Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 210




Người xưa nói: Chỉ có trâu mệt chết, chứ không có cày mệt hỏng. Trình Dao Dao nghiêm túc nói với người này: Ông sai rồi.

Tạ Chiêu mới ăn mặn giống như dã thú không biết thỏa mãn, cả người dùng mãi không hết tinh lực. Từ phòng ngủ ra ban công, từ trêи cầu thang xuống phòng khách, chỗ nào cũng lưu lại vết tích của hai người.

Trình Dao Dao trốn ra sau bàn ăn, cô nhấc chân đạp vào ngực Tạ Chiêu không cho hắn tới gần, cô thề phải giữ vững sự tỉnh táo cuối cùng: “Anh có phải là người không vậy? Chỗ này là phòng bếp đấy!”

Tạ Chiêu nắm chặt bàn chân trắng nõn của cô, hắn cúi đầu hôn một cái. Lắc chân đính đá hồng ngọc rung động phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Trình Dao Dao vô thức muốn tránh ra, bàn tay Tạ Chiêu xoa nắn giống như không muốn cho cô chạy. Bàn tay làm quen việc nặng cọ vào da thịt non mịn vừa ngứa vừa đau.

Tạ Chiêu không dùng bao nhiêu lực nhưng cổ chân Trình Dao Dao giống như bị còng lại giãy thế nào cũng không thoát ra được.

Trình Dao Dao tức giận đạp lung tung như con mèo nhỏ. Cô vừa uống nửa ly rượu vang, đôi môi trở nên đỏ mọng, gương mặt cũng đỏ ửng, bên trong đôi mắt hoa đào long lanh nước giống như bị người bắt nạt.

Vạt áo sơ mi trượt xuống nhưng Trình Dao Dao vẫn chưa nhận ra, cô giãy dụa ồn ào: “Em vừa ăn xong, em đau lưng, em đau chân, cả người em đều khó chịu!”

“Em nói ăn no mới có sức.” Hơi thở mang đầy mùi rượu của Tạ Chiêu phả vào mặt cô, đáy mắt hắn ẩn chứa ý cười: “Em đau ở đâu, anh trị giúp em.”

Bỗng nhiên Trình Dao Dao không trị cũng khỏi bệnh, cô biểu thị mình không đau ở đâu cả, cô chỉ muốn về phòng đi ngủ.

Tạ Chiêu không cho, hai người náo loạn làm đổ chai rượu. Chai rượu lăn mấy vòng trêи thảm, rượu nho đỏ rực chảy ra ngoài. Bên ngoài mưa không ngừng nghỉ, ánh lửa trong lò sưởi còn chưa tắt, mùi hương hoa hồng và vỏ cây bay khắp phòng.

Tạ Chiêu vẫn không làm đến bước cuối cùng.

Trình Dao Dao nằm trong ngực hắn ngủ thϊế͙p͙ đi. Hô hấp Tạ Chiêu chậm lại, hắn dở khóc dở cười cắn đôi môi đỏ ửng của cô.

Trình Dao Dao chỉ ưm ưm rồi lại cọ mặt vào trong ngực của hắn, mặc kệ hắn làm thế nào cũng không tỉnh.

Xem ra mệt muốn chết rồi. Tạ Chiêu nhặt áo sơ mi mặc cho cô rồi ôm cô về phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Trình Dao Dao xoay người vùi mặt vào cái chăn mềm mại.

Tạ Chiêu xoay mặt cô lại, khóe mắt cô ửng đổ, làn da trắng nõn như quả vải được bóc vỏ, nhìn thế nào cũng không thấy dáng vẻ tiều tụy thiếu ngủ như cô nói. Ngược lại giống như bông hoa được nước mưa tưới nở rộ đẹp hơn cả lúc ban đầu.

Tạ Chiêu nằm phía sau Trình Dao Dao, cánh tay bá đạo xoay người cô nằm đối diện với mình.

Trình Dao Dao giống hệt con mèo nhỏ, cô cảm thấy nguồn nhiệt liền tự động đến gần, thân thể quen cửa quen nẻo cọ xát trong ngực Tạ Chiêu để tìm tư thế thoải mái nhất làm ổ.

Động tác theo bản năng của cô làm lòng Tạ Chiêu mềm nhũn, hai tay hắn ôm chặt cô, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng cô, hắn không nỡ gọi cô dậy nữa.

Mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, không khí lạnh dần, hai người ôm nhau ngủ một giấc ngon lành.

