Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 151: Tất cả đều không phải người à?




Đoàn Giai Trạch thấy mệt người, anh vừa bảo nơi này nhiều người lui tới dễ bị nhìn thấy xong, không nghe thấy họ nói chuyện còn đỡ, không biết Hoàng Kỳ đã ở đây bao lâu rồi.



Hữu Tô vừa biến thành hình dạng này, đổi lại là người khác chắc chắn không thể nghĩ cô chính là bé gái kia, cùng lắm thì cho rằng Hữu Tô nói chuyện xong không biết đã đi đâu rồi.



Nhưng Hoàng Kỳ thì khác, anh ta tới đây cũng bởi vì gặp ma, anh ta còn luôn đinh ninh Đoàn Giai Trạch là một cao nhân, trong thế giới quan của anh ta có tồn tại chuyện này, nên sẽ dễ dàng liên tưởng tới.



Quả nhiên, Hoàng Kỳ suy nghĩ nửa buổi, ánh mắt dần dần thay đổi, anh ta tỉnh táo lại. Ban nãy trong lời nói của Hữu Tô có kẽ hở. Nhưng anh ta vẫn đần ra một lúc, dù sao anh ta cũng không coi Hữu Tô như một cô gái, mà chỉ xem như em gái mà thôi, kiểu em gái nhỏ bé thi thoảng cho kẹo mút ấy.



Bây giờ Hữu Tô đứng trước mặt anh ta, có lẽ còn lớn tuổi hơn mười tám đời tổ tông nhà anh, trong lòng anh có phần không thông được, lúc bấy giờ ngơ ngác nhìn Đoàn Giai Trạch và Hữu Tô.



Đoàn Giai Trạch nhìn Hữu Tô, “Làm sao bây giờ?”



Hữu Tô không để ý lắm, “Dễ thôi ấy mà, trước đây cũng từng xảy ra chuyện này..”



Đoàn Giai Trạch mừng rỡ, anh hy vọng không biết liệu Hữu Tô có thể điều chế thuốc mất trí nhớ hay không.



Hữu Tô ngửa đầu lên suy nghĩ một lát, bảo rằng: “Vườn trưởng à, để tôi móc tim anh ta đi.”



Đoàn Giai Trạch: “……….”



.. Móa ơi, Tỳ Can à.



Nhớ năm đó Đát Kỷ uống rượu với các tỷ muội hồ ly tinh, bị phát hiện ra, đốt sào huyệt của cô. Để trả thù, Đát Kỷ đã móc tim Tỳ Can.



Đoàn Giai Trạch càng nghĩ càng vã mồ hôi lạnh: ‘Hoàng Kỳ vất vả khổ sở, sống một đời minh minh bạch bạch…”



Hữu Tô nhoẻn cười, bảo rằng: “Tôi đùa thôi, cơ mà vườn trưởng à, nếu Hoàng Kỳ là vườn phó rồi, có một số việc nói cho anh ta cũng không sao.”



Bấy giờ Đoàn Giai Trạch mới biết là Hữu Tô chỉ đùa, nhưng ban nãy cô cười thực sự khiến người ta sợ hãi, hai người liếc mắt nhìn nhau, anh lau mồ hôi bảo rằng: “Được rồi.”



Lại nhìn sang Hoàng Kỳ, anh ta đang chống tường, đôi chân run rẩy.



..



Đoàn Giai Trạch tiến lên đỡ lấy Hoàng Kỳ, đưa tới gian phòng bên cạnh.



Hoàng Kỳ bị nhấn xuống ghế, chỉ thấy Hữu Tô từ tốn bước tới, nhưng lúc bấy giờ không còn là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương ban nãy nữa, mà là loli anh ta rất quen thuộc, trên mặt vẫn còn vết máu bầm.



Như tình huống bình thường, đổi lại là người bình thường, thấy mỹ nữ kia nhất định sẽ thay lòng đổi dạ. Nhưng Hoàng Kỳ thì khác, anh ta tỉnh táo nhớ lại đây là Hữu Tô, hơn nữa ban nãy còn nói moi tim gì đó..



