô giãy dụa làm mấy người đàn ông suýt nữa không giữ được cô, gương mặt vừa dữ tợn vừa bỏng giống như quỷ bò ra từ địa ngục.

Bỗng nhiên thân thể cô co quắt, cả người vặn vẹo trượt ngã xuống đất, bên trong ống quần chảy một dòng máu đen.

Ngụy Thục Quyên hét thảm, bà nhào tới: “Con gái của tôi! Nặc Nặc, con làm sao vậy? Giết người rồi!”

Trình Chinh cũng kêu lên: “Bác sĩ! Đưa con bé đến bệnh viện đi, đưa đến bệnh viện đi!”

Trình Dao Dao nhíu mày, cô không rõ Trình Nặc Nặc đang giả vờ hay ngất thật, nhìn bộ dáng kia cực kỳ đáng sợ. Cô lặng lẽ đặt bình nhỏ vào tay Tạ Chiêu: “Đi hỗ trợ đi.”

Bên trong đôi mắt của Tạ Chiêu hiện lên sự nghi ngờ, cô nói: “Chết như thế thì có lợi cho cô ta quá!”

Tạ Chiêu lập tức hiểu rõ, hắn bước nhanh chân tới đẩy Trình Chinh ra: “Ai giúp một tay đưa cô ấy đến bệnh viện đi!”

Người trong thôn không muốn chạm vào chuyện bẩn thỉu này, đặc biệt là những nhà bị cháy. Lâm Gia Kỳ bước nhanh tới giúp Tạ Chiêu đỡ Trình Nặc Nặc lên.

Con giận của thôn dân cũng dịu dần trước vấn đề sống chết, họ ồn ào nói: “Đây là máu sảy thai! Mau đưa đến bệnh viện đi, mau lên!”