Mưa lớn qua đi, vườn hoa trong biệt thự hỗn độn. Hoa tường vị bị dập nát hơn một nửa, hoa tú cầu dính đầy nước mưa, nền cỏ cũng ngập trong nước.

Tạ Chiêu mặc áo ba lỗ và quần quân đội màu xanh lục, hắn xắn ống quần lên đi vào vườn hoa sửa cống cứu mấy khóm hoa bị ngập nước kia. Trình Dao Dao mặc váy trắng xách một cái thùng nhỏ đi theo sau Tạ Chiêu.

Bỗng nhiên Tạ Chiêu đứng dậy: “Em Dao Dao, một con nữa này.”

Trình Dao Dao vội vàng đưa thùng nhỏ cho hắn. Tạ Chiêu cho tay vào thùng nhỏ rồi buông tay ra, một con cá chép đỏ giãy dụa bên trong.

“Màu đỏ!” Trình Dao Dao vui mừng ôm thùng nhỏ, trong thùng có 3, 4 con cá, cá chép đỏ vừa đẹp vừa hiếm thấy, không biết nó chui từ đâu tới: “Hình như trong đống đồ cổ kia có một cái bể cá, tý nữa thả bọn nó vào để nuôi.”

“Được.” Tạ Chiêu mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của cô: “Đến lúc đó cho em nhặt đá nhỏ thả vào. Phần còn lại để anh làm là được, em có muốn vào nghỉ một lát không?”

Trình Dao Dao rất dính người: “Em làm việc cùng anh.”

Tạ Chiêu giao nhiệm vụ cho cô: “Hôn anh.”

“Phi.” Trình Dao Dao đẩy hắn ra, cô loay hoay dựng hoa cẩm tú cầu đổ xuống đất.

Hoa cẩm tú cầu màu xanh dính đầy nước, Trình Dao Dao lắc nhẹ để nước chảy xuống, sau đó quay đầu nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu không đi theo cô mà tiếp tục sửa cống thoát nước, sau đó lấy xẻng xới một mảnh đất.

Không cần nói Trình Dao Dao cũng biết, hắn định xới đất để trồng rau.

Ở đâu cũng không quên thói quen trồng trọt. Đôi môi hoa hồng của Trình Dao Dao cong lên, cô nhìn mồ hôi ẩm ướt dính trêи mặt Tạ Chiêu, cánh tay cơ bắp giơ lên lau qua loa.

Cả tuần nay hút nhiều dương khí như vậy nhưng dù đứng cách xa nhau vẫn làm Trình Dao Dao cảm thấy… Bỗng nhiên Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn sang, Trình Dao Dao run rẩy, tiếng “tách” vang lên.

“…” Cành hoa cẩm tú cầu bị bẻ gãy, cánh hoa màu xanh rơi đầy đất.

“Anh nhìn đi, gãy rồi.” Trình Dao Dao đáng yêu chỉ cho Tạ Chiêu xem, dáng vẻ không có cảm giác áy náy gì.

Tạ Chiêu dở khóc dở cười đi tới, hắn nhìn qua rồi nói: “Không sao, vẫn sống được.”

Tạ Chiêu đào một cái hố nhỏ bên cạnh cây hoa cẩm tú cầu, sau đó nhặt cành hoa bị gãy trồng xuống. Trình Dao Dao lập tức nằm sấp lên lưng Tạ Chiêu, trọng lượng của người dồn hết lên người Tạ Chiêu, cô nói nhẹ nhàng: “Trồng thế này sống được không?”

“Hoa cẩm tú cầu trồng như này được.” Tạ Chiêu không thấy nặng chút nào, hắn tiếp tục làm việc.

Bông hoa cẩm tú cầu rất quý, ngày nào Trình Dao Dao cũng tưới linh tuyền để dưỡng hoa.

Trình Dao Dao lắc lư trêи người Tạ Chiêu, cô không an phậm vò đầu hắn.

Tạ Chiêu cho đất vào hố, hắn nói: “Đừng cọ lung tung, động vào em em lại khóc.”

“Ai cọ anh!” Trình Dao Dao không phục ồn ào.

Tạ Chiêu đứng thẳng dậy, Trình Dao Dao hét lên, cô vội vàng ôm chặt cổ hắn.

Tạ Chiêu giở trò xấu, hắn xoay mấy vòng quanh sân: “Tay anh bẩn, em cẩn thận rơi xuống đất đấy.”

Hai chân Trình Dao Dao cũng quặp chặt eo Tạ Chiêu: “Á á á đáng ghét, anh đừng quay nữa.”

Cuộc sống trước và sau khi cưới đối với Trình Dao Dao mà nói không có gì thay đổi mấy, ngoại trừ… chuyện kia.

