Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 99




“Tôi tìm Trình Dao Dao.” Vừa nghe thấy câu nói này, trái tim nóng hổi của Lưu Duyệt bị giội một chậu nước đá.

Lưu Duyệt nhìn từ trêи xuống dưới người thanh niên trước mặt, thử dò xét: “Anh tìm Trình Dao Dao? Anh có quan hệ gì với cô ấy?”

Lưu Duyệt quay phim mấy năm rồi nên cũng luyện được ánh mắt, nhưng cô không nhìn ra được thân phận của người thanh niên này. Hắn mặc quần áo phổ thông, khuôn mặt đẹp trai, chững chạc hơn người cùng tuổi nhiều.

Người thanh niên nhìn thoáng qua hoàn cảnh của đoàn làm phim, không trả lời. Lưu Duyệt hỏi: “Anh là diễn viên ở đoàn làm phim bên cạnh sao?”

Người thanh niên chỉ lặp lại câu hỏi: “Cho hỏi cô biết Trình Dao Dao ở đâu không?”

Sắc mặt Lưu Duyệt trầm xuống. Gương mặt cô rất xinh, cô đã đóng qua hai bộ phim, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm của nhóm đàn ông. Nhưng người thanh niên trước mặt này lại há miệng ngậm miệng là Trình Dao Dao, làm như không thấy mình.

Lưu Duyệt khoanh tay, nói: “Trình Dao Dao không ở đây!”

Thanh niên nói: “Cô vừa nói đây là đoàn làm phim 《 Xa xôi 》!”

Trong lòng Lưu Duyệt tức giận, trêи mặt lại tỏ vẻ chân thành nói: “Đoàn làm phim chúng tôi phân làm hai tổ quay phim, Trình Dao Dao ở tổ quay phim bên Lâm viên Sư Tử. Anh biết Lâm viên Sư Tử đi đường nào không?”

Người thanh niên nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt kia dường như có thể nhìn xuyên thấu lòng người. Lòng Trình Duyệt hơi bồn chồn. Thanh niên kia chỉ nói cảm ơn rồi quay người đi.

Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đi xa, mấy cô gái mồm năm miệng mười nói: “Lưu Duyệt, sao cô lại lừa anh ta? Lâm viên Sư Tử cách chỗ chúng ta đi đi về về mấy tiếng đó!”

Trong lòng Lưu Duyệt trống rỗng, cô mạnh miệng nói: “Người này có nguồn gốc không rõ, còn là nam thanh niên, sao có thể tùy tiện để anh ta vào đoàn làm phim tìm người được.”

“Anh ta không phải là người yêu của Trình Dao Dao chứ?”

“Không thể nào, người yêu của Trình Dao Dao là nông dân, người vừa rồi cũng là diễn viên đúng không? Không biết là người của đoàn làm phim nào.”

“Chúng ta để anh ta đi thật sao? Nhỡ Trình Dao Dao biết…”

“Đúng vậy, nhỡ anh ta có việc gấp tìm Trình Dao Dao thì sao?”

Lưu Duyệt bực bội nói: “Được rồi, được rồi! Nếu anh ta có việc gấp sẽ quay lại tìm! Sao lúc nãy các cô không nhắc anh ta?”

Mấy người còn đang ôm tâm tình náo nhiệt nghe Lưu Duyệt nói xong thấy chột dạ, vội chạy đi làm việc của mình.

Người thanh niên khoác ba lô quân đội màu xanh đi trêи đường phố Tô Châu, dáng người cao ráo ở phương Nam cực kỳ nổi bật. Người thanh niên này là Tạ Chiêu. Hắn không đến Lâm viên Sư Tử mà đi tới khu phố náo nhiệt nhất ở Tô Châu.

Người ta có câu: Tham quan Huyền Diệu Quan, thưởng thức món ăn ở hẻm Thái Giám. Nơi tham quan đầu tiên là khu phố náo nhiệt nhất ở Tô Châu, hai bên đường treo những tấm biển rực rỡ, mùi thơm của bánh rán và bánh bao súp bay ra từ quán ăn sáng ở tầng hai làm mọi người muốn ăn.

(Huyền Diệu Quan: nằm trêи con phố nổi tiếng ở thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.