Hoàng Kỳ lạnh run, đương nhiên anh ta biết đây chỉ là nói đùa, vườn trưởng không thể đồng ý, nhưng lấy chuyện này ra đùa thì cũng không bình thường một chút nào! Đây không còn là Hữu Tô đáng yêu mà anh ta quen nữa rồi!



Hoàng Kỳ đập đầu, tỉnh táo hẳn ra, nói với Hữu Tô: “Cô không phải con người! Anh cô chị cô cũng không phải con người!”



Đoàn Giai Trạch: “…………….”



Ầy, câu này nghe cứ như đang tổng sỉ vả người ta ấy.



Khóe miệng Hữu Tô nhếch lên, “Đấy không phải anh tôi!”



Hoàng Kỳ không nghe thấy, anh ta hỏi: “Vườn trưởng à, dù sao cậu cũng phải là người chứ?”



Anh ta vẫn còn nghi ngờ, nhưng tổng thể mà nói thì, anh ta cảm thấy những đạo sĩ vãng lai với Đoàn Giai Trạch đều là người.



Đoàn Giai Trạch gật đầu: “…Đương nhiên tôi là người.”



Hữu Tô nói rất đúng, có một số việc có thể nói cho Hoàng Kỳ, vẫn là cô nhanh trí. Sau này Linh Hữu càng ngày càng mở rộng, Hoàng Kỳ làm trợ thủ của anh, là một người có thể tin tưởng được, nếu như để anh ấy biết chuyện, có một số việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.



Đoàn Giai Trạch rót nước cho Hoàng Kỳ, nhìn anh ấy dường như không quá lo lắng, dù sao cũng được thử thách qua chuyện người yêu cũ: “Tôi hỏi anh trước, anh có định từ chức không?” Nếu như Hoàng Kỳ nằng nặc đòi đi, anh vẫn sẽ tôn trọng.



Hoàng Kỳ sửng sốt, anh ta vừa điều chỉnh kế hoạch nhân sinh trong vòng mười năm tới của mình, cũng đã nói với tất cả mọi người mình làm việc ở vườn thú, anh cười khổ một tiếng, từ từ lắc đầu.



Dù sao anh ta cũng là con người tinh anh, còn được tôi luyện chuyện người yêu cũ, đã đi dạo trước quỷ môn quan một vòng, so với người thường thì dễ dàng chấp nhận hơn nhiều, sau khi tự vấn anh ta kiên định nói: “Tôi không từ chức!”



Anh ta đã làm việc ở Linh Hữu mấy năm, dù những người này có là yêu quái thật, thì vườn trưởng cũng đã từng cứu anh ta, bấy giờ hình tượng vườn trưởng trong lòng anh ta lại càng cao lớn hơn, còn có thể quản được cả yêu quái.



Hơn nữa mấy năm qua anh chẳng gặp chuyện gì, cũng không có ai ở vườn thú họ bị hại. Mỗi ngày anh ta ở chung với những người.. à không, phải nói là yêu quái này, cơ mà.



Đoàn Giai Trạch nghe xong thì vui hơn hẳn.



Hoàng Kỳ lại uống một cốc nước, sau khi bình tâm lại bảo rằng: “Vườn trưởng à, thế bọn họ, đều là bạn bè của anh tới đây chơi đùa à? Người ở Lâm Thủy quán cũng biết à?”



Tới chơi á, Lục Áp thì không nói làm gì, nhưng mấy người còn lại thì dám lắm.



Đoàn Giai Trạch cười gượng một chút: “Lâm Thủy quán biết chuyện. Bọn họ không tới đây để chơi, mà là ở đây làm việc.”



Hoàng Kỳ thắc mắc: “Làm việc? Không gặp mà, làm việc gì vậy?”



Đoàn Giai Trạch: “Thì.. làm động vật đó.”



Hoàng Kỳ: “………..”



Đoàn Giai Trạch bảo: “Hữu Tô là cáo. Còn Bạch Hải Ba thường đến đây, anh ấy chính là cá heo vây trắng.”



Hoàng Kỳ: “………”



Bảo sao hôm nay cáo Bắc Cực không làm việc, cá heo vây trắng vừa mới tới thủy sinh đã chết.