Ngoại trừ chuyện đó ra, cuộc sống tân hôn vẫn tốt đẹp, lúc nào Trình Dao Dao cũng muốn ở cạnh Tạ Chiêu, cô giống như con mèo nhỏ lật bụng làm nũng với hắn.

Sau khi hai người vượt qua bước cuối cùng, linh hồn và thể xác đều giao phó cho nhau, họ vẫn ngọt ngào như trước đây đồng thời có thêm sự ăn ý vui vẻ không nói nên lời.

Trải qua chuyện kia, Trình Dao Dao cũng tìm thấy niềm vui thú trong đó, cô không khóc thảm như lúc đầu nữa. Cuối cùng cô cũng phát hiện ra, mình càng khóc Tạ Chiêu càng bắt nạt mình.

Nhưng Trình Dao Dao vẫn hy vọng hai người có thể giữ lại một chút không gian riêng cho nhau, không cần tắm rửa cũng dính một chỗ, còn có… Cô sợ mình bị đau mắt hột mất.

Vì thế Trình Dao Dao có niềm hứng thú mãnh liệt đối với việc sửa chữa sân vườn, ngày nào cô cũng lôi kéo Tạ Chiêu ra ngoài chăm sóc hoa, trồng rau, tránh cho hắn suốt ngày lăn lộn với cô.

Cứ đến tối, ánh sao sáng đầy trời, gió đêm mát mẻ, hai người lại ra sân ngồi hóng mát.

Trình Dao Dao ngồi trêи hè ngắm hoa tươi, làn váy kéo lên lộ ra đôi chân trắng nõn. Cả người Tạ Chiêu chảy đầy mồ hôi, hắn ngồi cưa gỗ làm xích đu cho Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lấy một quả mơ đựng trog bát thủy tinh ra, cô cắn thử một miếng, nước mơ chua run cả người. Bỗng nhiên cô nở nụ cười ngọt ngào chạy đến cạnh người Tạ Chiêu: “Tạ Chiêu, anh ăn đi.”

Tạ Chiêu lau mồ hôi trêи mặt rồi cắn một miếng.

Trình Dao Dao mở to hai mắt mong đợi nhìn hắn: “Ngọt không?”

Tạ Chiêu ăn xong quả mơ, sắc mặt hắn vẫn như thường: “Rất ~ ngọt.”

Chữ “ngọt” vừa nói xong, Tạ Chiêu lập tức bắt lấy Trình Dao Dao đang muốn trốn đi, hắn muốn cô thử mùi bị quả mơ này.

Trình Dao Dao cười vui vẻ, hai chân quơ loạn xạ: “Em sai rồi, em sai rồi…”

Bỗng nhiên ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng cười đùa của hai người ngừng lại, họ quay đầu nhìn ra cổng. Bên ngoài cổng sắt khắc hoa văn xuất hiện hình bóng phụ nữ mơ hồ.

“Ai vậy?” Trình Dao Dao nghi hoặc nhìn về phía Tạ Chiêu.

Hai người chưa từng địa chỉ ở đây với bạn học và người quen, ai đến đây chứ?

Tạ Chiêu nói: “Anh ra xem.”

Tạ Chiêu sửa lại mái tóc và váy cho Trình Dao Dao trước rồi mới ra mở cổng, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi.

Vẻ mặt Lục Thanh Bình không kiên nhẫn. Vừa rồi cô nghe thấy tiếng cười đùa mơ hồ ở bên trong, ban ngày ban mặt mà như vậy, cô vừa nghe thấy liền nóng bỏng mặt.

Lục Thanh Bình đợt một lát, cô định gõ cửa tiếp thì một gương mặt đẹp trai xuất hiện ngay sau cánh cửa.

Vóc dáng người này rất cao, hắn mặc áo ba lỗ, cơ bắp màu lúa mì rắn chắc mạnh mẽ, hơi thở của đàn ông phả vào mặt cô.

Lục Thanh Bình đỏ mặt, cô lùi lại hai bước rồi ngẩng đầu nhìn đối phương, mắt cô sáng lên: “Là anh!”

Thanh niên lạnh lùng nhíu mày, một lát sau hắn nói: “Là cô à.”

“Là tôi.” Lục Thanh Bình thấy đối phương nhận ra mình thì vui vẻ: “Hóa ra anh cũng ở đây.”