Hẻm Thái Giám: là tên phố đi bộ ẩm thực nổi nhất ở Tô Châu, con hẻm này là nơi tụ tập của thái giám ở triều Minh nên họ vẫn giữ tên hẻm đến giờ.)

Tạ Chiêu đi vào quán mì. Quán ăn rộng rãi, trêи tường treo một tấm bảng gỗ ghi tên các món ăn: mì Phong Trấn, bánh bao súp thịt, các loại bánh bao nhỏ, màn thầu chay, xíu mại,…

(Mì Phong Trấn)

Tạ Chiêu gọi hai bát mì Phong Trấn và mấy loại thức ăn kèm, sau đó tìm một cái bàn ở chỗ hẻo lánh ngồi xuống. Không lâu sau, một người đàn ông mặc quần áo lao động bình thường ngồi xuống đối diện hắn, đưa hai cái bánh bao hấp nóng hổi cho hắn: “Xếp hàng mệt gần chết.”

“Chỗ nào cũng bán bánh bao hấp mà.”

“Bánh bao ở quán đó ăn mới ngon!”

Nói xong ám hiệu, Tạ Chiêu nhìn người đàn ông trước mặt: “Hoàng Lục?”

“Anh là người Hẩu Tử giới thiệu, anh Tam?” Hoàng Lục cũng quan sát Tạ Chiêu, cười nói: “Còn trẻ quá.”

Tạ Chiêu nói: “Gọi tôi Tạ Tam là được. Ăn cơm trước đi, tôi mời.”

Mì Phong Trấn là món ăn nổi tiếng nhất ở quán mì trăm năm này, mấy loại thức ăn kèm như thịt kho béo ngậy, nóng hổi bay vào mũi. Hoàng Lục nuốt nước bọt, không chống cự được sợi mì trắng bóng, hắn cầm đũa ăn như hổ đói. Dù sao tên nhóc này tự nguyện mời khách, ngu sao mà không ăn chùa!

Tạ Chiêu gắp bánh bao hấp chấm nước tương ăn thử, nhân thịt nhiều nước nóng hổi bắn tung tóe trong miệng, vỏ bánh mỏng mềm và dai, bên dưới vàng giòn, ăn rất ngon: “Bánh bao hấp mua ở quán nào vậy?”

“Hả?” Hoàng Lục đang ăn mì đầy miệng, nghe Tạ Chiêu hỏi thì sững sờ, không phản ứng kịp.

Tạ Chiêu gắp nửa cái bánh bao, hỏi lại lần nữa: “Bánh bao hấp mua ở quán nào vậy?”

“…” Hoàng Lục cố nuốt chỗ mì trong miệng xuống bụng, ngơ ngơ nói: “Quán bánh ở phía tây đền Huyền Diệu Quan. Bánh bao ở quán này nổi tiếng nhất, phải đến xếp hàng mới mua được.”

“Ừm.” Tạ Chiêu ăn nốt nửa cái bánh, sau đó ăn mì sợi. Dọc đường đi mệt mỏi, hắn đói bụng lắm rồi.

Hai người đàn ông ăn cơm không nói chuyện, họ ăn hết hai bát mì và đồ ăn kèm, sau đó ăn nốt hai lồng bánh bao súp thịt, cuối cùng gọi một bình trà giúp tiêu hóa. Hoàng Lục xoa bụng ngồi dựa vào ghế, miệng ngậm tăm, thỏa mãn hát hừ hừ. Bao lâu rồi hắn không được ăn no như vậy?

Hoàng Lục vừa nói linh tinh vừa híp mắt quan sát người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện. Tạ Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, bả vai thẳng tắp, ngón tay vuốt chén trà, trêи mặt không có cảm xúc gì, còn hỏi Hoàng Lục ở đâu bán tơ lụa tốt, ở đâu bán đồ ăn ngon, tự nhiên đổi khách thành chủ.

Sau khi giới thiệu nhà ai bán trứng vịt và dầu bôi tóc tốt nhất cho Tạ Chiêu, Hoàng Lục dần mất kiên nhẫn. Hắn uống tra, thử hỏi: “Anh là người Hầu Tử giới thiệu tới, tôi cũng không coi anh là người ngoài nữa. Lần giao hàng này, tôi có thể nhận hàng, bây giờ anh có bao nhiêu hàng?”