Yêu quái tới vườn thú làm động vật, trò này đúng là rất mới lạ. Không ngờ thời đại phát triển, đến yêu quái cũng phải làm việc, còn kết hợp làm đơn vị bạn với Lâm Thủy quán, chẳng lẽ Lâm Thủy quán là đơn vị quản giáo?



Hoàng Kỳ nhìn loli Hữu Tô đáng yêu, cảm thán dò hỏi: “Thế Hữu Tô cô… chắc phải đến mấy trăm tuổi rồi à?”



Hầy, vẫn còn hơi ít quá, thế nhưng Đoàn Giai Trạch cũng không tiện xen vào việc người ta phỏng đoán.



Hữu Tô khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói: “Cũng gần như vậy.”



Hoàng Kỳ: “Thế trước đây vườn trưởng chơi với kiến, thực ra không phải đang chơi kiến à?”



Đoàn Giai Trạch: “…Đúng vậy.”



Hoàng Kỳ thở phào một hơi, tạm thời anh ta còn chưa nắm rõ thân phận của các động vật phái tới, lúc này đầu óc hoạt động nhanh hơn một chút, vừa suy nghĩ vừa nói: “Thế chim Lục Áp chính là bản thân Lục Áp, giờ nhìn lại, anh ấy trùng tên với đạo quân Lục Áp trong truyền thuyết nhỉ haha!”



Đoàn Giai Trạch: “…..”



Hoàng Kỳ nhìn vẻ mặt Đoàn Giai Trạch, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.



Đoàn Giai Trạch nở nụ cười gượng gạo, “Anh có biết bộ tộc của Đát Kỷ là Hữu Tô Thị không? Thực ra chị Bạch chữa bệnh từ thời ở Hàng Châu; Tiểu Vệ thích ném đá xuống biển là bởi vì…..”



Hoàng Kỳ: “………….”




Còn không đợi Đoàn Giai Trạch nói xong, Hoàng Kỳ trợn mắt lên, ngất đi.



— Năng lực tiếp nhận của anh ta đã rất tốt rồi, tâm hồn cũng cởi mở. Nhưng mà yêu quái bình thường khác với yêu quái trong truyền thuyết, giống như thầy giáo bình thường sao có thể sánh bằng Vương Hậu Hùng?







Hoàng Kỳ tỉnh lại trong phòng y tế, bởi nghĩ cho trái tim của anh ta, Đoàn Giai Trạch không kêu Bạch Tố Trinh châm cứu cho Hoàng Kỳ.



Hoàng Kỳ nhìn chòng chọc nhân viên y tế rời khỏi căn phòng, mới tái mét mặt mày nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, cậu không đùa tôi đấy chứ?”



Theo cách vườn trưởng nói, Lục Áp chính là Tam Túc Kim Ô, Tiểu Vệ là Tinh Vệ, chị Bạch là Bạch Tố Trinh, Hữu Tô là Đát Kỷ… Là Đát Kỷ đó!! Những người còn lại anh ta không dám nghĩ tới nữa, kích thích quá rồi!!!



Đoàn Giai Trạch chỉ sợ Hoàng Kỳ bị dọa đến độ chập cheng, nếu như vậy anh phải gọi Bạch Tố Trinh tới thật rồi, anh bảo: “Thật đó, họ đều tới đây vì một số nguyên nhân, tôi thấy cũng không thể giấu anh mấy chục năm được, Hữu Tô cảm thấy anh đáng tin, nên tôi nói cho anh biết luôn.”



Hoàng Kỳ: “Vườn thú này còn tính mở cửa mấy chục năm à…..”



Đoàn Giai Trạch: “……………”



Đoàn Giai Trạch: “Anh nói vậy là sao chứ, anh còn nhớ anh là vườn phó không vậy? Chẳng lẽ chúng ta làm mấy năm rồi đóng cửa?”



“Tôi không có ý này,” Hoàng Kỳ rầu rĩ nói, “Ý tôi là, bọn họ tính ở lại đây làm động vật mấy chục năm à? Đây.. đây đều là những nhân vật lớn đấy!”



Đây đều là những người cấp bậc truyền thuyết, Hoàng Kỳ cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy, ban nãy còn bị kích thích ngất đi một lúc cơ mà.