Mặt Lục Thanh Bình đỏ ửng, cô ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn muốn đến cảm ơn một lần nhưng lần trước anh đi gấp quá. Bố tôi vừa được điều đến Thượng Hải, chúng tôi ở ngôi nhà mái đỏ phía trước. Thật trùng hợp…”

Lần trước gặp Tạ Chiêu, Lục Thanh Bình thấy hắn ăn mặc phổ thông còn tưởng hắn chỉ là người bình thường thôi, không ngờ hắn cũng ở trong khu biệt thự này. Người sống ở đây không giàu thì sang, xem ra thân phận của Tạ Chiêu không tầm thường, trái tim cô đập thình thịch, cô lơ đãng nói ra cấp bậc địa vị của bố mình.

Tạ Chiêu vẫn nhìn về phía sau, hắn không nghe kỹ: “Chuyện nhỏ thôi, cô có chuyện gì không?”

“À, là như này.” Lúc này Lục Thanh Bình mới nhớ tới ý định ban đầu : « Mấy con cá chép bố tôi nuôi trong bể chui hết ra ngoài rồi. Trong đó có một con cá chép đỏ bố tôi thích nhất, tôi muốn hỏi con cá đó có chảy vào sân nhà anh không ? »

« Cá chép đỏ ? » Tạ Chiêu hỏi lại.

« Đúng vậy. Nếu mất nó, bố tôi sẽ đau lòng chết mất, tôi là con gái đương nhiên phải đi từng nhà hỏi tìm giúp lại cho bố tôi. » Lục Thanh Bình tỏ vẻ bất đắc dĩ : « Nhưng tôi cũng biết không có hy vọng gì đâu. »

Tạ Chiêu nói : « Hình như tôi nhặt được. »

« Hả ? » Lục Thanh Bình ngơ người.

Tạ Chiêu nói : « Cô chờ một lát. » Tạ Chiêu nói xong liền quay người đi vào nhà.

Đây là duyên phận sao ?

Xem ra bố cô nói không sai, cá chép đỏ có thể mang đến may mắn, không phải nó đưa Tạ Chiêu đến trước mặt mình hay sao ?

Lục Thanh Bình đứng bên ngoài cửa sắt nhìn bóng lưng của hắn, trái tim đập thình thịch, cô không nhận ra Tạ Chiêu vẫn luôn đứng cách cửa sắt nói chuyện với cô, ngay cả cửa cũng không mở ra.

« Em Dao Dao, con cá này là của người khác. » Tạ Chiêu dỗ dành : « Anh mua một con giống hệt cho em nhé. »

Trình Dao Dao méo miệng, cô ôm thùng cá không thả: “Ở đâu chả có cá chép đỏ, cô ta nói của cô ta thì nó là của cô ta à ? Anh bảo cô ta gọi một tiếng xem con cá chép này đáp lại không. »

Tạ Chiêu buồn cười : « Hôm qua em còn chê con cá này chơi không vui đấy. Ngày mai anh ôm mèo nhỏ đến cho em được không ? »

« Thật sao ? » Trình Dao Dao nhân cơ hội nói điều kiện: “Em muốn một con mèo đen trắng lông dài. »

« Được. » Tạ Chiêu đáp ứng cô.

Lúc này Trình Dao Dao mới đồng ý.

Tạ Chiêu dùng bát thủy tinh đựng cá đưa cho Lục Thanh Bình. Lúc Lục Thanh Bình nhận cái bát không cẩn thận chạm vào tay Tạ Chiêu. Bàn tay thô ráp nóng bỏng của người đàn ông làm mặt Lục Thanh Bình đỏ bừng.

Lục Thanh Bình luôn luôn tự nhiên hào phóng bỗng nhiên rối loạn, cô lấy hết dũng khí nói : « Anh, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không ? »

« Tạ Chiêu. » Tạ Chiêu nói.

« Tôi tên là Lục Thanh Bình. Lục trong màu xanh lục, Bình trong lục bình. » Lục Thanh Bình nhân cơ hội nói : « Bố tôi rất cảm kϊƈɦ anh, anh có thể nể mặt bố tôi đến nhà chúng tôi ăn bữa cơm được không ? »

Tạ Chiêu nói : « Tiện tay mà thôi, không cần đâu. Tạm biệt. »

Tạ Chiêu vừa nói xong liền đóng sập cửa lại trước mặt Lục Thanh Bình.

Lục Thanh Bình trừng mắt nhìn cánh cửa, nửa ngày sau mặt đỏ bừng lên. Bộ dáng của tôi coi như không tệ, thân phận lại cao, cô còn có một người anh trai nổi tiếng, dù ở thủ đô hay ở Thượng Hải đều được mọi người hoan nghênh.