Tay Hoàng Lục tùy ý để lên sang bên cạnh, nhanh chóng đếm số lượng. Tạ Chiêu không động: “Lời anh nói không tính, tôi muốn gặp người bên trêи.”

“…” Hoàng Lục cười cười: “Tôi quyết định!”

Tạ Chiêu đứng dậy: “Mấy người bàn bạc xong thì tới tìm tôi.”

Tạ Chiêu đeo ba lô đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Hoàng Lục nhìn Tạ Chiêu hòa vào dòng người, hắn đuổi theo: “Này này này!”

Hai người cách nhau một khoảng, trêи đường phố náo nhiệt không gây chú ý lắm. Hoàng Lục nói như bị đau răng: “Sao anh biết tôi không phải là người quyết định?”

Mắt Tạ Chiêu có ý cười, không trả lời. Bao yếu ớt đã nói qua, muốn biết thân phận của một người, biện pháp trực tiếp nhất là mới hắn ăn một bữa cơm. Cách ăn của Hoàng Lục là kiểu ăn bữa trước không có bữa sau, sao có thể là người quyết định công việc?

Hoàng Lục nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Đi theo tôi!”

Hoàng Lục đi trước, Tạ Chiêu đi theo sau cách vài mét, hai người một trước một sau biến mất trêи con đường này.

Thời tiết lạnh, dầu cua nhanh chóng ngưng kết lại. Dầu cua vàng óng đọng vào lớp thủy bình thủy tinh, nhìn cực kỳ mê người. Nhóm người đạo diễn Vinh đã ăn đậu hũ nấu gạch cua vào bữa trưa, bây giờ lại nhận được một bình dầu cua, bọn họ cảm thấy rất vui. Đạo diễn Vinh trực tiếp giấu hai bình dầu cua vào ngăn kéo tủ.

Biên kịch ra vẻ nghiêm túc: “Dao Dao, cô tặng quà cho tôi thì tôi cũng không thêm phần diễn cho cô đâu!”

“Tôi còn sợ ngài thêm phần diễn cho tôi đó.” Trình Dao Dao không khách khí cãi lại.

Biên kịch nghe xong trao đổi ánh mắt với nhóm người đạo diễn Vinh, hơi khó xử: “Dao Dao, đóng phim là nghệ thuật. Có đôi khi vì nghệ thuật, hi sinh một chút cũng có thể chấp nhận được…”

Trình Dao Dao híp mắt, nhìn đạo diễn Vinh: “Đạo diễn.”

Đạo diễn Vinh ho khan, cười nói: “Dao Dao, chuyện là như này. Chúng tôi đã giúp cô mấy lần rồi. Có mấy cảnh thân mật, chúng ta đều dùng phương thức ẩn dụ để quay, nhưng một số cảnh không thể mượn góc quay được, cô phải đóng cảnh đấy.”

Phó đạo diễn vội vàng bổ sung: “Cô yên tâm, chắc chắn không làm thật để cô phải chịu thiệt đâu! Có thể mượn góc quay. Người cởi trần là diễn viên nam, chúng tôi sẽ không quay đến cô đâu.”

Trình Dao Dao sờ cằm suy nghĩ.

Vào những năm 1970,1980, Trung Quốc đã xuất hiện một nhóm đạo diễn và tác phẩm cực kỳ xuất sắc, hơn nữa còn có đủ loại cảnh quay kϊƈɦ thích. Giai cấp đặc quyền lúc đó có thể xem bộ phim hoàn chỉnh, nói hay ho gọi là thẩm tra. Mà những tác phẩm này sau khi công chiếu đã bị cắt rất nhiều đoạn.

Trong kịch bản《Xa xôi》 có một cảnh nóng. Cảnh này là cảnh chuyển tiếp (bước ngoặt), còn là cảnh quan trọng nhất trong kịch bản. Tình yêu và ɖu͙ƈ vọng là thứ cốt lõi không thể thiếu trong tác phẩm văn học, Trình Dao Dao biết việc này, cô cũng biết đạo diễn và biên kịch đã cố gắng hết sức rồi.

Trình Dao Dao cắn môi, nói: “Thực sự chỉ mượn góc quay?”