Hữu Tô cũng ngồi một bên, gác chân cười bảo: “Chúng tôi có lý của chúng tôi, anh không cần phải tra cứu. Nói cho anh biết một phần là vì vườn trưởng tin tưởng anh, một phần khác là sau này anh cũng không thiếu phần tốt.”



Chuyện làm động vật này, đúng là cũng có hơi mất mặt, bởi vậy nên Hữu Tô ra vẻ cao thâm khó dò nói trước Đoàn Giai Trạch, Hoàng Kỳ còn tưởng trong này có bí mật gì, bị dọa sợ.



Vế sau lời Hữu Tô nói cũng khiến trái tim Hoàng Kỳ hoảng sợ, dù anh có cởi mở tới đâu, nghe Hữu Tô nói câu này, cũng không giữ được bình tĩnh!!



Nói thật là, nếu không phải anh đã thấy hình dạng người của Hữu Tô, có khi vẫn còn nghi ngờ. Nhưng trước đó anh ta đã được chứng kiến, ngoại trừ Đát Kỷ ra, còn ai có thể xinh đẹp được như vậy?



Làm việc với các đại thần cũng có lợi chứ bộ, chỉ cần tiếp nhận được giả thiết đó rồi, cả thế giới sáng bừng rực rỡ hẳn lên.



Nghĩ mà xem, sáng nay anh mắng lại Tam Túc Kim Ô, cho Đát Kỷ ăn kẹo mút, trước đây Bạch Tố Trinh còn từng bắt mạch cho anh..



..



Đoàn Giai Trạch thấy sắc mặt Hoàng Kỳ thay đổi, cơ thể cũng bình tĩnh lại liền biết anh ta đã gần như chấp nhận được rồi.



Đoàn Giai Trạch nhìn mà cũng thấy thổn thức, anh cũng từng như vậy, nhưng anh còn đỡ hơn Hoàng Kỳ, trước đây anh tiếp nhận từng chút một, không giống như Hoàng Kỳ, bị dọa liền một lúc ngất xỉu luôn.



Bởi Hữu Tô nói chuyện tương đối thẳng thắn, Hoàng Kỳ hơi ngượng ngùng, lại kiềm lòng chẳng đậu, tuy rằng Hữu Tô nói không muốn tra cứu, nhưng hỏi xem còn có những đại thần nào chắc là vẫn được chứ?



Đoàn Giai Trạch nói cho Hoàng Kỳ hay, cũng không phải động vật phái tới nào cũng đều có tiếng tăm, nhưng chỉ nghe mấy người nổi tiếng kia thôi, Hoàng Kỳ cũng nuốt nước miếng, tim đập nhanh rồi.



Nói thật là, dù bây giờ có từ chức, thì cuộc đời của anh ta cũng đáng giá, anh nhớ tuần trước mình rảnh rỗi còn ném thia lia với Tinh Vệ nữa kìa!!



Hữu Tô vốn đang ngồi một bên, thấy Hoàng Kỳ nghe Đoàn Giai Trạch giải thích, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía cô mấy cái, trong lòng hiểu rõ, nhất định Hoàng Kỳ phát hiện ra trước đây mình đã “bất kính” với cửu vĩ hồ tới nhường nào, đối xử với người ta như với nhóc con, chắc đang thấp thỏm trong lòng rồi.



Cô cũng không nói lời nào, cười mà không nói, giữ sự thần bí.



Dần dà, Hoàng Kỳ lại không chịu được đầu tiên, cuối cùng cũng lắp bắp hỏi: “Tôi có thể hỏi câu này được không? Cũng không biết có phải là “tra cứu” hay không, chỉ là tôi cảm thấy, ngài thế mà là cửu vĩ hồ…”




Lần này còn dùng từ “ngài”, hết sức kính nể.



Hữu Tô hờ hững bảo: “Nói đi.”



Hoàng Kỳ yếu ớt nói: “..Thế rốt cuộc ngài có biết π bằng bao nhiêu không vậy?”



Hữu Tô: “…………..”