Bây giờ cô lại bị Tạ Chiêu đối xử qua loa như vậy, cô vừa xấu hổ vừa không cam tâm.

Bên trong truyền đến tiếng cười nói, hình như là giọng nữ. Lục Thanh Bình nhón chân nhìn qua ô cửa nhỏ trêи cánh cổng sắt.

Cô thấy một thân ảnh màu hồng nhào vào trong ngực Tạ Chiêu. Tạ Chiêu chặn hết người cô, Lục Thanh Bình chỉ thấy đôi tay trắng nõn quấn lên cổ Tạ Chiêu.

Bọn họ lại…

Lục Thanh Bình che mặt chạy trốn khỏi đây.

Cá chép đỏ vui sướиɠ bơi trong bát thủy tinh, sau khi đổ vào bể cá, nó lập túc quẫy đuôi chui vào trong cây rong.

Lục Trường Công đổ thức ăn cho cá, ông hài lòng nói : « Bình Bình, may mà có con, không ngờ con cá chép này có thể trở về được. »

Cát Kế Hồng dịu dàng nói : « Đúng vậy, Bình Bình nhà chúng ta vừa về đến nhà nghe thấy ông mất cá, con bé không nghỉ ngơi mà đi tìm luôn. May mà suy nghĩ của con gái nhanh nhạy, con bé đi dọc theo sườn dốc tìm đến nhà người ta. »

Một thanh niên cao lớn đi ra ngoài, trời sinh đôi mắt hoa đào mang theo ý cười.

« Thanh Đường, con đi đâu vậy, con còn chưa ăn cơm đâu. » Cát Kế Hồng hỏi con trai.

Lục Thanh Đường cười cười, hắn vừa đi vừa nói : «Không được, con hẹn nhóm Từ Nam Phương rồi. »

Lục Trường Công lạnh mặt : «Để nó đi đi ! Nó coi cái nhà này như nhà nghỉ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ! »

Lục Thanh Đường cười trừ, hắn đi thẳng ra cổng, bảo vệ mở cửa sắt ra.

Lục Trường Công không nhịn được nữa, ông quát to : « Đứng lại ! Nghe nói gần đây mày chạy xuống nông thôn, mày định làm gì hả ? »

Lục Thanh Đường cà lơ phất phơ cười nói : ‘Đi tìm con gái nha. »

« Mày ! » Lục Trường Công giận dữ : « Mày không lời tao nói, coi như chuyện cải cách này bỏ qua đi. Nhưng bây giờ trêи đường đang loạn như vậy, mày còn chạy khắp nơi, nếu xảy ra chuyện gì đừng mong tao cứu mày ! »

« Yên tâm, trêи đường đang náo loạn, nếu con thật sự xảy ra chuyện, bố cũng không kịp cứu con đâu. » Lục Thanh Đường có một loại bản lĩnh, chỉ cần mỉm cười cũng làm người ta tức chết.

Lục Thanh Đường nói xong liêng nghênh ngang đi ra ngoài, Lục Trường Công giận dữ : « Thằng thối tha này ! »

Cát Kế Hồng vội vàng đặt bát xuống, bà đứng dậy vỗ lưng cho Lục Trường Công : «Lúc này Thanh Đường nghiêm túc đấy, nghe nói thằng bé thường gửi đồ tốt xuống nông thôn. Tuổi thằng bé cũng lớn rồi, không bằng đồng ý cho thằng bé đi. »

« Nó có thể tìm được loại con gái tốt lành gì chứ, lại là mấy cô gái thích ăn mặc hoặc là mấy cô gái ngốc ngếch bị hắn lừa mà thôi. » Lục Trường Công xua tay : « Tôi tìm thấy một người cho nó rồi, đợi qua đợt này sẽ sắp xếp cho bọn nó gặp mặt. »

Cát Kế Hồng và Lục Thanh Bình nhìn nhau. Hai người ước gì Lục Thanh Đường có thể cưới cô gái nông thôn không quyền không thế, nếu để hắn cưới cô gái Lục Trường Công chọn, bọn họ sẽ không sống yên ổn được.

Lục Thanh Bình cười nói sang chuyện khác : « Bố, bố đoán xem con cá này tìm thấy ở nhà ai ? »

Lục Trường Công nói : « Nhà hàng xóm chứ nhà ai. »

Lục Thanh Bình nói : « Là người đã cứu chúng ta ở trêи xe lửa lần trước đó ! »

« À, là người trẻ tuổi kia ! » Lục Trường Công vỗ đùi nói : « Thật trùng hợp ! Sao con không mời người ta đến nhà chơi ? »

Lục Thanh Bình nghe thế liền nghẹn họng, cô cúi đầu không nói gì.

