Khi Lâm Diệu Âm thấy rõ người đến, đầu tiên cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó khuôn mặt cũng nở nụ cười tự nhiên. Giờ phút này, dường như cô nhìn thấy ánh sáng rạng đông trong bóng tối, trong lòng không còn chút cảm giác sợ hãi nào.
Lý Phù Sinh lững thững bước tới, nhổ tàn thuốc trên mặt đất, sát ý lóe lên trong mắt: “Các người muốn chết như thế nào?”
“Bộp bộp bộp!” Phương Diễm Hồng vỗ tay mấy cái.
Mười mấy người cả nam lẫn nữ xông ra từ bốn phía trong nháy mắt.
Lý Phù Sinh vừa nhìn liền nhận ra trong số đó cũng có hai thiếu nữ đã bắt Lâm Diệu Âm đi.
“Giất cho tôi!" Phương Diễm Hồng vung tay.
Lý Phù Sinh xoay người, chọn người đánh đòn phủ đầu trước.
Mấy người đó sải bước lao tới, nắm đấm như gió, lực mạnh như núi.
Mười mấy người đó ngay cả ống tay áo của anh mà cũng không thể chạm vào được.
“Ầm ầm..”
Chẳng qua chỉ trong vài hơi thở, năm sáu người đã ngã lăn ra đất!
“Lấy vũ khí ra!" Lưu Vân kêu lên.
Những người vẫn đang đứng nghe thấy lời nhắc nhở, nhanh chóng rút khẩu súng từ bên hông ra.
“Đoàng đoàng đoàng...”
Lý Phù Sinh phản ứng nhạy bén, trốn phía sau cây cột.
Ngay sau đó, trên tay anh cũng có một cây súng lục, anh lăn tại chỗ, thay đổi một vị trí.
Tiếng “bịch bịch” vang lên.
Trong nhà máy vang lên tiếng kêu thảm thiết, mấy người lần lượt ngã xuống đất.
Mọi người cả kinh, không ngờ rằng trong tay anh cũng có súng, hơn nữa còn bản rất chính xác.
Sáu bảy người còn lại rối rít lui về phía sau. “Đi maul”
Thấy vậy, Lưu Vân không hề nghĩ ngợi liền kéo Phương Diễm Hồng bỏ chạy.
Những người khác vốn đã bị dọa sợ chết khiếp. Lúc này họ thấy cô chủ đã chạy, làm sao còn dám nán lại, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Sao Lý Phù Sinh có thể dừng tay vào lúc này chứ.
Phương Diễm Hồng muốn đối phó với anh cũng không sao, dù sao thì giữa họ cũng có thù oán.
Nhưng con khốn đó vậy mà lại dám ra tay với Lâm Diệu Âm, hôm nay anh rất tức giận, dù sao thì cũng đã đại khai sát giới, dứt khoát giết chết hết, để tránh sau này họ như con ruồi khiến người khác khó chịu.
“Âm!”
Lý Phù Sinh bóp cò khẩu súng trong tay.
Viên đạn bắn vào đùi Lưu Vân, khiến ông ta lập tức ngã nhào trên mặt đất.
“Bác Lưu!" Phương Diễm Hồng lập tức đỡ ông ta dậy.
“Cô chủ đừng quan tâm đến tôi, đi mau đi!”
Lưu Vân đưa một tay đẩy cô ta ra, một tay khác lập tức rút khẩu súng lục bên hông ra bản về phía Lý Phù Sinh.
Chỉ tiếc rằng kỹ thuật bắn súng của ông ta quá kém cỏi, Lý Phù Sinh tránh né mà chẳng tốn chút sức lực. nào.
Phương Diễm Hồng nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại lườm nguýt Lý Phù Sinh, sau đó bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại, không quan tâm đến sống chết của Lưu Vân.
Để kéo dài thời gian cho cô ta, Lưu Vân cố gắng đứng dậy, nghênh đón Lý Phù Sinh.
“Ông không cứu được cô ta đâu!”
Lý Phù Sinh tuyên bố kết cục của Phương Diễm Hồng, tung người về phía trước, một quyền kết thúc sinh mạng của Lưu Vân.
“Cầu xin cậu tha cho cô ấy!”
Vào giây phút cuối cùng khi Lưu Vân ngã xuống, ông ta lên tiếng cầu xin.
Lý Phù Sinh không phải là người mềm lòng, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không đồng ý với lời câu xin này.
Anh lập tức đuổi theo Phương Diễm Hồng.
Sau khi ra khỏi nhà máy, chỉ thấy Phương Diễm Hồng vội vã chạy lên xe, ngay khi cô ta chuẩn bị đóng cửa xe lại.
“Ầm!” Tiếng súng lại vang lên lần nữa.
“AP"
Phương Diễm Hồng đau đớn kêu lên, nhìn thấy cổ †ay của mình bị bắn thủng.
Bây giờ cô ta đã không thể quan tâm đến vết thương, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Tiếc rằng... “Âm”
Cửa xe bị một cú đạp lõm vào, mảnh sắt trực tiếp khiến thân thể Phương Diễm Hồng biến dạng.
Lý Phù Sinh đưa tay kéo một cái, cửa xe lõm vào bị anh dùng tay không tháo xuống!
Phương Diễm Hồng rằm rạp trong xe, nhìn Lý Phù Sinh trước mặt, sợ hãi không nhịn được cầu xin: “Cầu xin anh tha cho tôi!”
Ánh mắt Lý Phù Sinh trở nên lạnh lùng, vươn tay bóp cổ của cô ta.
“Kiếp sau đừng có tới trêu chọc tôi nữa...”
Vừa nói dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, cổ của Phương Diễm Hồng đã bị bẻ gấy.