Đoàn Giai Trạch và Hoàng Kỳ đi trên con đường nhỏ, anh muốn truyền thụ cho Hoàng Kỳ một vài kinh nghiệm.



Hôm qua Hoàng Kỳ phát hiện ra thân phận của Hữu Tô, Đoàn Giai Trạch bèn nói luôn chân tướng cho anh ta biết, vất vả lắm Hoàng Kỳ mới tiếp thu được. Để bạn bè của Hoàng Kỳ không phải lo lắng, sau đó còn bảo anh ta tiếp tục đi tiếp đón, nhưng Hoàng Kỳ vẫn nhấp nhổm không yên.



Nhất là khi thấy Mạc Tử Khải và Hoa Thi trêu chọc Hữu Tô, Hoàng Kỳ vã mồ hôi.



Trước đây không biết còn không sao, bây giờ biết rồi thì không thể vờ như không rõ.



Đoàn Giai Trạch: “Nên là, mấy câu hỏi như π bằng bao nhiêu thì sau này không phải hỏi lại nữa, đổi lại là ba ngàn năm trước, anh đã chết rồi đấy.”



Hoàng Kỳ vã mồ hôi: “Ừm ừm, khi đó tôi kích động quá.”



Cũng không thể nói là kích động, dù sao thì cũng không bình thường chút nào, cả tâm lý và tinh thần đều vô cùng rối bời.



Đoàn Giai Trạch nhấn mạnh: “Đừng nhìn bình thường Hữu Tô như vậy, trước mặt các anh không nhiều lời, nhưng mà trong top ba không phải con người ở Linh Hữu không thể dây vào có cô ấy đấy.”



Có thể cửu vĩ hồ không phải người có thực lực mạnh nhất, nhưng chuyện cô làm tuyệt đối ghê gớm nhất.



Bởi vì không thể để lại chứng cứ, hai người đều nói qua miệng, ai ứng với động vật nào, đều dựa vào lời Đoàn Giai Trạch nói.



Nhất thời Hoàng Kỳ không thể nhớ được nhiều, hai người họ đi trong vườn, nhìn những động vật kia, cũng tự suy đoán đôi chút, “Chu Phong là Thiên Bồng Nguyên Soái à? Còn Viên Hồng là Tề Thiên Đại Thánh á?”



Đoàn Giai Trạch nghe anh ta nói vậy, tâm tình tốt hơn nhiều, nhớ hồi trước mình cũng đoán sai, bây giờ nhìn Hoàng Kỳ cũng như vậy, có thể nói thoải mái hơn hẳn, “Đương nhiên không phải rồi! Đừng cứ nhìn thấy heo với khỉ là nghĩ tới Thiên Bồng với Hầu Ca!”



Hoàng Kỳ: “………….”



Câu nói kia mượn từ Viên Hồng, Đoàn Giai Trạch nói lại với Hoàng Kỳ, nhìn dáng vẻ cạn lời của ảnh rất hả hê.



Tối hôm qua Hoàng Kỳ không ngủ được, cứ nghĩ không biết có phải là mơ không, chỉ chợp mắt được hai giờ, lúc này đôi mắt hơi đỏ lên, không nói gì một lúc, sau đó đột nhiên bảo: “Vườn trưởng à, cậu nói đến khi đó tôi có được ích lợi gì?”



Anh ta coi Đoàn Giai Trạch như người của mình, nói chuyện cũng không che giấu gì.



Đương nhiên, từ đáy lòng anh ta cảm thấy vườn trưởng cũng không phải người bình thường, thế nhưng Đát Kỷ nói tốt nhất là anh ta đừng tra cứu gì, nên anh cũng không tra cứu nữa.



Đoàn Giai Trạch sửng sốt một chút, thuận miệng nói: “Có lẽ sau này xuống Hoàng Tuyền sẽ giúp anh chuẩn bị một chút, cho thêm đường hóa học vào canh Mạnh Bà.”



Hoàng Kỳ: “……….”



Hoàng Kỳ: “…. Thật sự luôn! Đến chết mới thực hiện à?”



Đoàn Giai Trạch cũng không câu thông với Hữu Tô, anh không biết cuối cùng Hoàng Kỳ sẽ được cái gì, “Tôi đùa thôi, nhưng mà tôi không biết thật, quay về để tôi hỏi giúp anh, xem có phát lương bổng gì xuống không.”