Thấy bộ dáng ngượng ngùng của con gái, trong lòng Cát Kế Hồng bắt đầu tính toán. Người ở trong khu biệt thự này nhất định rất tốt. Bà nói với Lục Trường Công : « Chúng ta phải mời cậu ấy đến nhà để cảm ơn cậu ấy mới được ! »

Lục Thanh Bình muốn nói hắn có người yêu rồi, nhưng lời đến khóe miệng vẫn nuốt xuống, trong lòng cô vẫn có một tia chờ mong mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

Làm sao Tạ Chiêu biết mình bị người khác nhớ nhung. Hắn đạp xe chở Trình Dao Dao đến chợ Hoa Điểu.

Chợ Hoa Điểu ở niên địa này không thể so với đời sau được. Trong đây chỉ có một số loại hoa như hoa hồng, hoa đỗ quyên, hoa hải đường thường gặp, ngoài ra còn có chim ri, vẹt. Có một số người bán cả gà con, vịt con. Tạ Chiêu nắm tay Trình Dao Dao đi dạo một vòng chợ nhưng không tìm thấy chỗ bán mèo con.

Dù sao người còn ăn không đủ no, ai rảnh rỗi đi nuôi mèo, nuôi chó.

Trình Dao Dao lắc tay Tạ Chiêu : « Mèo con đâu ? »

Cô đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp, may mà không có ai nhận ra cô. Dù sao ở niên đại này chưa xuất hiện fan cuồng, sao người dân có thể biết cô gái trước mặt là Thẩm Kỳ Thu được.

Tạ Chiêu dỗ cô : « Đừng vội, chỗ này không có, ngày mai chúng ta đi nơi khác tìm, nhất định tìm được thôi. »

Trình Dao Dao gật đầu. Hai người đến đây rồi nên thuận tiện đi ra dạo luôn.

Trong chợ Hoa Điểu còn bán hạt giống rau, Trình Dao Dao nói : « Không phải anh muốn trồng rau sao, chúng ta mua ít hạt giống đi. »

Hai người chụm đầu thương lượng xem trồng cái gì được. Trình Dao Dao nói : «Rau thơm, gừng, tỏi, lá bạc hà, phải trồng mấy loại gia vị này. »

Tạ Chiêu nói : « Mua thêm rau cải dầu, cà chua, dưa leo và ớt xanh. »

Hai người bỏ ra mấy mao tiền mua một túi hạt giống to. Trình Dao Dao muốn mua mấy con gà con nhưng hai người chỉ được nghỉ hè một tháng, đến lúc đó không có thời gian chăm sóc, cô đành phải thả con gà con về.

Mua xong đồ vẫn còn sớm, hai người tách ra làm việc. Tạ Chiêu muốn đến nhà máy một chuyến, hắn đưa Trình Dao Dao đến nhà hàng của chị Dương rồi mới đi.

Mấy người Tần Dương Dương đã chờ ở cửa. Vừa nhìn thấy Trình Dao Dao, họ lập tức đi tới mồm năm miệng mười hỏi cô : « Dao Dao, tôi còn tưởng cô mất tích rồi đấy ! Sao lâu rồi không thấy cô ? »

Trình Dao Dao nói sang chuyện khác : « Này, các cô đứng ở cửa ra vào làm gì, mau vào đi ! »

Mấy người Triệu Mục nhìn nhau, họ xấu hổ nhỏ giọng nói : « Dao Dao, nhà hàng này rất đắt. »

Trình Dao Dao hiểu rõ, cô cười nói : « Yên tâm đi, tôi quen chủ nhà hàng này, mọi người yên tâm vào đi. »

Nhà hàng của chị Dương trang trí theo phong cách cổ kính, người bên trong không phú thì quý, mấy nữ sinh viên trẻ tuổi vừa vào lập tức làm người khác chú ý.

Chị Dương chào đón nhiệt tình, cô không vì vậy mà coi thường họ : « Mời ngồi, mọi người ăn gì ? »

Trình Dao Dao tháo khẩu trang ra : « Chị, là em. »

« Ôi, Dao Dao. » Chị Dương cười nói : « Sao em lại đến đây ? Họ là bạn học của em à ? »

Trình Dao Dao cười nói : « Vâng, Chị, chị mang mấy món sở trường của chị lên đi. »

« Được. Các em uống trà trước đi, đồ ăn lập tức có. » Chị Dương mỉm cười đi ra.