“Tôi cam đoan.” Đạo diễn Vinh cười nói: “Tôi đã lừa cô bao giờ chưa? Cô không thích đóng cảnh hôn, tôi đã xóa luôn rồi đúng không?”

Lúc này Trình Dao Dao mới thả lỏng: “Được rồi. Chỉ mượn góc quay thôi.”

Đang nói chuyện, thư ký trường quay đến báo cáo công việc, thấy Trình Dao Dao thì kinh ngạc nói: “Dao Dao, sao cô còn ở đây? Vừa nãy có một nam thanh niên đến tìm cô đó, tôi tưởng cô ra đấy rồi.”

“Tìm tôi sao? Nam thanh niên gì cơ?” Trình Dao Dao hỏi.

Thư ký trường quay nói: “Người cao ráo, đẹp trai lắm!”

“Là Tạ Chiêu!” Trình Dao Dao nhảy dựng lên: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

“Từ một tiếng trước rồi.” Thư ký trường quay nói: “Anh ta đứng ở cổng đoàn làm phim tìm cô, tôi để anh ta đi vào rồi. Sao thế, anh ta không tìm được cô à?”

“Không có!” Trình Dao Dao gấp gáp xoay người muốn đi ra.

Đạo diễn Vinh vội nói: “Cô đừng gấp! Không nhất định là Tạ Chiêu mà!”

“Nhất định là anh ấy! Tôi biết là anh ấy! » Trình Dao Dao tin tưởng trực giác của mình.

Mặt Trình Dao Dao đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh. Đạo diễn Vinh không khuyên nổi cô, lại sợ cô chạy đi, đành phải dụ dỗ nói: «Nếu thực sự là Tạ Chiêu, nhất định anh ta sẽ tới tìm cô, cô cứ đi ra ngoài, hai người không tìm thấy nhau thì sao. »

Trình Dao Dao suy nghĩ một lúc, thấy có lý, nói: « Vậy tôi đến cổng chờ. Anh ấy không tìm thấy tôi, chắc chắn không đi xa đâu! »

Phó đạo diễn và biên kịch nhìn nhau, nói: «Hai người anh nói về ai vậy? »

Trình Dao Dao thò đầu vào: «Anh ấy là người yêu của tôi! »

Gương mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao nhoáng cái đã không thấy. Biên kịch vỗ đùi cười to: «Ông tìm thấy bảo bối này ở đâu vậy, đúng là Thẩm Ký Thu rồi! »

Đạo diễn Vinh đắc ý cầm chén trà: «Nếu không phải là bảo bối, tôi có thể chạy tới tận nông thôn để mời sao? »

Phó đạo diễn nói đúng trọng tâm: « Đáng tiếc cô ấy không hứng thú với việc đóng phim. »

Đạo diễn Vinh vỗ đùi: « Đúng vậy! Tôi khó khăn lắm mới làm cô ấy để tâm đến kịch bản này, tên nhóc Tạ Chiêu không phúc hậu gì cả, nửa đường chạy đến quấy rối lòng người! Không được, không được, tôi phải tranh thủ thời gian tìm người trông coi Trình Dao Dao, không thể để cô ấy chạy ra ngoài được! »

Không cần đạo diễn Vinh nói, người gác cổng ở đoàn làm phim rất nghiêm, chỉ có thể vào không thể ra. Đặc biệt là những cô gái trẻ tuổi, không có sự cho phép của đạo diễn sẽ không được ra ngoài.

Trình Dao Dao quấy rầy ông lão gác cổng nửa ngày, ông lão gác cổng cũng không cho cô ra. Mạnh Thư chạy tới truyền lời đạo diễn, khuyên Trình Dao Dao quay về: « Dao Dao, anh Tạ Tam đi một đoạn đường xa đến thăm cô, chắc chắn sẽ không đi đâu. Cô quay về trước đã. »

« Tôi không về, tôi chờ thêm một lúc, nói không chừng anh ấy đến liền. » Trình Dao Dao không chịu đi.

Cô đáng thương dựa vào lan can sắt, nhìn ra bên ngoài. Đoàn làm phim ở nhờ trong một lâm viên nhỏ không mở ra cho người ngoài vào tham quan, người dân xung quanh thưa thớt, chờ nửa ngày chỉ có một con mèo hoang chạy qua.