Không nói gì xa, rút một sợi lông trên người những động vật phái tới, nhặt một tảng đá của Tinh Vệ cũng rất đáng giá, hơn nữa họ còn có cây bàn đào nữa cơ mà.




Hoàng Kỳ đắc ý, hai người họ đi tới hồ thủy cầm, một bầy hồng hạc kiếm ăn bơi qua, Hoàng Kỳ thấy bốn bề vắng lặng thì giơ tay ra: “Chào đại thần Lăng Quang ạ!”



Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên hỏi: “Anh nhận ra Lăng Quang à?” Lần trước Đoàn Giai Trạch phải nếm trái đắng vì chuyện phân biệt Lăng Quang, anh còn đang định nói bí quyết với Hoàng Kỳ đây này.



Hoàng Kỳ: “Tôi có biết đâu, nhưng kiểu gì trong bầy cũng có đại thần mà, đúng không? Có không phải thì đại thần ấy cũng không biết.”



Đoàn Giai Trạch: “………..”



Đoàn Giai Trạch im re nửa buổi, rầu rĩ nói: “Dù sao thì sau này anh đừng dẫn Hữu Tô nghỉ việc, giờ làm việc thấy Phan Toàn Phong lười biếng móc chân cũng đừng coi đó là chuyện gì to tát, Lục Áp thì kệ đi.”



Hoàng Kỳ luôn miệng đáp ứng.



Hoàng Kỳ đoán thì thôi đi, nhưng cái anh này còn nhận nhầm Phan Toàn Phong và Hùng Tư Khiêm, khiến cho hai người, nhất là Hùng Tư Khiêm không được vui. Anh ta chỉ nhớ nguyên hình hai người đều là gấu, hơn nữa cái tên cũng rất giống nhau, thấy Hắc Phong lại gọi là Hắc Toàn Phong, không phải muốn chết hay sao.



Nhưng tổng thể mà nói, chuyện tốt vẫn chiếm đa số, bởi cũng không cần anh ta nhọc lòng giao thiệp với động vật phái tới, chỉ cần không tiếp tục làm mấy chuyện như mua kẹo mút lấy lòng cửu vĩ hồ là được rồi.



Sau khi Hoàng Kỳ hiểu sâu sắc nhân viên và đơn vị làm việc của mình, lên kế hoạch phát triển lại càng chính xác hơn.



Anh ta làm bảng mã số, để cảnh giác sau này có động vật phái tới nào làm động vật đến tuổi thọ của mình, thì ngấm ngầm làm trong bóng tối một phen. Thậm chí anh ta còn hỏi Đoàn Giai Trạch: “Có thể mời những đại thần này làm nhiệm vụ lưu động được không?”



Đoàn Giai Trạch nhất thời không hiểu: “Hửm, chức vụ lưu động là sao?”



Hoàng Kỳ nói: “Ví dụ như Tiểu Bằng đi, hai tư sáu làm cá ó dơi, ba năm bảy làm chim; Tiểu Thanh hai tư sáu làm mãng xà, ba năm bảy làm rắn lục. Chỉ là so le nhau có thể thiết lập thêm nhiều động vật quý hiếm hơn, không sợ bị phát hiện, chúng ta chỉ nói là để động vật nghỉ ngơi, ra mắt đúng ngày là được.”



Đoàn Giai Trạch: “………”



Có thể nói Hoàng Kỳ kinh nghiệm phong phú, đến phương pháp bóc lột này mà cũng có thể nghĩ ra được, nếu không phải động vật cần đăng ký, không có không gian hành động thì Đoàn Giai Trạch rất muốn nhận lời.



Động vật quý hiếm vừa hiếm có, giá cả lại cao, theo con đường bình thường thì Linh Hữu vẫn không kham nổi. Mà những động vật phái tới này giống như thẻ bài vạn năng vậy, trên lý thuyết cái gì cũng có thể biến ra được.



Hoàng Kỳ nghe là không được thì hơi thất vọng, lại liều mạng khuyến khích Đoàn Giai Trạch nâng giá nhà hàng.