Mấy người Triệu Mục từ lúc đi vào vẫn ngồi nghiêm chỉnh, chờ chị Dương đi ra, họ lập tức hỏi Trình Dao Dao.

«Mấy ngày hôm nay cô đi đâu vậy ? »

« Thật sự không có lương tâm mà ! Chúng tôi lo gần chết. »

« Đúng đấy, cô còn nói tìm công việc giúp chúng tôi, bản thân lại mất hút. »

Trình Dao Dao chắp tay trước ngực : «Xin lỗi, xin lỗi, tôi có việc phải làm… »

« Cô có chuyện gì nha, mấy ngày không gặp cô rồi ! » Tần Dương Dương hỏi.

Mặt Trình Dao Dao nóng lên. Mấy cô gái quyết tâm hỏi rõ ngọn nguồn, lúc đầu cô còn muốn nói thẳng nhưng bây giờ không nói ra miệng được. Cô không thể nói cô và Tạ Chiêu kết hôn, mấy ngày này đều lăn lộn trong biệt thự được.

Nói ra ai tin, bảy ngày, bảy ngày !

Tần Dương Dương hỏi tiếp : « Dao Dao, cô thay đổi rồi. »

Trình Dao Dao không hiểu : « Thay đổi chỗ nào ? »

« Tôi cũng không nói rõ được, chỉ thấy khác trước. Trở nên… đẹp hơn ! »

« Đúng, đúng, tôi cũng thấy vậy. Dao Dao, sao ngực cô to hơn vậy ? »

“!!!” Trình Dao Dao che ngực: “Các cô làm gì vậy?”

Triệu Mục cười nói: “Làm sau đâu, bình thường vẫn tắm cùng nhau mà.”

Trình Dao Dao lại nói sang chuyện khác : « Đúng rồi, tôi muốn nói đến công việc ở nhà máy may, các cô có thể đi làm rồi. Tiền công tính theo sản phẩm, nếu làm thuần thục một ngày có thể kiếm được 3,4 đồng.”

“Nhiều vậy sao! Có khó không?”

“Không khó, khâu cúc cho quần áo.” Trình Dao Dao cười nói : « Máy gắn cúc ở nhà máy chưa hoạt động được, tạm thời cần công nhân. Đây là công việc nhẹ nhõm.”

Mấy cô gái cực kỳ vui mừng, Lý Vệ Hồng nói: “Công việc này còn thoải mái hơn công việc ở xưởng đóng hộp nhiều! Mấy ngày nay chúng tôi mệt muốn chết rồi.”

Tưởng Linh hỏi: “Dao Dao, cô tìm công việc này ở đâu vậy?”

Trình Dao Dao tránh nặng tìm nhẹ nói : « Đây là nhà máy của họ hàng tôi.”

Mọi người không hỏi nữa, họ quay sang nói chuyện khác. Triệu Mục và Ngô Quỳnh nói về tình hình chính trị kinh tế gần đây, Tưởng Linh và Tần Dương Dương thảo luận văn học, một lát sau lại chuyển đến phim truyện Hồng Kông.

Cuối cùng là chủ đề được hoan nghênh nhất. Trình Dao Dao lấy lại tinh thần : «Họ lấy sách Kim Dung ở đâu vậy?”

“Lấy ở đâu, có người trộm từ bên Hồng Kông mang sang đây, cứ ra quầy hàng liền mua được!” Tần Dương Dương thuộc như lòng bàn tay: “Nhưng tôi thích Quỳnh Dao hơn. Quyển “Ngoài cửa sổ” làm tôi rơi bao nhiêu nước mắt đấy, tôi cho cô mượn đọc!”

“Không được, không được.” Trình Dao Dao từ chối ý tốt của Tần Dương Dương.

Mấy người khác cũng cảm thấy hứng thú, Tần Dương Dương còn mang theo quyển sách Quỳnh Dao. Ăn cơm xong, mọi người cùng đến sạp hàng kia.

Người bán sách trẻ tuổi đeo kính mặc sơ mi hoa quần ống loe, hắn tiếng phổ thông: “Cô gái, chọn đi chọn đi, sách mới nhất là Quỳnh Dao, ngoài ra còn có Kim Dung nữa!”

Trêи quầy sách có đủ mọi thứ, trong đó có một quyển tạp chí Bát Quát ở Hồng Kông, trêи tạp chí in hình nữ minh tinh cặp với người giàu có, tiêu đề thu hút người đọc ở niên đại này cực kỳ đáng sợ.

Trình Dao Dao mở ra xem, cô chọn mấy quyển tạp chí nước ngoài và 7,8 quyển sách Kim Dung và Cổ Long trêи sạp: “Tôi lấy chỗ này.”

