Cô ta dính vào vụ bê bối tình cảm!. Qua lại với người đã có gia đình, để rồi bị cô con gái đang học tại trường phát hiện cảnh cáo nhưng bất thành cô con gái ấy liền nảy ra ý nghĩ tạt axit, người cô thấy hồi sáng trước cổng trường được đưa lên xe là bà Phương. Cũng vừa lắm, giờ chuyện về bà ta lan rộng khắp ngôi trường, là chủ đề bàn tán sôi nổi nhất không chỉ sinh viên, đến thầy cô khác cũng tham gia bình luận.
"Chị, chị có biết vụ bà cô Phương trường mình không?". Bữa cơm tối đó cô nhanh nhảu hỏi chị ta, dù gì chuyện cũng lớn chắc chị ta cũng biết đôi chút.
Chị ta nhướng mày nhìn cô "có nghe nói".
"Đáng đời bả, ai biểu đì em chi giờ bị nghiệp quật lại". Uyển Chi nói mà cười như điên, ai biểu nết sống ngộ quá chi, phá gia đình người ta chi giờ khổ.
"Ngọc Phương?". Chị ta hỏi cô.
"Vâng bả tên Ngọc Phương".
"Bả đì em?".
"Vâng, chị quen à".
"Đầu năm có nói chuyện vài câu". Chị ta xoa đầu cô nói.
"Chị bắt chuyện sao?".
"Nghĩ sao vậy, cô ta mê tôi đấy" nụ cười nhếch đắc thắng hiện trên môi chị ta.
Đúng thật chị ta không phải người chủ động bắt chuyện với người khác, chảnh girl chính hiệu.
"Vậy gu chị là gì?".
"Là em". Chị ta cứ thản nhiên rải thính với gương mặt phi giới tính kia một cách thản nhiên.
"Xàm". Rải thì rải nhưng cô đâu như trước vài lời đã đỏ mặt đã ngại, ở chung riếc cũng quen với cô hiện giờ những câu nói ấy như câu ghẹo, trêu đùa. Nói cách khác bức tường phòng ngự thính của chị ta giờ đây rất vững chắc, sao mà tác động được đến cô.
"Gì! Không ngại nữa à?".
"Ai rồi cũng khác" cô nói câu đó xong môi nhếch nhẹ lên, hiện rõ sự khinh bỉ. Nụ cười của kẻ chiến thắng.
Mà cũng lạ từ lúc cô biết Kiều Phương, cô không hề nghe chị ta nhắc đến chuyện tình yêu, " chị có người yêu chưa?".
"Chưa, sao lại hỏi vậy?".
"Vậy chị thích anh nào chưa?"
"Anh?".
"Đúng rồi, chả nhẽ...." Trước đây cô cũng từng nghĩ tới trường hợp này rồi nhưg lại thôi, nhưng với tình cảnh hiện giờ Uyển Chi ngờ vực nhìn chị ta thầm nghĩ có khi nào chị ta thích con gái thật?.
Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Uyển Chi, Kiều Phương tay có hơi nắm chặt nhưng miệng vẫn lắp bắp vài từ hỏi lại cô "em...kỳ thị...?".
"Không ạ! Em chỉ tò mò thôi". Cô nói giọng điệu dứt khoát, cũng khiến Kiều Phương thả lỏng được phần nào.
"Vậy nếu tôi thích con gái thì sao?". Kiều Phương liền hỏi.
"Thì thôi chứ sao!".
Nghe Uyển Chi đáp vậy chị ta cũng hơi cảm thấy hụt hẫng, cữ nghĩ cô sẽ trả lời như là "yêu em nè hay là em sẽ tán chị" như mấy cô em chủ động nhắn tin với chị ta trên mạng xã hội, dù gì cũng chung một nhà nhiều lúc còn chung một giường. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, chị ta cũng đã động lòng với cô rồi, chỉ có Uyển Chi là không biết thôi. Nghĩ lại trước đây Uyển Chi có nói cô không thích con gái cô thẳng, Kiều Phương mỗi khi nghĩ lại phát sầu, có khi nào cô thẳng thật sao, bẻ cong không được thì sao, sầu thật.
Đêm tới hai người họ cũng tách ra từ lâu, ai về phòng lấy, người thì chùm chăn ngủ người thì cắm cúi vào điện thoại mắt sáng như đèn pha, trái ngược hoàn toàn.
Cô cứ nằm ấy lướt điện thoại, vụ bê bối của bà cô Phương cũng được đăng lên báo với dòng chữ "Cô giáo bị chính học sinh trong trường tạt axit". Ngoài ra còn có một đoạn được chích ra từ cameras đã được làm mờ, trong cameras còn phát ra tiếng chửi của cô con gái "Con điếm vì mày mà gia đình tao lục đυ.c, vì mày mà cha đánh mẹ con tao, mày không biết nhục à- cái mặt chó này của mày dày lắm rồi đấy". Hình ảnh cô gái nhỏ thân mang cặp sách vừa cầm chai chứa chất hóa học vừa hất vào người cô Phương.