Sau khi anh ta biết trước đây mình ăn những gì, đến khi tới kiểm tra nhà hàng phải nhìn bằng con mắt khác: Mấy cái người này đúng là chiếm món hời quá rồi!



Trước đây Đoàn Giai Trạch cân nhắc theo thị trường, trình độ tiêu phí ở Đông Hải cũng không cao, định giá trong tầm tay.



Hoàng Kỳ vì thuyết phục anh mà còn cố ý điều tra một phen, chứng minh bây giờ các du khách từ nơi khác đến rất chịu chi, lại thêm số lượng có hạn, số lượng thực phẩm càng ngày càng ít ỏi, mọi vận lấy hiếm làm quý, nâng giá là hoàn toàn hợp lý.



Lần trước họ đặt giá, còn không bằng mấy đồ ăn trong nhà hàng ở cảnh điểm có tiếng.



Thế là, mấy món ăn cao cấp trong series của nhà hàng vườn thú và khách sạn đều tăng giá lên. Tuy rằng gây ra một chút thảo luận, điều này khó tránh khỏi, nhưng bởi vì không bỏ thực đơn bình dân, nên phần lớn mọi người đều phán rằng: “Càng ngày càng nổi, biết ngay kiểu gì cũng tăng giá mà!”



….



Nói đến tăng giá, Đoàn Giai Trạch thấy được một người bạn cũ trên tivi, chính là vị khách nước ngoài lần trước ngất xỉu ở khách sạn của họ, Benjamin. Anh ta mua cây hoa lan mấy triệu ở hội chợ, lúc động đất bị gãy, vẫn là Đoàn Giai Trạch dùng dương chi cam lộ cứu về.



Thế nhưng Đoàn Giai Trạch không ngờ, anh còn có thể nhìn thấy Benjamin, dù là trên tivi thôi.



Trong bản tin có nói, một người yêu thích hoa lan ở nước ngoài, sau khi mua một chậu hoa lan ở hội chợ lan viên Hoa Hạ, quay về chăm chút một quãng thời gian, hoa lan thế mà biến dị, phẩm chất trở nên tốt hơn.



Anh chàng người nước ngoài mừng như điên, đồng thời cũng có đại gia ra giá hàng nghìn hàng vạn để mua, anh ta không đồng ý. Mặt khác, còn có một số người nghe tin chạy tới lan viên kia, muốn tìm một chút, nói không chừng họ cũng có vận may như vậy.



Phóng viên phỏng vấn chuyên gia tương quan, chuyên gia cũng cảm thấy ngạc nhiên.



Trên thị trường hoa lan được gọi là “đổ thảo”, hoa lan dại lấy từ trong núi ra, không đáng giá, nhưng có tính biến dị, sau khi được vun đắp, có hoa lan biến dị thành hàng xịn, như vậy có thể bán với giá cao.



Mà hoa lan mua ở lan viên, bản thân đã được cố ý chăm chút, lại biến hóa thành hoa lan cực phẩm, các chuyên gia cũng rất muốn biết mấu chốt trong đó. Những chậu hoa ở đây giá cả thua kém hơn nhiều, đối với những người yêu thích hoa lan mà nói, có thể gặp chứ không thể cầu, bọn họ cũng rất muốn biết, nếu không mua được hoa lan của Benjamin, thì làm thế nào để đặt một cây.



Hoa lan có tên số lượng có hạn, vẫn câu nói ấy, mọi vật lấy hiếm làm quý, giá cả đương nhiên tăng lên. Bây giờ chậu hoa kia của Benjamin đã lên hàng ngàn hàng vạn, sau này nếu không chăm chút ra được loại hoa giống vậy, giá còn tiếp tục tăng lên.



Đoàn Giai Trạch vừa ăn dưa vừa xem tin tức, trên đó còn có bức ảnh Benjamin lau nước mắt, anh thở dài, “Em bảo mà, em làm việc gì cũng có thể kiếm tiền nhiều hơn vườn thú.”



Nhưng chỉ mở vườn thú thì mới tiện, có hệ thống để che lấp. Đây không phải lần đầu tiên, thế là Đoàn Giai Trạch chết lặng tắt tivi.