Chủ quán kϊƈɦ động: “Ôi em gái thật sảng kɧօáϊ, tôi tính 5 đồng thôi!”

“Anh ăn cướp à!” Mấy người Tần Dương Dương nhảy dựng lên, họ ồn ào trả giá.

Chủ quán gãi đầu cười hắc hắc: “Được rồi, được rồi, bán rẻ cho các cô đấy. Hai đồng!”

Trình Dao Dao: “…” Thách giá cao quá đấy, cô đưa 2 đồng cho chủ quán, chủ quán đưa sách báo cho cô.

Trình Dao Dao nói: “Anh tìm tờ báo gói lại giúp tôi.”

“Được!” Chủ quán xoay người giấy báo gói lại.

Trình Dao Dao xem một số quyển khác trêи sạp, cô muốn tìm cái gì đó thú vị. Dù sao ở niên đại không có điện thoại, ngày nào cô cũng nhìn mấy con chuột phát chán rồi.

Tần Dương Dương thấy trang bìa quyển tạp chí kia thì tiện tay đổi bản mới. Không ai phát hiện ra, chủ quán gói hết chồng sách báo lại, hắn dùng dây thừng buộc chặt rồi để một góc có thể xách được.

Ký túc xá có người trông coi, mấy người Triệu Mục phải đi về trước. Tần Dương Dương cũng đi về ký túc xá với họ, nhà cô ở Thượng Hải nhưng trong nhà rất chật, Tần Dương Dương lớn như vậy nhưng vẫn phải ngủ chen chúc trong một phòng với anh trai và chị dâu, cô thà ở ký túc xá còn hơn.

Trình Dao Dao đưa địa chỉ nhà máy may cho mấy cô, sáng mai mọi người đến nhà máy báo danh, Trình Dao Dao và mấy cô gái đi đến đầu đường rồi tách ra.

Mặt trời ngả về phía Tây, Tạ Chiêu đạp xe đi về phía này.

Trình Dao Dao vui vẻ vẫy tay: “Tạ Chiêu, Tạ Chiêu!”

Dính người như vậy phải làm sao bây giờ? Tạ Chiêu mỉm cười đạp nhanh đến, xe đạp vèo cái đi đến trước mặt Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao chỉ đống sách báo dưới chân: “Đoán xem em mua sách gì cho anh nè!”

Tạ Chiêu hiếm khi được tặng quà, hắn nghiêm túc đoán: “Sách kinh tế học và sách chăn nuôi?”

“…Về nhà anh tự mở ra xem đi.” Trình Dao Dao từ bỏ, cô giang hai tay về phía Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu ôm cô đặt lên khung xe trước, sau đó buộc chồng sách và đồ vật khác ở yên sau, hắn nhấn chuông xe đạp: “Ngồi vững nhé, về nhà thôi.”

Hai tay Trình Dao Dao bám chặt vào đầu xe, cô nhìn hộp bánh kem treo ở đầu xe thì ngạc nhiên: “Anh mua bánh kem à?”

“Khách hàng tặng.” Tạ Chiêu ra sức đạp xe, áo sơ mi trắng bị gió thổi phồng lên mang theo mùi cỏ và mùi nắng.

Trình Dao Dao vui vẻ đung đưa chân, cô hát một bài ca nhẹ nhàng.

Sau khi hai người về nhà, Trình Dao Dao bảo Tạ Chiêu cất bánh kem vào tủ lạnh, bản thân thì chạy nhanh lên phòng tắm rửa. Trời nóng nực, cô chảy đầy mồ hôi, bây giờ không chịu nổi nửa rồi.

Hiếm khi Tạ Chiêu không đi theo cô vào phòng tắm, hắn vội vàng mở chồng sách kia ra.

Đây là quà em Dao Dao tặng hắn. Em Dao Dao tặng sách gì?

Tạ Chiêu vừa mở ra liền thấy bên trêи cùng là một quyển tạp chí. Tạ Chiêu tiện tay lật vài trang, sau đó giật mình như bị điện giật, hắn vội vàng gấp sách lại.

Nửa ngày sau Tạ Chiêu mới thở sâu một hơi, hắn quay đầu nhìn chằm chằm về phía phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy.

Tạ Chiêu nhăn mày nghiêm túc nhìn quyển tạp chí kia.

Em Dao Dao tặng hắn quyển sách này muốn ám chỉ cái gì…

Tạ Chiêu thở dài, dựa vào tinh thần nghiên cứu hắn nghiêm túc cầm tạp chí đọc cẩn thận.