Mùa xuân tới, đây là mùa trời đất dung hòa vạn vật sinh sôi.



Giống như thành viên ngoài biên chế của vườn thú là Schrödinge, cũng đến thời điểm gì đó, bình thường mèo nhà đưa tới viện triệt sản là xong. Nhưng Schrödinge thì khác, sao Côn Bằng chịu triệt sản cho nó được.



Thế là mọi người thường xuyên thấy cảnh vẻ mặt Côn Bằng nghiêm túc cổ vũ Schrödinge: “Bình tĩnh, thận là gốc tiên thiên, ngươi bình ngọa vận khí, an thần tiết dục…”



Sau đó Schrödinge nằm xuống, con mèo lông dài hơn mười cân, nằm xuống như một chiếc thảm vậy, bốn cái chân co lại, vận chút linh lực nhỏ bé.



Các động vật phái tới đi qua, đều cười cho qua chuyện, thi thoảng có người cổ vũ, nhẹ nhàng động viên: “Cố lên.”



“Meo meo meo..” Schrödinge đáng thương cất tiếng kêu, đấu tranh với thiên tính của mình.



Có đôi lúc thất bại, són cả nước tiểu ra, đây là bản năng rồi.



Đáng trách nhất là Côn Bằng để nó nằm thẳng vận khí, tư thế này khiến nước bắn đi rất xa, sau đó mỗi lần Schrödinge nằm xuống, Đoàn Giai Trạch bèn trải tấm lót cho mèo, để đề phòng không hay.



Lại có vài động vật độc thân trong vườn thú cần phải ra mắt, trong vườn thú có nhân viên chăn nuôi, thú y nhọc lòng giúp đỡ, nếu không tìm được đối tượng ở trong vườn thú mình, thì phải tìm ở vườn thú khác.



Thế nhưng danh tiếng của Linh Hữu rất tốt, trước đây “thành quả” hoạt động ra mắt của họ đều vô cùng lạc quan, mọi người đồng ý để động vật mình phối với một động vật gen tốt như vậy, nếu thành công thì đời sau lại càng ưu tú hơn.



Hơn nữa, năm nay với tuổi của cánh cụt hoàng đế mà nói, Kỳ Tích cũng đã trưởng thành, nhiều người bắt đầu quan tâm tới chuyện Kỳ Tích vẫn chưa có đối tượng. Các con cánh cụt hoàng đế trong vườn thú đều thấp hơn nó một khoảng, mọi người nhìn đều cảm thấy không xứng. Nhưng cũng không thể cứ FA như vậy mãi được.



“Đột nhiên hiểu được tâm lý của thầy Côn Bằng. Con trai em đã mở linh trí, bây giờ tính tình như một đứa trẻ loài người ấy..” Đoàn Giai Trạch lấy điện thoại trả lời những người quan tâm tới Kỳ Tích, Hoàng Kỳ đã cản một làn sóng bên ngoài, vậy mà vẫn có người tìm tới.



Lại nói Đoàn Giai Trạch cũng cảm thấy có gì đó sai sai, Lục Áp ngồi bên cạnh anh, lúc này dựa sát thì thôi đi, người yêu mà, nhưng cứ cọ cọ vào người anh là sao chứ, sắp đẩy anh dán vào tường rồi, chỉ thiếu điều không mài lên.



Đoàn Giai Trạch sốt vó, dịch lên phía trước, mở to mắt nhìn Lục Áp, nhưng mà dường như đối phương chỉ phản ứng theo bản năng.



Lục Áp còn mờ mịt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì: “?”



Đoàn Giai Trạch: “…Nóng chết đi được, anh dịch ra một chút đi.”



Lục Áp trầm mặt xuống, “Không.”



Đoàn Giai Trạch: “…………..”



Lục Áp kiêu ngạo nói: “Ta là ai, dựa vào đâu mà em bảo ta dịch ra chứ?”



“Anh là bạn tốt của con người.” Đoàn Giai Trạch hết cách, chỉ là hơi dịch người đi, một lúc sau mặt đỏ tới mang tai nhảy dựng lên, “Anh.. anh nằm xuống, vận khí…”